2
Ngày em cưới, đó là ngày mà chị tưởng như thế giới của mình sụp đổ. Chị đã biết trước rằng cảm giác này sẽ đến, nhưng không thể nào chuẩn bị tâm lý được. Khi em đứng bên cạnh chú rể, tay nắm chặt tay người khác, chị không thể kìm được cảm giác nghẹn ngào. Chị đã cố gắng giữ nụ cười, vỗ tay như bao người khác, nhưng trong lòng, tất cả chỉ là một sự trống rỗng. Em hạnh phúc, nhưng chị lại không thể chia sẻ niềm vui đó, vì chính trái tim chị đã vỡ vụn.
Bữa tiệc cưới diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm cúng, nhưng đối với chị, tất cả như một cơn ác mộng. Chị chẳng thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra, về tất cả những lần em từng đứng bên chị, về những lúc chị đã hy vọng rằng sẽ có một ngày như thế này, nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.
Khi buổi tiệc dần kết thúc, chị đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài, không ai để ý. Chị tìm đến quán rượu gần đó, nơi chị có thể làm cho tâm trí mình tê liệt, quên đi cảm giác đau đớn. Chị uống một ly, rồi lại một ly nữa, không dừng lại. Cứ thế, mỗi ngụm rượu như thể nuốt đi một phần của chính mình.
Chị không thể ngừng nghĩ về em – người đã từng là tất cả trong cuộc đời chị, nhưng giờ đây, em đã là của người khác. Chị gạt bỏ mọi suy nghĩ logic, không muốn đối diện với thực tế. Chị chỉ muốn quên đi, chỉ muốn những nỗi đau này biến mất. Và rượu chính là cách duy nhất để làm điều đó.
Chị không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ nhớ rằng một lúc sau, cơ thể chị đã quá mệt mỏi và choáng váng. Chị quyết định về nhà, mặc dù mọi thứ trước mắt đều mờ mịt. Đường phố vắng vẻ, đêm đã về khuya, nhưng chị chẳng để ý, chỉ muốn về càng nhanh càng tốt. Chị ngồi lên chiếc xe máy của mình, không nghĩ đến việc mình đang say, không nghĩ đến sự nguy hiểm. Chị chỉ muốn trở về, bỏ lại tất cả đằng sau.
Trong tình trạng mơ màng, chị lao ra đường, không nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt. Đêm khuya vắng lặng, những chiếc xe thỉnh thoảng đi qua nhưng chẳng có ai chú ý đến chị. Chị lái xe đi như trong một cơn mê, lướt qua những khúc đường quanh co mà không nhận ra mình đang đối diện với nguy hiểm.
Rồi, trong một khúc cua gấp, chiếc xe máy mất lái. Chị không kịp phản ứng. Cả người chị văng ra khỏi xe, rơi xuống mặt đường cứng lạnh. Cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, nhưng chị không thể nào cử động được. Đôi mắt chị từ từ khép lại, trong đầu chỉ còn văng vẳng hình ảnh em, nụ cười của em bên người khác, những ký ức về những lần chị mong muốn được ở bên em.
Cái lạnh của đêm tối, sự tĩnh lặng bao trùm, và rồi chị dần dần mất đi ý thức. Chị không biết liệu có ai nhìn thấy chị hay không, nhưng chị chẳng còn quan tâm nữa. Đau đớn đã qua, và chị chỉ muốn nghỉ ngơi.
Em đứng trước linh cữu của chị, nước mắt không thể rơi. Cả ngày hôm đó, em đã cố gắng mỉm cười trong ngày trọng đại của mình, nhưng khi biết tin chị gặp nạn, trái tim em như bị xé nát. Em không thể tin rằng người bạn thân thiết của mình lại ra đi trong sự cô đơn, trong nỗi đau mà em chưa bao giờ biết được.
"Chị, em thật sự xin lỗi," em thì thầm, nước mắt rơi xuống mặt đất lạnh giá. "Em không bao giờ muốn chị phải chịu đựng như thế này. Em chỉ muốn thấy chị hạnh phúc."
Em nhớ lại những ngày tháng bên chị, những lúc trò chuyện, chia sẻ những điều vui buồn trong cuộc sống. Em nhớ lần chị thổ lộ tình cảm của mình với em, và em đã từ chối. Em nhớ chị đã cố gắng gượng cười, nói rằng sẽ làm bạn, rằng sẽ ổn thôi. Nhưng em không biết rằng, sâu trong trái tim chị, những đau đớn ấy vẫn âm ỉ, không thể tắt lửa.
Giờ thì chị đã đi rồi. Chị không còn ở đây để nghe em nói lời xin lỗi, để nhìn thấy em hối hận. Em chỉ có thể đứng đây, nhìn vào linh cữu của chị, mong rằng chị sẽ tha thứ cho em. Em biết rằng dù có muốn sửa chữa, cũng đã quá muộn.
Ngày em cưới, em đã vui, đã hạnh phúc. Nhưng chính ngày hôm nay, khi chị ra đi mãi mãi, em mới hiểu rằng tình bạn, tình yêu, và những lời chưa nói có thể trở thành những vết thương không thể lành. Em tự hỏi, liệu em có thể tiếp tục sống với những lỗi lầm này?
Em cúi đầu, không dám nhìn vào di ảnh của chị nữa. Em biết, dù em có làm gì, chị cũng sẽ không quay lại. Và những gì em còn lại, chỉ là một tình bạn đã mất, một người bạn mà em không thể cứu kịp.
Linh hồn chị đã rời xa thế gian, nhưng trái tim em vẫn đập mạnh mẽ, đầy nhức nhối. Đứng trước linh cữu của chị, em cảm thấy như thời gian quay lại, đưa em về những khoảnh khắc đã qua, những ngày tháng mà em tưởng chừng như sẽ mãi mãi là kỷ niệm đẹp, nhưng giờ đây lại là những vết thương không thể nào lành.
Có những lần em cảm nhận rõ ràng trong lòng mình một sự rung động, một thứ gì đó mơ hồ mà em không thể lý giải được. Những ngày bên chị, em cũng từng có cảm giác ấy, rằng có thể mình đang nhìn vào một người đặc biệt, rằng những ánh mắt thoáng qua, những cử chỉ nhẹ nhàng, những nụ cười ấy đã khiến trái tim em đập nhanh hơn. Em đã từng nghĩ, có phải mình cũng thích chị, cũng đã có những cảm xúc rất thật, rất sâu sắc, nhưng lại không dám đối diện với nó?
Tại sao lúc đó em lại không dám nói ra? Tại sao lúc đó em lại từ chối những gì trái tim mình mách bảo? Em nhớ rõ những buổi tối khi hai người ngồi trò chuyện với nhau, những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối, những lần chị trêu đùa em, khiến em không thể nào ngừng cười. Chị lúc đó luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng em biết, sâu trong ánh mắt chị, cũng có một sự khát khao được yêu thương, được chăm sóc, được sẻ chia. Và lúc ấy, em đã có một sự lựa chọn, dù trong lòng biết rằng lựa chọn ấy có thể làm chị tổn thương, nhưng em vẫn không dám bước qua giới hạn.
Em nhớ lần ấy, khi chị thổ lộ tình cảm của mình với em, em đã không nói gì. Chị đã nhìn em, đôi mắt long lanh đầy hy vọng, nhưng em lại chỉ có thể im lặng. Em không muốn chị phải thất vọng, không muốn phá vỡ mối quan hệ bạn bè giữa hai người, vì em không chắc liệu mình có thể đáp lại tình cảm ấy. Cái cảm giác ấy cứ bám riết lấy em, nó như một câu hỏi lơ lửng trong không khí, nhưng em lại không dám trả lời. Em bảo mình rằng "không thể", vì sợ rằng nếu em nhận lời, mọi thứ sẽ thay đổi. Và em không muốn điều đó xảy ra. Em không muốn làm tổn thương chị, nhưng lúc đó, em không hiểu rằng chính sự im lặng của mình mới là thứ đã khiến chị đau đớn nhất.
Nhớ lại, em cũng biết rằng mình đã từng có những lúc thực sự muốn nắm lấy tay chị, muốn ôm lấy chị để chia sẻ tất cả những cảm xúc ấy. Nhưng em lại sợ. Sợ rằng nếu em nhận lời, tình bạn của cả hai sẽ không còn nữa. Sợ rằng nếu bước qua ranh giới ấy, mọi thứ sẽ rối loạn, không thể quay lại như xưa. Nhưng giờ, khi chị đã không còn nữa, em mới hiểu rằng chính sự sợ hãi ấy đã khiến em mất đi một điều quan trọng nhất.
Bây giờ, chị đã rời xa em, vĩnh viễn. Những ngày tháng mà em đã lãng phí để đấu tranh với chính cảm xúc của mình, giờ chỉ còn lại hối hận và nỗi đau không thể chữa lành. Em nhớ lại từng lời nói của chị, từng ánh mắt ấm áp, từng sự quan tâm chị dành cho em. Những thứ ấy giờ đã trở thành ký ức, ký ức mà em không thể chạm vào, không thể giữ lại.
“Chị, em đã từng yêu chị, nhưng em không dám thừa nhận. Em đã từng có những cảm xúc ấy, nhưng em lại chối bỏ chúng. Bây giờ, em mới biết mình đã sai. Em đáng ra phải nói với chị rằng em cũng yêu chị. Em cũng muốn ở bên chị,” em thì thầm trong lòng, một lời nói chẳng thể nào ra khỏi môi.
Những lần chị nhìn em bằng ánh mắt đượm buồn, những lần chị cố gắng mỉm cười dù trong lòng có bao nhiêu bão giông, tất cả giờ chỉ còn là một nỗi đau. Chị đã không thể đợi em, đã không thể tiếp tục chờ đợi một người không biết trân trọng tình cảm của mình. Và giờ đây, khi chị đã đi, em mới hiểu rằng mọi lời nói "sẽ ổn thôi" chỉ là sự dối lừa bản thân. Em không thể sửa chữa được gì nữa.
Em đứng đó, giữa những ánh nến le lói, nhìn vào di ảnh của chị, lòng tràn đầy tiếc nuối. Em chưa bao giờ có cơ hội để nói hết những điều này. Chị không thể nghe em nói lời xin lỗi, không thể biết rằng em cũng từng có cảm xúc sâu đậm với chị, rằng chị chính là người mà em thực sự yêu thương. Nhưng giờ mọi thứ đã quá muộn.
"Chị ơi, em xin lỗi. Em hối hận vì đã không nói ra những gì em cảm nhận. Em xin lỗi vì đã không trân trọng tình cảm của chị. Giờ thì em chỉ còn lại nỗi tiếc nuối này, không bao giờ có thể sửa chữa được nữa," em thầm thì trong nước mắt, giọng nghẹn lại.
Em biết, dù có khóc đến đâu, dù có hối hận thế nào, chị cũng sẽ không quay lại. Em chỉ có thể đứng đây, nhìn vào linh cữu của chị, cầu mong rằng chị sẽ tha thứ cho em, và hy vọng rằng chị sẽ tìm được sự bình yên mà em đã không thể mang đến cho chị. Nhưng một lần nữa, em nhận ra rằng cuộc sống không có chỗ cho sự hối hận mãi mãi. Tất cả những gì còn lại là những ký ức đau thương, những điều chưa thể nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip