Sáu
"Nhìn kìa nhìn kìa nhìn kìa, anh chàng đang đứng ở trước Nhà Lớn kia trông đẹp trai phết!"
"À, cậu ấy tên là Kang Daniel ấy. Nghe đâu là trưởng phòng của cabin Poseiden đó."
Jisung và Daniel đang đứng trước của nhà lớn, nơi có tầm nhìn thẳng ra cổng Trại Con Lai, hai người họ dường như đang chờ đợi một ai đó. Đang là giờ nghỉ trưa, xa xa vài trại viên mới đến tụ tập lại, rảnh rỗi mà buôn chuyện.
"Ghen tị thật, trưởng phòng của nhà người ta có khác. Mà này, sao tớ chưa bao giờ thấy trưởng phòng của cabin Athena mình thế? Là trai hay gái vậy?"
"Hử? À quên, chắc cậu mới đến đây chỉ ba tháng thôi nên chưa biết. Trưởng phòng của cabin số Sáu là Hwang Minhyun, khí chất ngời ngời luôn! Là mỹ nam số một số hai chẳng thua kém gì Daniel đâu!"
"Người đẹp trai như vậy thì sao mà tớ chưa bao giờ gặp chứ? Anh ta không có ở đây à?"
Trại viên kia nghe đến câu hỏi này lại chợt chần chừ, cô ngó nghiêng qua lại như thể để chắc chắn rằng không ai nghe thấy được cuộc nói chuyện của họ, rồi bỗng hạ giọng trả lời, "Nghe nói anh chàng Minhyun liên tục chạy nhiệm vụ tìm kiếm ba tháng nay rồi. Cứ về rồi lại đi liên tục, có khi anh ta đã lục tung cả vùng này lên luôn rồi ấy... Để tìm người yêu của ảnh, cũng là một Á Thần ấy, bị mất tích trong một nhiệm vụ hồi trước."
Cô nàng vừa nói vừa liếc nhìn về phía mà Jisung đang đứng, cố ép giọng nói nhỏ xuống như đang thì thầm, "Người ta đồn rằng trại viên mất tích kia đã chết rồi. Nhưng Minhyun lại kiên quyết không chịu liệm vải và làm lễ an táng cho cậu ta. Jisung cũng vậy, dường như họ vẫn chưa từ bỏ hi vọng."
Vài trại viên khác cũng châu đầu vào mà bàn luận. Bên này, Daniel nhíu mày, còn Jisung thì chỉ biết thở dài. Minhyun báo tin rằng hôm nay anh sẽ quay lại, với giọng điệu đều đều đến chán ngắt của anh, Jisung biết rằng đợt tìm kiếm ở phía Tây này lại thất bại rồi. Từ khi Minhyun trở về vào ba tháng trước, có cái gì đó đã không còn nguyên vẹn như trước nữa; Jisung cảm thấy vậy đấy, và anh cũng dám cá chắc chuyện này có liên quan đến sự "mất tích" của Jaehwan.
Jisung không biết chính xác rằng chuyện gì đã xảy ra, nhưng chuyện Minhyun có được lại ký ức là thật. Thật chẳng biết nên vỗ tay khen tặng hai chữ vận mệnh ra sao. Jisung ngước mắt, nhìn thấy dáng người cao ráo quen thuộc từ cổng Trại đến đây. Tiếng xì xào của các hội viên lại vang lên, vài người mới thậm chí còn không thể dời mắt khỏi bóng người nọ.
Minhyun trông vẫn bắt mắt như thường, dù dạo này trông anh tiều tụy hơn rất nhiều. Ánh mắt minh mẫn sáng trong mọi khi giờ chỉ còn đọng lại rất nhiều tơ máu. Thiếu ngủ và lo lắng, cùng việc ép mình ngày đêm tìm kiếm Jaehwan dường như đã đẩy cơ thể anh đến cực hạn.
Minhyun nhìn Jisung và Daniel trước mặt mình, cố nhếch miệng tạo nên một nụ cười cứng ngắc, "Xin chào."
Và im lặng, bấy nhiêu cũng đủ để họ hiểu kết quả của cuộc tìm kiếm này.
Minhyun vuốt mặt mình, cảm giác như anh đang cố gắng lạc quan hết sức có thể, "Jisung hyung, em thấy thuyền của nhà Sói ở phía biển. Họ đang hướng đến bên này, có lẽ là một đợt Á Thần mới sắp đến nữa rồi."
___________________________________________=
"Cậu bé đáng thương. Ôi hãy nhìn khuôn mặt này mà xem..."
"Để xem nào, ôi chao, đường tình duyên trắc trở, yêu hay không yêu đây?"
"Bị chính người mình yêu nhất nguyền rủa..."
"Một thử thách cuối cùng thì sao?"
"Không sao đâu, nếu đã chịu một lời nguyền, thì ta cũng rộng lượng trao cho cậu một phước lành. Chỉ lần này thôi, còn về sau phải tự trông cậu vào cậu rồi. Hạnh phúc nhé, nhóc cưng, đến lúc phải trở về rồi."
Ai đó cứ liên tục thì thầm bên tai, và cậu chợt mở mắt ra. Nhưng điều đầu tiên mà Jaehwan nghĩ đến khi cậu tỉnh lại là thà cậu chết đi cho xong.
Ít ra khi chết rồi thì cậu cũng không còn phải chịu đau đớn nữa. Và tin cậu đi, cái cảm giác cổ họng của mình bị chém tét ra chẳng vui vẻ gì đâu. Jaehwan đưa tay lên sờ nơi cổ mình, cảm giác có một lớp vải mềm mại được quấn quanh vết thương trí mạng đó. Cơ thể cậu nằm cứng còng trên một chiếc giường lớn, từng tấc da thịt đều nặng nề và đau âm ỉ. Có cảm giác như một con Nhân Ngưu Đầu Bò vừa vung vẩy cậu qua lại như một miếng giẻ rách, rồi nhấn chìm cậu trong dòng sông Styx đầy đau đớn của Địa Ngục vậy. Thật tuyệt vời làm sao.
"Đừng động vào, không được gãi, và cũng đừng cố nói chuyện."
Một giọng nói vang lên, và Jaewhan đưa mắt nhìn quanh, nơi này nhìn như trạm xá ở Trại Con Lai, nhưng trông có vẻ nhỏ hơn nhiều. Trí nhớ tồi tàn của Jaehwan chậm chạp trả về một tín hiệu quen thuộc, cậu biết nơi này, là nhà Sói của Lupa.
Nhà Sói ở tận phía Nam Hàn Quốc, tọa lạc trên đảo Jeju, các Á Thần thường gọi nơi đây là "trạm dừng chân" trên con đường xa xôi đến Trại Con Lai ở phía Bắc. Người đứng đầu nhà Sói tên là Lupa, một con sói hiền lành và luôn sẵn sàng giúp đỡ các Á Thần lưu lạc. Jaehwan đã từng làm nhiệm vụ hộ tống trại viên từ Jeju về Trại Con Lai, cậu đã ghé qua đây vài lần. Từ đây muốn về đến Trại chỉ mất vài ngày đi thuyền mà thôi.
Có lẽ sợi chỉ sinh mệnh của cậu vẫn chưa đứt hẳn, thật may mắn.
"À không, người cứu cậu không là nhà Sói. Là Thần Aphrodite, khi khỏe hãy hiến tế vài món cho bà ta nhé."
(Aphrodite: Nữ thần của tình yêu và sắc đẹp)
Jaehwan đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn người cậu trai trẻ trước mặt mình, vì sao thần Aphrodite lại cứu một kẻ vô danh như cậu? Dạo này các vị thần rảnh rỗi đến mức phát chán rồi sao?
"Anh thừa biết tính cách của Aphrodite mà, khi đưa anh đến đây còn lầm bầm vài câu như "Cậu bé xinh đẹp đáng thương" này nọ,... Nói chung là anh may mắn đấy. À, tôi thấy trên người anh có dấu hiệu của Trại Con Lai, anh tên gì?"
Jaehwan hé miệng, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cậu đau đến ứa nước mắt ra. Người kia rối rít chạy tới, cũng không ngờ rằng cái tên ngốc này muốn trả lời câu hỏi thuận miệng của mình. Chật vật một hồi mới có thể ổn định mọi thứ. Chàng trai với đường nét ngũ quan sâu đậm kia chỉ biết thở dài, "Vết thương của anh nặng lắm, còn có độc nữa, nếu không nhờ thần Aphrodite thì tôi cũng chẳng biết anh có sống nổi không. Với tình trạng này thì anh không thể lên kịp chuyến thuyền đến Trại Con Lai vào sáng mai rồi. Chuyến thuyền tiếp theo ba tháng nữa mới khởi hành."
Jaehwan nhắm mắt, có khi như vậy cũng tốt. Cậu cần có thời gian để chữa thương, và có lẽ Minhyun cũng cần có thời gian của riêng anh. Đợi mọi thứ đâu vào đấy rồi trở về Trại sau cũng được.
Jaehwan không có ý chơi trò mất tích hay giận dỗi gì Minhyun, chỉ là, cậu mệt mỏi mà thôi.
Cậu nhắm mắt, ánh sáng trong phòng bị che chắn bởi chiếc màn dày sụ nơi cửa sổ, thoang thoảng trong không khí là mùi thảo dược thơm ngát, và một chút vị mặn của vùng đất biển. Jaehwan cũng có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào ở một nơi rất xa, khi có khi không. Yên bình đến lạ, như trái tim của cậu vậy.
Có đôi khi quá gượng ép cũng không vui vẻ gì, cứ như bây giờ, thả lỏng, buông tay, nhẹ nhàng.
Qua trình dưỡng thương còn khó nhọc hơn cả Jaehwan tưởng tượng. Không chỉ cổ họng, mà mọi nơi khác trên người Jaehwan cũng chịu đủ vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Ba tháng ròng, cậu chỉ được uống rượu Thánh để cầm hơi, tiêm vài liều dinh dưỡng, không được nói một chữ nào cả, và cũng không được bước ra khỏi phòng. Đại khái là chất độc nơi Địa Ngục kị nhất là ánh mặt trời gì gì đó, thật kì lạ. Á Thần có sức chịu đựng và hồi phục nhanh hơn người thường, bởi thế mà chỉ cần rượu Thánh đặc chế cũng đủ để kéo lê các chức năng dinh dưỡng của cơ thể Jaehwan qua từng ngày. Tuy nói thật là nó chẳng vui vẻ nhàn nhã gì cho cam.
Samuel, cậu trai chăm sóc cho Jaehwan từ khi cậu tỉnh, vẫn hay đùa rằng hậu quả sau khi dưỡng thương của Jaehwan là một cuộc cách mạng giảm cân và tắm trắng toàn diện. Cả người cậu gầy đi cả một vòng, bầu má cũng không còn cái vẻ phúng phính như xưa, da dẻ lại trắng bệch theo kiểu xanh xao; Trông cậu không khác gì một cái xác vừa vùng dậy từ tủ đông ở nhà xác của bệnh viện cả, chẳng biết có gì buồn cười mà Samuel nhìn cậu mà cười hoài.
Trong thời gian chán đến mọc cả nấm trên người, Jaehwan không ít lần nghĩ đến Minhyun. Cậu cũng có ý định báo tin về Trại, nhưng mỗi khi nhìn hình ảnh phản chiếu của vết sẹo xấu xí ngang cổ mình mỗi khi thay thuốc và băng gạc, cậu lại từ bỏ ý định đó.
Vỗn dĩ cậu chẳng có gì tài hoa để xứng đáng đứng cạnh anh; bây giờ lại là một thằng câm xấu xí nữa.
Đúng vậy, Jaehwan đã không thể nói chuyện được.
Vết thương đã lành, chỉ còn lại sẹo mà thôi, nhưng cậu vẫn chẳng thể phát ra bất kì một âm thanh vụn vặt nào. Tất cả cố gắng chỉ là tiếng không khí lọt qua vòm họng, và lặng thinh. Samuel đã hoảng loạn một hồi lâu và chực khóc vì nghĩ rằng triệu chứng của cậu là do sự khinh suất của nó. Nhưng Jaehwan biết, với tất cả kiến thức y học của đứa con nhà Apollo, cậu biết cơ thể mình hồi phục rất tốt, và quá trình trị liệu của nhà Sói cũng không có gì sai sót cả.
Cậu không nói được là do lời nguyền.
"Lời nguyền không tự sinh ra và mất đi. Nó chỉ đơn giản là truyền từ kẻ này qua người khác mà thôi."
Trước khi ngất đi ở Địa Ngục, Aphrodite đã nói với cậu như vậy. Và Jaehwan không phải một kẻ ngốc, nếu xem xét lời nói ẩn ý của vị thần sắc đẹp kia, thì mọi chuyện đã có nghĩa hơn rất nhiều.
Có lẽ Minhyun đã nhớ lại, vì lời nguyền trên người anh đã bị dịch chuyển sang cậu. Cậu không muốn tin, cậu chợt nghĩ lẽ ra mình nên hận anh mới đúng, nhưng tất cả chỉ còn lại một nụ cười nhạt nhòa, vì bên tai cậu vẫn còn văng vẳng câu nói của Minhyun chiều hôm ấy;
"Là cậu muốn, chứ tôi thì không hề! Nếu có một phép nguyền rủa thì tôi cũng sẽ ước cho cậu im đi!"
Lời nguyền câm lặng suốt đời.
___________________________________
Note:
Đọc đến đây các cậu có biết vì sao mình lại gọi tên fic là "Call My Name" chưa?
Đùa đấy các cậu ạ =]] Thật ra ngay từ ban đầu, đích đến của fic này là BE, với ý tưởng Jaehwan bị giết chết ở Địa Ngục bởi nữ thần Báo Tử luôn, xong cho Hoàng dằn vặt và hết phim trong cô đơn, nhưng thôi, nghĩ rằng gắng gượng cho nó OE đi; nhưng chả hiểu sao mà càng viết càng dài, quá dài cho một one-shot, lại quá ngắn cho một short-fic :v
Chiều ở tiệm cà phê cứ theo đà mà type hoài type mãi, giật mình chợt nhớ lại thấy mình viết leo qua phần "ngoại truyện" luôn rồi. Thật ra kết thúc ở đây làm mình vẫn chưa thỏa mãn, vì vẫn có nhiều chi tiết tiềm năng làm mình ngứa tay ngứa chân lắm, mà đơn cử nhất là về lời nguyền Lethe của Jaehwan, về chuyện Minhyun phản ứng ra sao khi biết chuyện đó này nọ.
Thôi thì hứa hẹn ngoại truyện vui vẻ hường phấn lần sau đi, viết ngược hoài cũng buồn. Ngược đủ rồi thì phải hường tý cho đời thêm vui, ha ^^.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip