Bảy
Minhyun ngồi tựa người hẳn vào chiếc ghế trong Nhà Lớn, im lặng mà quan sát những Á Thần từ Nhà Sói mới đến. Người dẫn đầu của họ đang trao đổi cùng Jisung, đại khái là về số lượng và việc phân chia cabin. Mười lăm phút trước, anh nói với Jisung rằng chiều nay anh sẽ khởi hành tiếp cho một cuộc tìm kiếm mới; và Jisung đã nổi khùng lên thật rồi.
Anh ta liên tục lầm bầm về chuyện sức khỏe và trạng thái tồi tệ của Minhyun, ra ngay sắc lệnh "cấm cung" Minhyun ít nhất một tuần ở Trại. Jisung cũng rất lo lắng ho Jaehwan, nhưng như vậy không có nghĩa là anh có thể nhẫn tâm nhìn Minhyun hủy hoại bản thân mình từng ngày. Một đứa bặt vô âm tín là quá đủ rồi, Jisung không muốn mất thêm một người anh em thứ hai nữa. Daniel bên cạnh rất thật thà mà nhận nhiệm vụ nhìn chằm chằm Minhyun 24/7, bắt đầu ngay từ lúc này.
Và giờ thì Minhyun ở đây, ăn không ngồi rồi trong Nhà Lớn dưới sự quan sát của Jisung và Daniel. Anh lướt mắt nhìn những Á Thần mới đến, trong ánh mắt họ tràn ngập tò mò và vui vẻ mới lạ, như Jaehwan ngày đầu tiên nhìn anh vậy...
Vài tiếng ồn ào ở phía bên kia kéo suy nghĩ của Minhyun trở lại. Dường như số lượng của nhà Sói bị thiếu mất một người. Một thằng nhóc tên Samuel liên tục nói rằng là do cậu bạn của cậu đi vệ sinh và chưa kịp trở lại thôi.
Người dẫn đoàn và Jisung nhíu mày, họ không cho phép những kẻ khả nghi vào Trại, đã có nhiều trường hợp bọn quái vật trà trộn vào đoàn người mới và đột nhập vào Trại Con Lai, và điều đó không tốt chút nào. Nhưng dù sao Samuel cũng là y sĩ hỗ trợ của nhà Sói Lupa đi theo đoàn trong chuyến này, uy tín không phải chỉ để đó, Jisung chỉ biết tạm thời tin tưởng nó.
Samuel chối rằng nó không biết tên cậu Á Thần nọ, vì cậu ta ít nói lắm. Những người khác trong đoàn cũng gật đầu, đúng là có một Á Thần kì lạ trong đoàn của họ. Cậu ta suốt ngày mặc chiếc ái hoddie đen sì, kéo luôn cả mũ trùm đầu lên và im lặng cả ngày. Chẳng bao giờ thấy bóng hình của cậu ta lên boong thuyền phơi nắng hay nghịch nước, chỉ suốt ngày chui rúc trong phòng. Người duy nhất hay nói chuyện với cái tên kì lạ đó là Samuel.
Samuel liếc mắt nhìn những chàng trai trong Nhà Lớn, thầm le lưỡi trong lòng. Đâu phải nó hay nói chuyện với Jaehwan, là mình nó độc thoại mới đúng, cậu chỉ việc ngồi đó im lặng và đôi lúc viết ra vài từ trả lời nó mà thôi. Nhưng ba tháng cũng đủ để Samuel biết Jaehwan không phải là người xấu, hay ít ra là cậu ta sẽ không gây bất lợi cho Trại Con Lai, ai cũng có bí mật của mình, và nếu Jaehwan không muốn "nói" nhiều về nó thì Samuel cũng chẳng buồn hỏi nhiều.
Nhưng nó cũng có một linh cảm chẳng lành, các vết thương của Jaehwan lành rất nhanh, nhưng chất độc của nữ thần Báo Tử thì không. Như thể chúng nó đang ấp ủ một thứ đáng sợ gì đó.
Linh cảm của một vị thầy thuốc. Linh cảm về sự sống đang từng ngày héo úa dần trên người Jaehwan.
Bên này, Minhyun nhíu mày, chợt quay sang cửa sổ như vô tình nhìn ngắm hàng cây bên đồi bên kia, thực chất lại âm thầm cảnh giác. Anh có cảm giác ai đó đang nhìn mình, lén lút. Ngoài kia, Jaehwan giật thót, suýt nữa là trượt chân té đập mặt vào cái bồn hoa trước mặt mình rồi. Minhyun à, anh vẫn luôn cảnh giác như thế nhỉ.
Jaehwan tựa lưng vào thân cây sồi to cao trên đồi, ngước nhìn bầu trời nắng chói chang trước mặt, bỗng cảm thấy có chút khó thở. Có lẽ đứng dưới tàn cây cũng không thể ngăn hết ánh mặt trời tạo nên phản ứng với chất độc còn lại trong người cậu. Cơn đau âm ỉ làm Jaehwan cảm thấy khó chịu hơn, cậu nhíu mày.
Đau là do độc Địa Ngục, không phải là vì cậu nhìn thấy Minhyun đâu, Jaehwan tự nhủ vậy.
Jaehwan chờ một chút, cố gắng điều hòa nhịp thở của mình. Ba tháng này cậu đã suy nghĩ rất nhiều, và Jaehwan quyết định theo nhà Sói về Trại Con Lai một chuyến. Cậu muốn lấy lại một món đồ của mình, rồi sau đó sẽ rời khỏi đây. Đi vòng quanh Hàn Quốc, hoặc đến Nhà Sói làm tình nguyện viên, đại loại vậy. Đến một nơi không ai biết quá khứ khờ dại của cậu mà bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu một cuộc sống mới.
Jaehwan hít sâu, rồi như quyết tâm mà lần theo bóng cây đi ngược về hướng Nhà Lớn - nơi người mà cậu yêu nhất ở đó, hướng về phía Đền Cầu Nguyện. Bóng lưng gầy còm dưới chiếc áo rộng thùng thình, lén lút đáng ngờ.
Bên này, Minhyun chợt đứng bật lên, và Daniel lập tức nhìn anh chằm chằm, Jisung ở phía xa xa cũng nở nụ cười hiền từ nhìn anh. Minhyun đảo mắt, lấy tay khẽ chỉ về cặp nhẫn được lồng dây trên cổ mình. Một cử chỉ đơn giản cũng đủ để Jisung trợn ta mắt, nhanh chóng ra hiệu cho Minhyun ra ngoài.
Em thật ngốc mà Jaehwan, đừng có mà coi thường cái đầu của anh, nếu anh còn không nhận ra bóng lưng bất thường đó thì anh xin nhường chức trưởng cabin Athena cho em luôn cũng được.
Lần này anh không cho em đi trước nữa đâu.
___________________________________________=
Jaehwan nhìn quanh, bây giờ đang là giờ ăn trưa, hầu hết cái trại viên đều tụ tập ở nhà ăn chung, chẳng có bóng ma nào ở Đền Cầu Nguyện.
Nơi đây như một quảng trường thu nhỏ, mười hai lá cờ tượng trưng cho mười hai cabin được treo cao một cách trang nghiêm. Gọi theo hình thức là Đền Cầu Nguyện, mà gọi theo cách dễ hiểu hơn là nơi "chôn cất" các Á Thần xấu số.
Khi một Á Thần chết đi, Trại sẽ đốt vải liệm cho họ và cất giữ những kỉ vật còn sót của người đó tại Đền Cầu Nguyện, khắc tên họ lên tảng đá của từng nhà. Mục đích duy nhất của Jaehwan rất rõ ràng, cậu sẽ đi thăm mộ của chính mình, tìm kiếm một vật. Một ý tưởng vừa tuyệt vời vừa kinh dị làm sao.
Jaehwan lướt nhanh đến lá cờ của thần Apollo, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm tên của mình. Thề có Apollo, không có ai lại hồi hộp tìm kiếm tên mình trên bia mộ như cậu cả. Rồi tim cậu bỗng hẫng đi một nhịp.
Trên tảng đá khắc tên Á Thần hi sinh của nhà Apollo không có tên của cậu.
Chuyện này là không thể?! Nếu một Á Thần mất tích quá lâu ở nhiệm vụ của mình, Trại sẽ phán định họ "đã chết", trừ khi... Jisung hyung bác bỏ chuyện này?
Jisung, Jisung,... Minhyun?! Đầu cậu đau nhói lên, đột ngột đến mức làm cậu chợt choáng váng. Và Jaehwan cảm thấy có gì đó chợt dâng lên kì lạ trong lòng, nhộn nhạo, lo âu, sợ hãi.
Chờ mong?
Cậu chập choạng xoay người, cả cơ thể cứng ngắc như con rô bốt với bánh răng cưa cũ kĩ mục nát. Keng két, như tiếng trái tim cậu chợt lỗi nhịp sau bao ngày lặng im.
Jaehwan chợt thấy mắt mình nhòe đi, cay xè. Thứ mà cậu mong ngóng tìm kiếm bao ngày qua đó lại nằm chễm chệ trên cổ của Minhyun. Hai chiếc nhẫn được anh lồng qua một sợi dây chuyền bạc, yên vị nơi gần với trái tim của mình.
Vết sẹo ở cổ cậu lại đau đớn một cách khó chịu, cổ họng khô rát như thể cậu vừa phơi nắng hàng giờ dài, đau đớn nhạt nhẽo. Nhưng cuối cùng lại chẳng có âm thanh gì cả. Một tiếng thở dốc nặng nề.
Minhyun nhìn cậu trai trước mặt mình. Đôi mắt sáng ngời trong trí nhớ anh giờ khuất sau mái tóc dài lòa xòa chẳng rõ tâm trạng ra sao. Bờ môi bao lần nói yêu anh lại trắng bệch đáng ngờ. Chiếc áo rộng làm cậu trông gầy yếu và xanh xao hơn cả. Như thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ để mang cậu đi. Chuyện gì đã xảy ra ở Địa Ngục đó, và quan trọng hơn, chuyện gì đã xảy ra trong ba tháng qua?
Jaehwan chớm chạy đi, nhưng Minhyun nhanh hơn cả. Anh ôm chặt cậu, tưởng chừng nặng nề như ôm cả thế giới của mình trên vai, hóa ra lại nhẹ tênh.
"Jaehwan, vì sao em lại gầy đến thế này rồi."
Minhyun thì thầm, kéo chiếc mũ trùm đầu của cậu xuống, để lộ rõ ràng đường nét gầy gò của khuôn mặt cậu.
"Jaehwan, anh phải phạt em vì tội mất tích này mất thôi."
"Jaehwan, anh xin lỗi."
"...",
"Jaehwan, đừng đi."
Và cuối cùng giọng Minhyun như vỡ ra, có gì đó đột ngột tuôn trào qua từng âm tiết khô khốc của anh. Jaehwan chưa cao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu nhìn thấy Minhyun khóc, giọng nói của anh khàn cả lên, và từng chữ như một con dao rỉ sét, cứa thật sâu, thật sâu vào trái tim cậu.
"Jaehwan, hãy nói gì với anh đi. Xin em đấy..."
Và Jaehwan không kìm lại được những giọt nước mắt của mình nữa. Cậu đã từng suy nghĩ rất nhiều, về cảnh cậu sẽ gặp lại Minhun như thế nào, hận thù anh ra sao, rằng cậu sẽ hời hợt và né tránh anh. Rằng cậu không xứng đáng được anh yêu thương, một kẻ bất tài, một kẻ lắm mồm, một kẻ xấu xí, và giờ là một tên câm. Một tên câm chẳng sống được bao lâu nữa.
Các kế hoạch trả thù, trách mắng, chia tay hay rời đi của Jaehwan bỗng trở nên nhảm nhí hết sức. Vì cậu những tưởng mình đã đủ mạnh mẽ để xây dựng một bức tường ngăn cách với Minhyun. Thế mà thực ra lại yếu ớt hết sức. Những giọt nước mắt của anh còn đau đớn gấp trăm ngàn lần chất độc của nữ thần Báo Tử, từng giọt từng giọt xói mòn máu thịt trong tim, trong tâm cậu.
Jaehwan không biết rằng mình có đủ vị tha để bỏ qua cho Minhyun hay không, nhưng cậu biết mình đủ yêu Minhyun để không muốn nhìn thấy anh đau đớn như thế này.
Tưởng chừng hận anh, cứ ngỡ quên anh, nhưng lại chợt nhận ra chúng ta ngu ngốc đến thế.
Vậy mà em vẫn ngu ngốc yêu anh thế đấy.
Jaehwan có cảm giác máu của mình chợt sôi trào, sức lực như bọt nước tan vỡ trong cơn đau đớn, ánh mắt cậu mờ dần, chất độc như tích tụ đủ một lần cuối cùng, và trả thù cho kẻ đã giết chết chủ nhân của chúng. Máu chảy ra từ lỗ mũi và tai của cậu.
Đỏ sậm, đặc sệt, nóng hổi.
Ấm áp nhuộm đỏ cả bờ vai anh. Ấm áp đến kì dị. Ấm áp đến đông cứng lạnh lẽo.
Cậu nghe tiếng anh khản đặc gọi tên cậu, xa vời vợi. Bên tai cậu ù đi, có rất nhiều tiếng ồn, rất khó chịu.
Minhyun, em đau lắm. Nhưng em không sợ đâu, vì lần này có anh bên cạnh em mà, đúng không?
Và cậu gục xuống. Khuôn mặt an nhiên như đứa trẻ cô đơn tìm được nguồn sáng ấm áp của cuộc đời mình.
Minhyun ôm cậu, gào lên như một kẻ điên. Jisung và Samuel chạy đến từ xa, vài trại viên cũng ùa vào. Nhiều người đến như thế, lại lạnh lẽo như vậy.
Lạnh lẽo như trái tim vừa rơi vào vực sâu của Minhyun, lạnh như cặp nhẫn nhuốm đầy máu của cậu vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip