" Hôm nay em về sớm chị nhé "
Wonyoung vứt tạch cái chổi xuống sàn nhà, vội vã chạy ra phía ngoài cửa trước khi tôi kịp gật đầu. Dõi theo cái bóng của Wonyoung, tôi thấy em so vai trong ráng chiều mờ nhạt. Rồi Wonyoung đứng sững ở phía bên kia tòa nhà đối diện là người yêu em đang tay trong tay với cô tình nhân lần trước tôi bắt gặp.
Ba người họ gặp nhau, phố giờ tan tầm vẫn nhộn nhịp, còi xe vẫn vang lên inh ỏi. Mà sao, tôi chỉ nghe thấy tiếng Wonyoung yêu ớt, nghe thấy tim em đập nhanh và mạnh, nghe thấy câu từ rời rạc không rõ là nấc hay mếu. Tôi chạy ra đứng bên cạnh Wonyoung, nắm lấy bàn tay em rồi siết lại
" Chúng ta về thôi, Wonyoung "
Tôi cùng Wonyoung vươn những bước dài về phía quán Mint. Chúng tôi đi như thể đuổi theo ánh nắng của ngày tàn, bỏ mặc lại sau lưng tiếng gọi với theo của người kia, cái nhìn ngơ ngác của cô bạn gái hờ. Là vậy, chúng tôi bỏ cả phía sau một miền hy vọng tan vỡ của Wonyoung, một trái tim yêu bỏng rát. Wonyoung nép người bên tôi, em không khóc, chỉ nhìn chăm chăm xuống bước chân đi của hai người chúng tôi. Lúc về đến cửa quán, Wonyoung quay người nhìn tôi
" Em thấy mình thật ngốc "
Tôi không nói gì, tay vẫn nắm chặt bàn tay Wonyoung, nhẹ nhàng đưa đầu em đặt dưới cằm mình, trượt nụ hôn xuống trán chạm vào môi em
" Em vẫn yêu Mint, và sẽ yêu chủ quán Mint chứ ? "
Bên ngoài rèm tắt nắng nhanh, Mint chuyển mình sang màu hồng tím của những ánh hoàng hôn cuối ngày. Chúng tôi đứng bên cạnh nhau, nhìn vào mắt nhau, tôi vẫn chờ đợi một câu trả lời trong mông lung cảm xúc. Đúng, chính là vào lúc này tôi muốn biết câu trả lời của Wonyoung hơn bất cứ lúc nào...
Wonyoung ngập ngừng, đưa tay yếu ớt đẩy tôi ra. Ánh mắt Wonyoung ngại va chạm vào ánh nhìn của tôi, càng ngại ngùng hơn khi phải trả lời một câu hỏi mang tính chất quyết định. Tôi chạm khẽ vào tay Wonyoung, em rụt lại. Tôi đã biết nhiều hơn một câu trả lời...
Những ngày sau đó Wonyoung không đi làm. Tôi có gọi điện Wonyoung báo em vẫn ổn, chỉ là em bận một vài công việc khác nên chưa thể ghé qua Mint được. Bây giờ thì hay rồi, tình cảm cũng đã phô bày ra tất cả, đến một cái ngoái đầu nhìn lại từ Wonyoung cũng không có. Đám bạn nghe tôi kể chuyện thì chọc tôi, chúng cười khoái trá, nói rằng tôi là một đứa ngốc nhất từ trước tới nay.
" Mày nghĩ sao mà đúng vào cái lúc con gái nhà người ta bắt gặp người yêu phản bội mày lại đi tỏ tình với nó. Mày tưởng đời này là phim chắc ? Và nó sẽ gật đầu vì cảm động ? "
Tôi chỉ lặng im nhìn về phía những chiếc chuông gió nhỏ bằng đất nung xoay tròn trong gió, khe khẽ rung khi có một vài cơn gió lướt qua cửa sổ. Một đứa trong số ấy lại tiếp
" Tỉnh lại đi ! Wonyoung không yêu mày. Nếu có, đã không né tránh mày như thế này. "
Tôi chợt khum tay lại, giữ nắm tay thành hình nắm đấm như một phản xạ tự nhiên để bảo vệ mình. Mặc dù tôi biết hiện giờ mình không phải ra trận, không phải chiến đấu với ai cả, chỉ là đang trò chuyện cùng một vài người bạn. Thế nhưng, lời nào chúng nó nói ra cũng đều thấy đúng, và đều thấy đau, nên tôi vụng về tự bảo vệ mình bằng một cái khoát tay.
" Chúng mày đừng nói linh tinh, tao nghĩ...rồi Wonyoung sẽ hiểu "
Nói rồi tôi cầm gối tựa lưng nện vào người mỗi đứa một cái nhẹ, lại nhe răng cười trêu chọc chúng nó. Chúng nó tôn tôi là đứa si tình nhất trên thế giới này, có cái nhìn lạc quan nhất trên đời, tôi cũng mặc. Khách đến Mint đông hơn vào giữa buổi trưa vì khi ấy mọi người tan học, tan làm đều tranh thủ ghé qua ăn uống thư giãn. Tôi cùng mấy đứa bạn hôm nay làm nhân viên bàn, giống như một số ngày vắng Wonyoung. Tôi vẫn chưa tuyển nhân viên phục vụ mới.
Mint dường như quá tải vào mùa hè. Trời nắng và oi bức, một góc nhỏ trong quán Mint lại mát lành và dịu dàng tĩnh tại, thế nên khách đến chơi với Mint đông hơn. Các bạn trẻ tranh thủ tụ tập trước giờ đi học ôn ở lớp luyện thi cấp tốc, một vài đôi tình nhận hẹn hò đã lấy Mint làm chốn dừng chân quen thuộc. có lần, tôi còn bắt gặp một cô gái nửa đêm đến gõ cửa quán, vội vã lau nước mắt trên mi rồi nhìn tôi bối rồi
" Em và bạn trai giận nhau. Hôm nay em mới biết anh ấy sắp đi xa. Có lẽ, trước khi đi anh ấy đã qua đây. Em muốn tìm lại chút gì đó...của bọn em..."
Tôi hơi nhíu mày, vẫn nghĩ yêu nhau có nhất thiết phải khổ đến thế không ? Điện thoại có sao không gọi ? Địa chỉ nhà riêng của nhau chắc cũng biết, sao không tới đó tìm ? Không nhất thiết phải nửa đêm nửa hôm chạy đến một quán cafe xa lắc. Nhưng tôi vẫn mở cửa cho cô ấy vào. Khi cùng cô gái lục tung tất cả mọi ngõ ngách mà nghĩ rằng có thể người yêu để lại lời nhắn nhủ gì đó, tôi mới phát hiện ra rằng nhiều người hẹn thề với nhau tại Mint nhiều hơn tôi tưởng. Tim tôi đập nhanh và mạnh, bỗng nghĩ ngợi sẽ thế nào nếu sờ tay sượt qua một vài dòng chữ có dòng nhắn gửi cho mình. Tôi đã suýt bị đóng đá ngay khi dòng chữ ấy được phóng to, tôi nhâm nhẩm
" Hôm nay Minjoo unnie đã cười, khi cười chị trông thật đẹp. Có cảm giác như chị không biết rằng em đang dõi theo, chị sẽ ổn hơn. Và sự thật là vậy, nhỉ ? "
Dòng chữ được ký tên gọn gàng bằng chữ ký của Wonyoung. Tôi nhận ra chứ, vì em đã ký ít nhất một lần trước mắt tôi khi hai đứa ngồi ký hợp đồng lao động. Nhưng nét chữ bị phủ mờ bởi nhiều tầng chữ khác đè lên nhau. Tôi cũng không hiểu có điều gì kì lạ khiến tôi đọc trôi chảy không vấp váp chút nào những dòng chữ ấy.
Giống như cách tôi thấu hiểu Wonyoung, bằng tất cả tình cảm và mong chờ của mình.
" Xin lỗi nhưng chị có thể tuyển nhân viên không ? Hoặc tôi sẽ đi làm không lương cho Mint ? "
" Chỉ vì cô muốn chờ một người sao ? "
Cô gái vuốt vuốt những phiến lá xanh thẫm ngập trong bóng tối, chỉ thi thoảng ánh lên một sắc vàng nhợt nhạt từ bóng đèn tròn bật vội giữ quán. Tôi bối rối. Tiếp tục là một nhân viên mới đến với Mint vì vội vàng chờ đợi một người thương khác. Rồi Mint sẽ cưu mang những trái tim bỏng rát này sao ? Tôi vẫn nghĩ chỉ riêng tôi và Wonyoung là đã quá đủ cho những trái tim lạc đường thương nhớ. Khách hàng đến với Mint nên được hạnh phúc trong lứa đôi.
" Tôi không nghĩ mình sẽ nhận thêm nhân viên mới..."
" Đằng nào Wonyoung cũng chưa đến làm ngay, có thể cho tôi một cơ hội không ? "
_ _ _
enozi cam tối qua mọi người thấy thế nào ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip