8. trần lạc
Chúc Mạc đi rồi, Tử Du đợi một phút đồng hồ mới bò ra từ dưới thùng gỗ.
Cậu đương nhiên không ngu ngốc tới mức chạy trốn qua mái nhà, không phải không nghĩ tới mà là trốn không thoát.
Cửa sổ trên mái nhà chỉ là để trang trí, bò lên mới biết bên trên đã bị bịt bằng ván gỗ, hồi bé cậu cùng Điền Hủ Ninh từng chơi trốn tìm nên biết rõ.
Tuy rằng rất kì quái khi Chúc Mạc lại quen thuộc với căn nhà Trần gia tới vậy thế nhưng chưa chắc đã để ý, phỏng chừng hắn cũng không nắm rõ điều này.
Vừa rồi trốn dưới thùng gỗ là một phen cậu đánh cược, Chúc Mạc vẫn đang ở ngoài, nên tận dụng thời cơ trốn khỏi Điền gia.
Chúc Mạc không ngốc, chỉ là nghĩ tới việc Tử Du có thể đào tẩu dưới mí mắt mình thì hơi khó thở. Chờ tới lúc anh ta bình tĩnh trở lại mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
—
Trong thôn hiện tại đều là cùng một giuộc với Điền gia, không thể tin tưởng bất kì ai được. Hiện tại việc cần làm nhất chính là tới nhà trưởng thôn tìm mẹ Tử.
Cái gì minh hôn, đều là gặp quỷ hết! Ai thích thì đi mà làm, dù sao cũng đừng đổ lên người cậu.
Tử Du không đi từ cửa lớn nhà họ Điền ra ngoài, cậu tính toán trèo qua cây lệch tán hậu viện.
Bên dưới mặc váy làm cho Tử Du leo cây vướng tay vướng chân, nhịn không được lột sạch hết ra. Bên dưới mặc váy nên thật vất vả Tử Du mới có thể bò lên trên. Chưa vui vẻ được bao lâu, Tử Du mặt biến sắc.
Kiến trúc Điền gia xây tường vây rất cao, ít nhất cũng phải 4m nên thật vất vả Tử Du mới có thể bò lên trên. Chưa vui vẻ được bao lâu, Tử Du mặt biến sắc.
Dưới chân tường là Chúc Mạc biếng nhác dựa vào, miệng ngậm điếu thuốc nhả khói. Màn sương mông lung làm khuôn mặt hắn trở nên hư hư ảo ảo, tạo ra cảm giác mơ hồ khó nói.
Nhìn dáng vẻ Chúc Mạc giống như đã đợi ở đây được một lúc, dưới chân là hai đầu mẩu thuốc lá còn đang cháy dở hồng hồng. Nghe thấy động tĩnh trên đỉnh đầu, Chúc Mạc ngẩng đầu cười như không cười nhìn cậu:
"Anh còn tưởng em còn muốn chờ đợi mất thêm năm phút đồng hồ mới ra được tới đây."
Tử Du mặt tái mét, chửi ầm lên: "Cút đi!"
Cậu lúc này mới để ý, Chúc Mạc từ đầu tới đuôi luôn biết cậu đang ở chỗ nào, anh ta chỉ muốn xem cậu vô lực vẫy vùng trong bùn thôi, chờ tới lúc cậu bò được lên bờ thì lại một lần nữa đạp xuống không thương tiếc.
Người đàn ông này vẫn luôn chơi đùa cậu!
"Du Du, em chạy không thoát." Chúc Mạc nhếch miệng ảm đạm cười, tựa như trào phúng nỗ lực giãy dụa của Tử Du.
"Hiện tại cả thôn đều là tai mắt Điền gia, coi như em có thể thoát khỏi Điền gia, nhưng em mơ tưởng mình có thể rời khỏi nơi này à?" Chúc Mạc tàn nhẫn nói cho cậu sự thật: "Em đừng quên, mẹ em còn ở trong tay bọn họ."
Tử Du sắc mặt trắng bệch: "Mấy người định làm gì mẹ tôi?"
Đúng vậy, Điền gia xem như nắm được nhược điểm của Tử Du. Chỉ cần bắt được mẹ cậu thì họ không lo chuyện cậu sẽ chạy trốn.
"Xuống dưới đi đã." Chúc Mạc nói.
Tử Du trầm mặc một lát, lắc lắc đầu: "Không thể xuống."
Quá cao, Tử Du nhìn ra trước mặt.
Lúc đi lên không có cảm giác, nhìn xuống dưới liền muốn nôn nao như người say xe.
"Em nhảy xuống đi, anh ở bên dưới đỡ em." Chúc Mạc cười nói với Tử Du.
"Không cần." Tử Du lạnh lùng trả lời, Chúc Mạc chau mày híp đôi mắt hẹp dài lại.
Tử Du quay lại đường cũ, trèo lên thì dễ xuống thì khó, lăn lộn nửa ngày mới đem chân chạm được xuống mặt đất. Tử Du khó thở, phẫn nỗ chĩa ngón giữa với người phía bên kia vách tường.
Bả vai đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy, ngón giữa Tử Du vẫn ở giữa không trung, cơ thể cứng đờ. Hô hấp lạnh lẽo phun bên tai, Tử Du dựng hết tóc gáy.
"Được rồi, nghịch ngợm thế là đủ rồi, giờ thì ngoan ngoãn ngủ một giấc nào."
Đây là câu nói cuối cùng Tử Du nghe thấy trước khi hôn mê.
Tử Du mơ hồ nghe thấy tiếng chiêng trống vang lên, không phải khúc nhạc vui mừng gì, ngược lại mang theo sự âm trầm, cẩn thận cùng khủng bố. Thứ âm nhạc này giống nhạc điếu ở đám ma trong thôn thường tấu, lòng Tử Du nhảy lên từng đợt, sống lưng lạnh cóng.
Cậu giãy dụa muốn tỉnh lại nhưng mí mắt như bị đá tảng kéo xuống, không thể giương lên nổi. Tử Du trong lòng thanh tỉnh, chính là vô lực cho dù nỗ lực thế nào cũng không thể mở mắt. Cậu nghĩ mình vẫn đang nằm trong cỗ quan tài kia.
Bên tai có tiếng nói chuyện, chỉ loáng toáng nghe thấy chữ "Được rồi" "Hoàn thành" rồi "Rời đi".
Tiếng bước chân ngày càng xa, thật nhanh không khí náo nhiệt lại trở nên an tĩnh, thẳng đến khi một tia âm thanh cũng im bặt không nghe thấy.
Không quá một giây, Tử Du bỗng trở nên hoảng loạn.
Không gian lớn như vậy mà chỉ có một mình cậu, chỉ có hơi thở cùng tiếng tim đập thình thịch của cậu. Cũng không biết qua bao lâu, Tử Du vốn khẩn trương nhịn không được mệt mỏi lại chìm vào giấc ngủ, lúc này đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống.
Không chỉ lạnh, mà còn ướt át.
Có người khẽ vuốt má Tử Du, cẩn thận từng tí như mang theo si mê, tưởng niệm từ lâu.
Tử Du khẩn trương, là ai?!
Bên tai là tiếng than thở.
Chỉ sợ hiện tại cậu nhìn không thấy, nhưng Tử Du cũng có thể cảm nhận được dục niệm trần trụi, hơi thở nóng rực phả trên cổ. Hơi thở lạnh băng kia dần đi xuống xương quai xanh cậu, xuyên qua hỉ phục mỏng manh chui vào làn da bóng loáng trên ngực.
Tử Du không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, giãy dụa muốn tỉnh lại.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cậu cùng một đôi con ngươi sâu thăm thẳm như muốn cắt nuốt hết mọi sinh mệnh đối diện.
Đây là...
Tử Du khiếp sợ trừng lớn mắt: "Anh là...Điền Hủ Ninh?"
Điền Hủ Ninh đè lên người Tử Du, đáy mắt ánh lên ý cười: "Đã lâu không gặp, Du Du."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip