Chương 5

Cho Miyeon khó khăn chống tay lên thành bồn rửa tay, miễn cưỡng đứng vững. Cúi đầu, vừa ho vừa nôn hết hoa lẫn máu đang dâng lên cổ họng. Cái đau rát kéo dài khắp cả thanh quản, đâu đó trong lồng ngực cũng rất đau, rất khó thở.

Miyeon nặng nhọc hít vào ngụm khí lạnh trong khi cơn đau khắp thân thể vẫn tiếp tục hành hạ, nàng cởi áo, nhìn xuống mấy vết thương do bị đám sinh viên kia đánh ngoài cổng trường cùng một vài nhánh hoa màu xanh thẫm mọc lên ở vai và cánh tay. Bất cứ chỗ nào có hoa đâm chồi, nhô ra khỏi da thịt thì chỗ đó so với những chỗ khác đau hơn gấp trăm lần. Miyeon chộp lấy con dao rạch giấy nằm sẵn trên thành bồn, dứt khoát cắt đứt nhánh hoa đâm chồi trên cánh tay trái. Nàng cắn răng, ngửa cổ rít lên đau đớn. Máu thịt bị cắt đi, có ai lại không đau đâu...Miyeon dùng dao cắt đứt nhánh hoa còn lại, sau đó hai chân liền không thể tiếp tục trụ vững, vô lực ngã xuống sàn phòng.

Miyeon ngã ra sau, tựa đầu vào bồn tắm lạnh lẽo, cố gắng lấp đầy buồng phổi khi cơn đau vừa mới miễn cưỡng qua đi đôi chút.

Nàng thở hồng hộc không khác gì mấy vận động viên chạy Marathon vừa mới chạy thi về. Không buồn để mắt tới hai nhánh hoa vừa đâm chồi đã bị cắt đứt nằm lăn lóc đáng thương dưới đất. Cả hai vị trí vừa bị cắt hoa ra cũng đẫm máu đỏ nhỏ giọt, chảy dài qua da thịt nàng.

Mùi tanh tưởi quá đỗi quen thuộc xộc vào mũi cũng không đủ để nàng chú ý đến. Ngồi một lúc, khi cơn đau thật sự dịu đi nàng mới gắng sức chống tay đứng dậy. Đứng dưới vòi hoa sen xả nước để dòng nước lạnh ngắt tuôn xuống đỉnh đầu xối xả ào ạt. Có như vậy nàng mới tỉnh táo nổi.

_

Jonggin đã suy nghĩ rất nhiều. Chị vừa phải chạy qua chạy lại giữa hai nhà vì khoảng cách đang xa dần giữa em nhỏ Jo Mi và mẹ cả hai. Mẹ thì ở nhà chị, ngày nào cũng lật lại hình Miyeon để xem, rồi bật khóc ngay sau đó vì không chấp nhận được sự tình của bây giờ. Miyeon thì lại cố chấp thích người không thích mình, khuyên nàng phẫu thuật cách mấy cũng không chịu nghe.

Chị thật sự đau đầu, cũng rất đau lòng.

Một tuần đã trôi qua, vậy mà chị vẫn chưa có giải pháp nào để giúp em nhỏ Jo Mi của chị.

Chị cước bộ từng bước trên vỉa hè. Tiếng gót giày da nện xuống mặt đường vang lên cô quạnh trong màn đêm được soi chiếu bởi ánh đèn le lói của các hộ gia đình ở đây hắt ra từ cửa sổ kính.

Chị cơ hồ nghe được tiếng chân nhỏ hơn phát ra đối diện mình. Chị chững lại, yên lặng nhìn người vừa vô tình đi tới.

"Chị Jonggin."

Kim Minnie lên tiếng trước, có ý định ra ngoài tản bộ một chút cũng không ngờ mình lại có thể gặp người quen ở đây như vậy.

"Minnie..."

Chị khẽ gọi, trong đầu bỗng dưng nảy ra một ý định. Chị nghĩ nếu em nhỏ Jo Mi của chị đã đợi Kim Minnie, vậy liệu chị có thể nhờ Minnie cứu lấy em nhỏ của chị hay không?

Chị đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh Miyeon tự dùng dao cắt đứt sát gốc vài ba nhánh hoa lác đác mọc trên da thịt thông qua một lần chị đi ngang phòng nàng, và Miyeon lúc đó hình như cũng không để ý đến cửa phòng còn đang mở hé. Như vậy càng khiến chị đau lòng vì em nhỏ Jo Mi của chị hơn.

Dự định bây giờ của chị có thể sẽ rất ích kỷ, nhưng mà mạng của Miyeon, mạng của đứa em chị trân quý từng tấc da tấc thịt, nâng niu từ nhỏ đến lớn, chị không muốn em nhỏ của chị phải bị thứ bệnh quái gỡ đó gặm nhấm từng ngày như bây giờ.

"Minnie, chị có chuyện muốn xin em."

Minnie không nghĩ gì thêm, trực tiếp nói.

"Chuyện gì vậy chị? Sao lại xin?"

Kim Minnie cũng không hiểu, Jonggin cái gì cũng có, đối với cô Jonggin cao hơn một bậc, vậy có cái gì chị phải xin cô kia chứ ? Jonggin thở hắt ra. Chị khụy chân xuống ngay trước ánh mắt sững sờ của người nhỏ tuổi hơn.

"Em làm ơn, cứu Miyeon giúp chị có được không...?"

Không phải là nhờ vả, chị cầu xin, cầu xin Minnie cứu lấy em nhỏ của chị, cứu lấy trân quý cả đời của chị.

Minnie đỡ vai chị kéo chị đứng dậy, vừa kéo vừa lo lắng hỏi.

"Chị ấy bị làm sao? Chị nói đi Jonggin, Miyeon gặp chuyện gì sao..."

" Chị biết chị cầu xin em là chị quá ích kỷ, nhưng chị không thể để Miyeon chết được."

"Chị bình tĩnh, đứng dậy nói em nghe."

Minnie nói, cuối cùng đỡ được chị đứng dậy.

"Em biết Hanahaki không?"

Minnie nghĩ ngợi hồi lâu. Hanahaki cô có từng nghe qua. Cô nghe người ta nói Hanahaki là do yêu đơn phương không được đáp lại mà thành. Nhưng...tại sao Jonggin lại hỏi đến nó? Minnie như ngờ ngợ ra cái gì đó, trái tim giống như chệch đi một nhịp, trong lòng căng thẳng vô cùng.

"Em biết."

"Miyeon, đang mắc phải nó."

Chị cụp mắt, nói ra sự thật đau lòng mà chính chị cũng cố chấp không muốn chấp nhận nếu như không nhìn thấy nó hành hạ cơ thể em nhỏ của chị.

Trái tim Minnie hẫng đi nhịp thứ hai, cô biết Hanahaki đáng sợ cỡ nào, Miyeon từ nhỏ lại rất sợ đau, bị căn bệnh ấy hành hạ, tại sao một chút mà cô cũng không nhận thấy?

"Đã lâu hay chưa...?"

"Từ năm hai mươi ba."

"Không thể được, Miyeon rất sợ đau, Hanahaki lại đau đến khó thở mà chị ấy một chút cũng không biểu lộ?"

"Em ấy sợ em biết tình cảm của mình, chỉ cố gắng giấu giếm, đi học cùng em được ngày nào thì hay ngày đấy."

"Chị ấy đang ở đâu?"

"Ở nhà..."

Lời còn chưa kịp nói hết, Kim Minnie đã lao đi qua khỏi chị như tên bắn, guồng chân chạy qua màn đêm đen tối mịt mù trên tuyến đường đến nhà Miyeon.

Đến bây giờ Minnie mới chậm chạp hiểu ra, hôm đó ở trường Miyeon yếu ớt đến thế là do Hanahaki đang phát bệnh. Không thể không trách cô quá ngu ngốc khi không nhận ra cái đau đớn trong cơ thể Miyeon suốt gần một năm dài đằng đẵng qua.

Minnie đẩy mở cổng vào, Miyeon không có thói quen khóa cổng chính, cô biết rõ điều đó, lật đật chạy vào trong.

Đèn nhà đã tắt, cửa nhà cũng bị khóa lại. Minnie tuy không muốn chậm trễ cũng không muốn phá giấc ngủ đêm của nàng. Cô rút chìa khóa nhà Miyeon, thứ mình luôn bỏ sẵn trong túi như một thói quen trong vô thức.

Nhẹ nhàng đẩy cửa để không tạo ra tiếng động, Minnie khép nó lại, khóa trong. Cô mò mẫm đường lên lầu, chầm chậm, thận trọng đẩy cửa phòng Miyeon.

Cô ngồi xuống bên cạnh giường, đối diện đôi mắt đang khép lại cùng đôi lông mày cau chặt không khắc nào buông lỏng. Thời khắc này, trong lòng cô dấy lên một cỗ đau đớn mà chính cô cũng không biết từ đâu mà ra.

Cũng không có nghĩ tới, ngay lúc còn ngồi ở đây, cô đã phải lòng người vì mình chịu đau đớn suốt gần một năm tuổi.

Dù gì cũng là đêm khuya, cô lại không ngủ được, cũng không muốn làm phiền nàng nên đành rời giường, sang ngồi bên cái sofa nhỏ cạnh tường. Không động đến giấc ngủ của Miyeon.

_

Vào khoảng một giờ sáng, Minnie vốn đang định chợp mắt một chút để lấy sức ngày mai bắt đầu chăm sóc nàng thì nghe thấy tiếng động từ giường phát ra. Tiếng sột soạt vội vã vang vào tai, cô tỉnh giấc khi mới hờ khép mắt. Lại nghe thấy tiếng bước chân vồn vã, cô sững sờ, cứng người khi nhận ra, nó là cơn ho mà mình từng nghe người ta nói. Đau đớn cùng khó thở, tanh tưởi cùng màu hoa.

Minnie lại gần cửa phòng tắm, đau lòng nghe từng tiếng ho như muốn xé tan thanh quản Miyeon vang lên, đánh thẳng vào tim cô như thể dùng dao cứa vào, đau nhưng cô không biết tại sao mà ra.

Đợi khi tiếng ho ngừng hẳn, theo sau là tiếng thở nặng nhọc khó khăn của nàng, Minnie mới đứng ở trước cửa, vòng tay ôm lấy Miyeon trong bóng tối.

Cô từng nói bản thân không thích đồng tính, cô nói nàng hãy thích ai khác, nhưng giờ đây, đối diện với một Cho Miyeon vẫn cố chấp thích mình đến phát bệnh, dù muốn dù không cô vẫn rất đau, đau dẫu cho không biết lý do là gì.

"Đau lắm không?"

Minnie ân cần hỏi, rót vào tai nàng một lời nhẹ nhàng.

Miyeon không đáp, cũng không có ôm lại cô, chỉ đơn giản là đờ người như tượng, im lặng ở trong vòm ngực ấm áp, trong vòng tay yên bình của cô.

Ấm áp, an yên ngắn ngủi trước khổ đau quãng đời sau.

"Sao lại không nói gì?"

"Chị...chỉ là không biết nên trả lời em ra sao." - Miyeon hít sâu, nói.

"Có đau lắm không?" Minnie tách ra khỏi cái ôm, trong ánh đêm dịu nhẹ, mắt đối mắt, hỏi lại.

Miyeon mím môi, gật đầu. Chỉ vậy thôi, không có gì hơn.

Minnie đỡ nàng lại giường ngủ, để nàng nằm xuống, cô còn có thể nghe được tiếng thở ra nhẹ hẫng của nàng khi ngả lưng an ổn nằm trên nệm.

"Ngủ đi, trời còn tối."

"Em đi đâu? Sao giờ lại ở đây?"

"Em nghe tin chị bệnh nên đến chăm sóc chị."

Miyeon nghe xong câu đó, không quan tâm sự chăm sóc đột ngột đó từ đâu ra, nàng chỉ vô thức mỉm cười.

Thực ấm.

Ấm hơn lò sưởi mùa đông, ấm hơn khí trời mùa xuân.

"Em ngủ ở đây, được không?"

Minnie hỏi, ngồi bên cạnh Miyeon, ân cần kéo chăn lên tận cổ cho nàng.

"Em muốn là được."

Miyeon nhích người, lại bị Minnie kéo về.

"Không cần, em sang bên kia giường. Chị cứ nằm yên ở đây."

Minnie cởi áo khoác, vắt đỡ trên sofa, sau đó nằm xuống bên cạnh Miyeon. Nàng đối với việc Kim Minnie chủ động như vậy chỉ khiến mình thấy căng thẳng, khó tiếp ứng hơn bao giờ hết.

Bởi nàng không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cô hôm nay lại đến thăm, còn chủ động chăm sóc nàng.

Minnie nhích lại gần, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, cô ôm Miyeon vào lồng ngực, lại vô tình chạm vào vết thương chưa kịp lành trên cơ thể gầy yếu của nàng. Miyeon vô thức rít lên.

"Em xin lỗi."

Cô nói, ép sát nàng vào lòng, tay vạch áo Miyeon ra ngay vị trí ban nãy mình chạm trúng. Tâm cô như đứng chững lại, lo lắng tột cùng khi nhìn thấy vết bầm to lớn trông như bị đánh trên vai nàng, ngoài ra còn có dấu tích của cái gì đó bị cắt đi. Miyeon không để Minnie nhìn lâu, nàng ép cô nằm xuống trở lại.

"Sau này, đừng nhìn như vậy nữa."

Nàng sợ, sợ Minnie thấy những nhánh hoa xấu xí đó mọc trên cơ thể mình, như vậy, cô sẽ càng ghê sợ nàng hơn. Kim Minnie thích cái đẹp, thích sự hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip