Chap 21


Young Min vốn chỉ định đưa Seongwoo đến nơi và vòng xe quay về. Nhưng phía trước anh còn có một chiếc ô tô đen khác đang đậu, anh đang tính lùi về phía sau cho một đường tiến lách về phía trước để quay đầu xe, thì trong góc khuất, Seongwoo chạy ra và cho xe chạy thật gấp theo hướng về bên phải. Tiếp theo đó là có một tiếng gọi rất lớn vang lên từ cái đầu nhấp nhô qua đoạn bồn hoa mà anh không thể thấy rõ vì lùm cây che khuất, giọng nói này, Young Min nghe rất quen tai.

"Hãy đảm bảo là Daniel sẽ ổn, cảnh sát Cha."

Im Young Min chưa bao giờ quên đi giọng nói đó, người mà khiến anh bây giờ tò mò đến độ mở cửa xe và bước xuống, tiến lại gần lại gần cho đến khi gương mặt người ấy hiện rõ trước mắt anh.

Là Kim Jae Hwan.

Kim Jae Hwan ngồi ở đấy một bên cạnh vị cảnh sát Hwang đã từng đến viện tư pháp tìm anh với bê bết máu và một vết thương nơi ổ bụng đã được sơ cứu trông rất gọn ghẽ. Minhyun bắt đầu lờ mờ được sự có mặt của Young Min, mi tâm khẽ nhăn lại, dồn sự chú ý của mình lên khuôn mặt người đàn ông đối diện.

Còn Young Min, nhìn cả khuôn người Jae Hwan đang thụp xuống vì lo lắng, gương mặt sau bao nhiêu năm vẫn như chưa từng thay đổi. Cảm giác vẫn thân quen lạ kỳ.

"Lâu ngày không gặp, Kim Jae Hwan."

Có tiếng gọi tên mình từ phía đằng sau, Jae Hwan quay lưng nhìn lại, vì điểm mắt nãy giờ đặt lên viết thương bị máu đỏ làm cho hoa mắt, mãi một lúc sau cậu mới nhận ra người đang đứng trước mắt mình.

"Young Min hyung."

Gần như là Jae Hwan đang đứng phắt dậy, những ngón tay bị tách rời khỏi bàn tay của Minhyun. Cánh tay của anh bị động chưa lên theo hành động của cậu, rồi đột ngột rơi xuống, đập ngang nơi lồng ngực vốn đang rất yếu ớt. 

Không được nữa rồi, Minhyun cảm thấy không đủ sức để hít thêm chút không khí nào vào được nữa, mỗi lần đều thực sự cố gắng, nhưng lồng ngực cảm giác có thứ gì đó đè rất chặt, lại thêm sức nặng của cánh tay buông lỏng đột ngột rơi xuống,  không khí tắc lại ngay cánh mũi, không cách nào dồn nó xuống sâu hơn. Anh mơ hồ nhìn bóng lưng của Jae Hwan đang nhòe đi, mọi thứ trước mắt cũng trở nên mờ ảo, làn mi gập lên gập xuống yếu ớt rồi cũng nhắm lại.

Young Min phát hiện điều bất thường ở Minhyun, vội vã đưa tay chỉ Jae Hwan và tiến gần lại.

Jae Hwan nhìn thấy Minhyun hai mắt đã nhắm lịm, bất lực cất tiếng gọi.

"Hwang Minhyun, Hwang Minhyun."

Nhưng anh không trả lời, cậu lại thêm phần hoảng loạn. Đưa tay lên sát kề mũi của Minhyun, anh ấy gần như không thở nữa. Không được, xe cấp cứu còn chưa tới. Jae Hwan gấp gáp định đưa tay lên xoa bóp lồng ngực bỗng giật mình nhớ lại, suýt chút nữa cậu sẽ giết anh mất. Tự vả bản thân mình một cái, bây giờ cả phổi lẫn lồng ngực đang bị đèn nén, phổi trái gần như cũng bị sức ép từ vết thương gây hô hấp khó khăn.

"Hô hấp nhân tạo."

Young Min lên tiếng nhìn Jae Hwan đang lờ đờ giương mắt nhìn mình.

"Chả nhẽ tôi làm hả Jae Hwan, cậu phải làm chứ."

Jae Hwan dần nhận ra vấn đề, đưa đầu anh ngửa ra phía sau. Chợt nhận ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Young Min.

"Xin lỗi, nhưng anh có bộ sơ cứu, ý tôi là, dao mổ và ống mềm hay không."

Chọc khí lưu thông, giúp cho hô hấp ổn định trở lại, ý cậu là như thế.

"Xin lỗi, tôi không. Cậu cũng biết tôi chỉ mổ cho ai mà."

Jae Hwan chỉ lắng nghe mỗi câu đầu, một tay đưa bịt mũi Minhyun lại, tay kia kéo hàm dưới để miệng mở ra. Cậu hít một hơi sâu, chần chừ trước khóe miệng của anh một vài giây, rồi nhắm mắt thổi xuống hai hơi liên tục. Rồi chờ khi lồng ngực xẹp xuống, rồi lại thổi tiếp. Bờ môi của cậu chạm phải sự khô khốc của nơi bờ một của anh, có chút thô ráp. Cả người anh ấy, suy nhược đến mức báo động rồi.

Tiếng xe cấp cứu truyền đến tới, Young Min lách người cho nhân viên cứu thương mang nạng tới đến sát bên. Hô hấp nhân tạo chỉ giúp cho Minhyun một phần, hơi thở của anh vẫn yếu ớt như chưa từng xuất hiện.

"Có dao mổ, hay bất cứ một loại dao nào đó, cồn, găng tay, và ống mềm hay không."

Nhân vân cứu thương nhìn Jae Hwan ngạc nhiên một đoạn, mở hộp đồ y tế nhanh chóng đưa những thứ cần thiết cho cậu. Jae Hwan run rẩy đón lấy dao mổ rồi khử trùng, thổi găng tay cao su và mang rào, đưa hai ngón tay trỏ và giữa men theo dọc xương sườn, tìm khoảng trống phía trên xương sườn thứ năm phía bụng trái, nơi lồng phổi bên ổ bụng nguyên lành đang bị đè ép.

Jae Hwan thở mạnh, lồng ngực của cậu đập liên hồi từng đợt trống, giá như những thứ dư sức cần thiết lúc này có thể san sẻ cho anh được một chút. Cậu cố gắng kiểm soát sự ổn định trên tay mình, thở vào hít ra vài hơi đầy đặn, kiềm chế sự run rẩy, đưa dao dọc theo thớ thịt rạch xuống một đường nhỏ.

Dòng máu nhỏ theo vết cắt rỉ ra chạy dọc xuống cơ bụng, Jae Hwan vội đâm sâu ống mềm. Cơ bụng anh cũng phản ứng, tràn khí màng phổi cũng được kiểm soát, lá phổi của anh không còn bị chèn ép, hô hấp thật đều.

Jae Hwan thở ra nhẹ nhõm, gấp rút bảo nhân vân cứu thương đưa ống dẫn, đẩy đầu Minhyun ra phía sau một lần nữa, đưa ống dẫn vào miệng hỗ trợ hô hấp.

Xong xuôi, mấy người cùng khiêng Minhyun lên cán, Jae Hwan gần như không còn đứng vững nữa, hai tay trụ lên đầu gối cúi người thở dốc.

"Vẫn không quên những thứ cơ bản nhỉ."

Young Min nhìn Jae Hwan mỉm cười, chuyện của Jae Hwan bị tước bằng bác sĩ anh cũng biết, chỉ không rõ bao lâu nay cậu làm gì thôi.

"Xin lỗi, nhưng có lẽ tôi phải đi bây giờ."

Jae Hwan nhìn ra phía xe cứu thương đã hoàn thành việc đưa Minhyun an toàn vào bên trong, ngước sang phía hai người chờ ai sẽ cùng lên xe cấp cứu. Cậu vội vàng vỗ tay vào cánh phải của Young Min, nói nhỏ.

"Gặp lại hyung sau nhé."

Rồi theo xe cấp cứu chạy thẳng về phía trước.

.

Daniel đã thấy bóng dáng của kẻ đó ở gần phía trước sau một lúc chạy dốc mình trên con đường thẳng, chính cậu cũng không thể hiểu nổi bản thân mình. Là vì sao cậu đang hết sức mệt chỉ vì một cuộc chạy đua không chủ đích cho bản thân. Nhưng Daniel không thể ngăn đôi chân mình ngừng lại, có một điều gì đó thôi thúc cậu như chính cậu đang được lên giây cót chuyển động mà không hề suy nghĩ.

Có lẽ, là giọt nước mắt vội rơi xuống vội lau đi của Jae Hwan. Có lẽ thế.

Còn tên sát nhân kia cho rằng, người theo dõi mình đã bị đâm một nhát dao, tồi tệ hơn nhát dao ấy đã bị rút ra và phóng máu liên tục, cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không thì không phải việc của hắn, cho nên nghĩ rằng không còn ai đuổi theo mình, hắn chậm dần tốc độ, đứng lại co người thở dốc. Chính hắn cũng bị Minhyun đả thương vài phần.

Daniel thấy ở phía đằng xa, tiếp cận bằng việc chậm dần tốc độ và nhẹ nhàng trên vỉa hè thay vì chạy dưới lòng đường. Tên áo đen kia vẫn đứng yên, hắn chuẩn bị hạ balo xuống để xem xét một thứ gì đó, hoặc đơn giản là đưa con gao găn kia bỏ vô balo của mình.

Khoảng cách càng gần được rút ngắn, Daniel cảm thấy hơi thở mình phả sự nóng nực lên phần da quanh mũi, bước chân cậu càng nhẹ, tiến đến ngay phía sau kẻ kia, thoắt cái, Daniel đã cho tên ấy một đạp ngang phần gáy ngã xuống.

Kẻ kia bị tấn công đột ngột, cả người lộn vòng về phía trước, dùng lưng đáp xuống mặt đất, ánh mắt nhìn lên đau đớn. Ánh mắt kẻ này rất quen thuộc, Daniel nghĩ rằng mình từng gặp ở đâu đó rồi.

Tên kia vùng lên lao lấy Daniel, hắn ta bắt đầu bằng việc tiếp cận nắm lấy con dao nhưng thất bại, Daniel đã kịp đá con dao văng ra phía đằng xa, khiến tên kia rụt tay lại vồ đến người cậu. Giọng tên kia khàn đặc vang lên, như mắc đờm lâu ngày trong cuống họng.

"Chết tiệt, Kang Daniel, lại là mày."

----TBC----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip