Chap 20
Tính từ nào để phù hợp với tâm trạng bây giờ của cậu đây, Kim Jae Hwan.
Hoảng loạn, lo lắng, bất lực, hay hối hận? Những lời hứa năm xưa đâu phải chỉ mỗi mình Hwang Minhyun khắc sâu tận đáy lòng.
"Anh sẽ trở thành một cảnh sát thật giỏi, bắt được nhiều tội phạm.."
"Nhưng.." Mắt Jae Hwan long lanh, ".. Như vậy rất dễ bị thương như chú cảnh sát trên ti vi lắm."
"Thì Jae Hwanie sẽ chữa giúp anh được chứ?"
"Được, vậy thì Jae Hwan sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, cứu giúp mỗi lần Minhyunie bị thương."
"Hứa nhé."
"Hứa."
Lời hứa năm ấy, bây giờ rất dễ thực hiện phải không, Jae Hwan. Nhưng sao đây bây giờ, xung quanh cậu không có một chút gì cả. Giá như nếu có balo đồ nghề ở đây, cậu sẽ bất chấp cứu thương cho anh.
Điều duy nhất bây giờ Jae Hwan có thể kịp nghĩ đến chỉ là quay sang với Daniel vừa chạy đến một bên.
"Daniel Daniel, gọi xe cấp cứu."
Daniel bấm số gọi, nói địa chỉ. Nhìn giáo giác xung quanh kể đến xem tên kia ở đâu. Chợt nhớ lại có bóng đường chạy qua giao lộ vài phút trước. Daniel quay đầu, định chạy về phía bên kia đường rượt đuổi tên kia.
"Jae Hwan, cách đây 100m về phía kia có một tiệm thuốc, có thể có vài thứ cậu cần đến. Tớ sẽ đuổi theo tên kia."
Daniel vội chạy đi, tiếng Jae Hwan còn vọng tới phía sau lưng cậu.
"Daniel, cẩn thận."
Daniel không muốn ở lại, cậu đã nhìn thấy giọt nước mắt vội vàng của Jae Hwan. Cậu không đủ dũng cảm nhìn Jae Hwan lo lắng cho một ai khác, bởi nên khi Hwang Minhyun mơ hồ chỉ về hướng đối điện, miệng mấp máy điều gì đó, Daniel lại đồng ý rời đi. Có những sự thật nếu bản mà thân mình không muốn chấp nhận, Daniel chọn cách im lặng từ thị giác đến tận thính giác.
Jae Hwan bắt đầu nhận ra mình nên làm gì trong lúc chờ cứu thương tới, Minhyun mất máu quá nhiều và dần trở nên mất đi sự tỉnh táo của mình. Cậu cởi áo khoác, gấp gọn vội vàng rồi gối đầu Minhyun lên đó, quay người anh theo hướng lồng phổi nơi phần bụng bị đâm về phía bên phải. Phần lưng của anh đặt dựa vào thành bồn hoa sát cạnh. Jae Hwan toan đứng dậy, rời đi mua ít băng gạc thì bị bàn tay của Minhyun lấy, sự lạnh lẽo của bàn tay và nhớp nháp của dòng máu tươi lên da thịt của cậu, Jae Hwan có chút rùng mình.
"Tôi đi mua ít băng gạc."
"Đ-đừng đi."
Giọng nói của Minhyun yếu ớt.
"Tôi – nhất định – sẽ quay lại."
Jae Hwan cố gắng tách những ngón tay của anh ra khỏi cánh tay của mình. Chạy sống chết về phía trước, cho dù đôi chân vẫn còn mỏi rạ rễu, những bước chân chưa từng khẩn trương đến thế.
Minhyun ôm lấy bụng mình thêm lần nữa, vì xuất huyết nghiêm trọng nên anh dần đuối sức, hô hấp cũng thật khó khăn, đến mức anh phải dùng miệng để hít lấy không khí bên ngoài. Thứ khô lạnh tràn qua vòm họng khô khốc, cảm giác thật thô nhám khó chịu.
Là thật.
Jae Hwan đang ở trước mắt anh. Minhyun từng định rằng sau ca đêm nay sẽ đến nhà cậu như thường lệ, nhưng hôm nay, ông trời thương anh đưa cậu đến bên mình, như chút bố thí phân phát vì vết thương đớn đau từ ổ bụng.
Jae Hwan nhanh chóng quay lại, trên tay có lọ cồn lớn và đống băng gạc. Cậu vội đặt anh thẳng người, đổ cồn qua phần vết thương hở bị dính bẩn do Minhyun từng nằm quặp xuống bên đường, rồi dùng bông lau nhẹ. Đôi tay của cậu run rẩy bóc đống gạc sát khuẩn,nhanh chóng dồn vào vết thương hở chặn máu tiếp tục chảy ra ngoài, ép cho miệng vết thương kín lại. Jae Hwan chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy. Vì không chỉ máu đổ loang từ vết gao đâm, còn có những vết bầm tím do bị lực tác động mạnh lên ổ bụng của anh. Và vì người đang ở dưới bàn tay của cậu, là anh. Một trường hợp chưa bao giờ Jae Hwan có thể tưởng tượng đến.
Phủ lên vết thương một miếng gạc lớn, Jae Hwan cố định hai mép vết cắt bởi nó rồi dùng băng cố định lại, hoàn thành bước sơ cứu. Vì chỗ này gần đây không có bệnh viện, lại là chỗ xập xề hẻo lánh, cậu lại thêm bồn chồn. Đưa tay lên kiểm tra hơi thở của Minhyun, nó đang yếu dần từng nhịp. Vết thương ở ổ bụng chưa kể đến chuyện sẽ ảnh hưởng đến gan, còn nữa, lồng phổi phía phải bị xẹp xuống, không còn khả năng hít vào, rồi còn khi xương sườn nâng lên lúc anh thở vào làm cho không khí bên ngoài bị hút vào khoang lồng ngực qua vết thương, lại chèn ép phía bên phổi trái, rất có thể gây ra ngạt khí và mất dần khả năng hô hấp.
Cậu chỉ có thể cầu cho xe cấp cứu đến thật nhanh.
Minhyun ở phía dưới, nhìn lên những giọt mô hôi rịn ra trên vầng trán đang nhăn lại vì lo lắng của Jae Hwan, nhìn cách cậu cuống lên lo cho vết thương của mình, anh ngu ngốc mong cho mọi thứ trên dừng lại ở lúc này.
"Jae Hwan của anh ở đây thật này."
Giọng Minhyun yếu ớt vang lên, khóe môi cong lên một nụ cười.
"Đừng nói gì cả, nó sẽ làm cho tình trạng của anh trở nên xấu hơn."
Là Jae Hwan đang lo lắng cho anh. Minhyun gật đầu, bàn tay rời khỏi ổ bụng, vẫn còn dính máu của mình đang dần cô đặc lại, anh đan vào những khoảng trống xen kẽ nơi bàn tay của Jae Hwan. Cậu nhìn anh trong chốc lát, yên lặng để cho bàn tay ấy nắm lấy tay mình, có lẽ, từng khớp ngón của cậu dần co lại, nắm chặt bàn tay kia.
.
Một chiếc xe màu đen phanh gấp ngay giữa giao lộ.
Young Min không muốn can thiệp gì nhiều về chuyện này, yên lặng Seongwoo vội vã xuống xe, nhìn thấy Minhyun đang nằm trên vỉa hè với ổ bụng kéo phần áo lên tận ngực, một vết thương được sơ cứu gém kĩ với đống vết bầm tím trên làn da trắng.
"Có chuyện thế này."
Jae Hwan im lặng, chính cậu cũng không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra nữa. Minhyun ngước nhìn Seongwoo đang hoảng hốt, khẽ nhíu mày, đưa tay chỉ ra hướng đối điện.
"Phía kia, hắn chạy về phía kia, nhanh lên Seongwoo."
Seongwoo nhìn theo hướng Minhyun chỉ, rồi gật đầu.
"Daniel đã chạy theo hướng đó được một lúc, tôi nghĩ anh nên lái xe theo hướng đó, hướng đó chỉ có một đường thẳng duy nhất thôi."
Jae Hwan tuôn ra một hơi, đến bây giờ cậu mới nhớ đến Daniel, mình cậu ấy ngu ngốc chạy theo tên kia không biết có chuyện gì xảy ra không nữa. Seongwoo đáp lại Jae Hwan một tiếng cảm ơn, rồi ra chỗ xe Minhyun đậu ban nãy nhanh chóng bẻ lái chạy theo hướng đối điện, trước khi đi không quên bỏ lại một câu.
"Tôi tin tưởng cậu sẽ chăm sóc tốt cho Minhyun, Kim Jae Hwan."
"Hãy đảm bảo là Daniel sẽ ổn, cảnh sát Cha."
JaeHwan chỉ kịp gọi với trước khi Seongwoo lao xe vụt mất.
Xe cấp cứu báo lại đang trên đường tới, trước khi đi Daniel đã vứt điện thoại lại cho Jae Hwan, tên ngốc này. Cho dù không an ổn nhưng không thể nào liên lạc được với cậu ấy, trận boxing gần kề, Daniel không được có chuyện gì xảy ra.
.
Nhân ảnh của Jae Hwan trước mặt Minhyun trở nên mờ dần, mỗi lần thở ra đều trở nên khó nhọc, lồng ngực của anh gần như chìm xuống. Cảm giác như rằng mình sẽ không chịu được nữa mà ngất đi.
Bởi thế nên anh càng nắm chặt đôi tay của cậu, sợ rồi cậu sẽ bỏ anh đi.
Cửa xe chiếc ô tô đen mở ra, một người cao lớn nữa bước xuống ngay sau đó. Minhyun dùng hết toàn bộ sự tỉnh táo của mình nheo mắt nhìn. Là bác sĩ Im. Nhưng người ấy không nhìn anh, ánh mắt của Young Min đặt hết toàn bộ lên người con trai đang ở bên cạnh.
"Lâu ngày không gặp, Kim Jae Hwan."
Jae Hwan bất giác đứng dậy, vô tình buông rời những ngón tay đang bị Minhyun nắm chặt lấy.
"Young Min hyung?"
Có lẽ Minhyun không muốn nhìn cảnh này, sự tỉnh táo của anh chỉ đủ để nghe tiếng Jae Hwan hỏi ngược lại người nọ.
Phía đằng xa, tiếng xe cấp cứu còn chưa chịu truyền tới, Minhyun đã nhắm mắt lại gục ngã mất rồi...
----TBC----
[Tớ muốn giải thích một chút ở chap này. Diễn biến trở nên rất chậm vì có nhiều hành động gấp gáp cơ phải được diễn tả tỉ mỉ hơn nên tớ cố tình diễn đạt chậm lại.
Và nếu có ai đó thắc mắc tại sao Jae Hwan không điềm tĩnh như mọi lần cấp cứu cho những tên côn đồ khác. Thì đây là một case bất chợt, và Jae Hwan không thể tự tin khi không có bất cứ "món đồ nghề" nào bên cạnh. Và đặc biệt thì, người bị thương lại là Hwang Minhyun, tâm lý diễn biến sẽ phức tạp trở nên hoảng loạn hơn một chút. Nhưng dù sao Jae Hwan sơ cứu khá ổn rồi.
Các cậu nếu góp ý hãy bỏ xuống dưới cmt nhé.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip