Chap 23

Người ta nói rằng, trưởng thành như một tấm vải được dệt bằng nước mắt của chính mình.

Lần đầu tiên Jae Hwan nhận ra mình đang khóc, là một ngày chớm đông năm chín tuổi không bao giờ quên nổi, ngày mười ba tháng mười một năm một nghìn một trăn chín mươi chín. Đó là những giọt nước mắt bắt đầu cho chuỗi triền miên nỗi nhớ của chính cậu mỗi lần lặng lòng.

Một lần đầu tiên khác, Jae Hwan biết rằng mình đang rơi giọt nước mắt hạnh phúc là năm mười sáu tuổi, tháng ba năm hai nghìn không trăm lẻ sáu, điều ước của cậu, lời hứa của cậu được hoàn thành bước đầu tiên.

Và lần đầu tiên, Jae Hwan rơi giọt nước mắt hoảng loạn và bất lực, cũng là hai ngày về trước, khi thấy bản thân mình đờ đẫn vô hướng khi đối điện với anh trong những vệt máu chảy dài từ ổ bụng phải.

Còn bây giờ, giọt nước này mang ý nghĩa gì. Là một dấu chấm tròn cho vô vàn lấp lửng trước đây ư? Anh biết rồi, anh biết cả rồi, mọi thứ cậu đã từng cố gắng mọi thứ cậu đã phải đánh đổi, bình yên cho tu viện, nhưng không còn bình yên trong con người cậu nữa. Đâu đấy, tiếng ai đó vẫn vang vỏng trong đầu cậu, hai đường thẳng đã cắt nhau một lần, rồi vĩnh viễn xa nhau.

Mà ngẫm lại, tấm vải dệt bằng nước mắt của cậu, từng sợi từng sợi đều có hình bóng của anh.

.

Jae Hwan đang ngồi trong tiệm canh bò hầm, đưa một miếng cơm tràn thịt lên tận miệng nhưng ngậm mãi không buồn nhai nuốt, thẫn thờ nhìn mưa bắn tung tóe lên nền đất ở ngoài kia qua cánh cửa sổ kính.

Trở về từ bệnh viện, vốn định cậu chỉ ghé qua thăm người kia một chút, nhưng không ngờ lại vô tình nghe được câu chuyện đấy, vốn rồi cậu nghĩ, sớm muộn gì điều này hẳn nhiên sẽ xảy ra, nhưng còn chưa đầy mười ngày nữa, Daniel kết thúc trận đấu cuối cùng, rồi cậu cũng sẽ không còn ở chốn này nữa. Đúng là nghịch lý của ông trời mà.

Jae Hwan khó nhọc nuốt miếng cơm, thơ thẩn xúc thêm một miếng khác. Cho đến khi hết cả cơm lẫn thịt trong bát vẫn không cảm thấy trong miệng có vị gì, chỉ toàn nhạt nhẽo và khô khốc.

Ngoài trời đã tạnh hẳn mưa, cũng xập xề tối, đèn đường lên một màu vàng nhàn nhạt. Jae Hwan bước ra khỏi tiệm canh bò hầm. Rẽ ra đường chính đi bộ trên vỉa hè, chiếc mũi hít hà mùi cây cối ướt át sau cơn mưa thật dễ chịu, như trôi đi một khoảng ngắn tâm trạng.

"J-Ji Hoon."

Jae Hwan lầm bầm nhỏ giọt qua miệng. Phía trước mặt cậu là Ji Hoon trong một cái áo hoodie kéo mũ trùm kín mặt đang cẩn trọng bước đi trên vệ đường, ánh mắt của em đôi lúc còn ngó nghiêng xung quanh đề phòng nữa.

Vội vàng lôi điện thoại từ trong túi áo ra dò xét, giờ này, đang trong ngày thứ hai, lý ra Ji Hoon không thể ra ngoài được. Jae Hwan bước vội vài bước về phía trước, đang tính cất tiếng gọi Ji Hoon thì em nhanh chóng ngồi vào một chiếc taxi đang đậu gần đó, chạy qua ánh mắt của cậu, thật nhanh chóng.

"Alo. Có chuyện gì vậy hyung."

Jae Hwan không thể kiềm chế bản thân mình nhấc một cuộc gọi ngay lập tức đến Ji Hoon.

"Ừm. Cũng không có chuyện gì...em đang ở đâu vậy.?"

"Hôm nay là thứ hai mà hyung, đương nhiên...e-em phải ở viện nghiên cứu rồi."

Em.. nói dối. Jae Hwan cố nín bản thân mình để bình tĩnh lại, thở vào và hít ra. Rốt cuộc thằng nhóc này đang giấu mọi người chuyện gì, lại thường xuyên để anh bắt gặp ngoài đường ở những lúc đang lẽ nên ở trong viện nghiên cứu thế này.

"Hyung, hyung.. có chuyện gì không hyung?"

"Ừm thôi, em làm việc đi."

Jae Hwan ậm ừ vài câu cuối cùng, rồi tắt máy. Đầu óc vốn đang rối mù một cục, lại thêm rối mù. Nên bắt đầu suy nghĩ từ việc nào đây.

Rốt cuộc thì, chuyện này cậu cũng không thể nghĩ một mình, đành lên xe, thẳng đến phòng tập của Daniel.

.

Daniel thở dài, cậu xoãi người ra nằm trên sàn tập. Cả đống suy nghĩ mông lung mệt mỏi. Cũng gần đến ngày đấu rồi, mà chẳng có một chút nào thuận lợi cả, việc này việc nọ cứ mơ hồ và phức tạp cả lên.

"Daniel, cậu không được phép sao nhãng, át chủ bài của tôi lần này là cậu, hy vọng cậu không làm tôi thất vọng, cũng không làm chính cậu thất vọng."

"Cả cậu, và Il Woon đều phải thắng 4/5 trận. Nếu không thì ván cờ của tôi sẽ vỡ. Hai cậu tự mà lo liệu."

"Tôi không dám đảm bảo mọi thứ sẽ ổn nếu trận đấu diễn ra không đúng theo ý tôi đâu."

Đầu óc Daniel bầy giờ cứ ong ong mấy câu nói của lão chủ Ahn vừa qua hồi nãy. Lần này không như mọi lần khác, tinh thần của cậu càng xuống dốc. Đặc biệt là khi Il Woon, bạn tập cũng chính là đồng đội trong ván cược lần này càng ngày càng có những biểu hiện sa sút, điển hình như cậu ta đã vắng tập ba hôm nay. Đến chỗ ở cũng đổi khiến cho Daniel không ngừng hoang mang.

Daniel không hiểu, Il Woon từng là một người rất chăm chỉ. Cậu ta chưa hề bỏ sót một buổi tập nào. Il Woon sẽ đảm bảo cho 2/2 trận trước. Còn Daniel sẽ gánh 3/3 trận sau. Mỗi đội sẽ cần đấu năm trận, mỗi trận 5 hiệp. Tổng kết theo điểm và dẫn đến người thắng cuộc. Daniel thầm nghĩ, nếu bây giờ Il Woon bỗng dưng biến mất, thì coi như, cậu sẽ đổ bể hoàn toàn. Một mình cậu không thể gánh tận 25 hiệp đấu, một mình cậu không thể làm thõa mãn cơn khát tiền của lão chủ Ahn được.

"Daniel."

Daniel vươn mình đứng dậy, hướng mắt theo tiếng gọi quen thuộc.

Là Jae Hwan.

.

"Có nghĩa là thằng bé đang nói dối chúng ta."

"..."

"Daniel.. Daniel."

Jae Hwan khẽ lay động người đang không tập trung bên cạnh. Daniel còn ngơ ngác tận chốn nào.

"Hả. Ừ, cậu nói tiếp đi."

"Tôi nói xong rồi."

"Hả?"

"Rốt cuộc thì cậu đang gặp phải chuyện gì thế hả Daniel?"

Daniel đưa mắt nhìn Jae Hwan, ánh mắt của cậu ấy rất nghiêm túc và cương nghị khiến cho cậu lúng túng. Daniel không có khả năng giấu diếm cảm xúc của mình, nãy giờ một chữ Jae Hwan nói cậu cũng không thể lọt vào tai. Còn một tuần nữa, chỉ còn một tuần nữa mọi thứ sẽ bắt đầu cho sự kết thúc cuối cùng, còn cậu nghĩ rằng mình đang vướng phải một đống tò vò điên rồ nào đấy rồi.

"Cậu, phải nói tôi nghe, Daniel."

Giọng Jae Hwan vang lên lần nữa đầy đanh thép.

"Đừng nói với tôi là cậu không có chuyện gì. Cậu đang không ổn, Daniel!"

Daniel im lặng, nói gì bây giờ. Khi chính cậu cũng không có cách nào giải quyết được sự rối rắm của mình.

"Dù không giải quyết được, chỉ cần nói ra cậu sẽ nhẹ nhõm hơn, Daniel."

Jae Hwan dịu giọng, đưa mắt nhìn Daniel khẩn thiết, như muốn lôi kéo hàng chuỗi tâm sự của cậu ấy vứt ra phía ngoài.

"Ừm.."

Có vẻ như sức chịu đựng của Daniel hết đủ rồi, từng câu từng từ dồn nén suốt lâu nay cùng những chuyện chẳng mấy hay ho gì, cậu đem kể hết cho người đối diện, tất cả mọi chuyện. Ngoại trừ một việc, có lẽ là chẳng bao giờ cậu có thể nói cho Jae Hwan nghe, rằng cậu đã không thích cái cảm giác nhìn cậu ấy lo lắng cho người khác thế nào, rằng cậu bắt đầu có cảm giác khó chịu với Hwang Minhyun như thế nào.

Rằng, có lẽ tôi đã luôn thích cậu, Jae Hwanie.

Chỉ cần sau này chúng ta tiếp tục bên nhau, là được rồi, phải không Kim Jae Hwan?

----TBC----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip