Chap 16: Cho anh

Kim Taehyung nghe xong thì hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện. Là cô hiểu lầm anh. Ngày hôm đó anh đang vôi nên không nghe thấy cô chào anh. Lần thứ hai thấy cô ở căn tin miệng nhai đầy cơm lại to mắt nhìn anh nên anh thấy rất ngốc mà cười thôi. Ngốc kiểu đáng yêu. Thì ra mọi chuyện là như vậy. Vậy mà cô gái này lại hiểu lầm anh. Hèn gì không muốn kết hợp với anh. Đúng là cô suy nghĩ đơn giản mà. Anh khẽ cười một cái.

" Hiểu lầm thôi, thật ra..."

" Là chính tôi thấy như vậy, hiểu lầm gì cơ chứ."

Anh còn đang định giải thích thì cô đã chặn lại không cho anh nói nữa. Hậm hực đẩy anh sang một bên rồi ra ngoài. Đóng cửa thật mạnh.

Anh nhìn theo cô liền cau mày. Anh còn chưa nói xong mà. Cô gái này thật bướng mà.

_____________________________
Park Chaeyoung sau khi từ phòng họp về thì liền vào phòng tắm rửa. Ngâm mình lúc trưa như thế này là thích nhất. Vụ kết hợp khi nãy không phải cô nên cũng có chút buồn. Nhưng mà không sao. Mọi người vui vẻ là được rồi.

Tắm xong khiến tâm trạng cô thoải mái hơn. Lấy máy sấy khô tóc. Lát nữa cô phải đi gặp Park Jimin mới được.

Park Chaeyoung rời khỏi phòng của mình. Trên tay còn cầm theo một hộp sâm. Đây là đồ cô mang từ Seoul đến. Là tặng anh. Chạy xuống dãy lầu của anh. Sau khi dò hỏi được phòng của anh từ quản lí.

Đứng bên ngoài cửa, cô hồi hộp không dám gõ. Đưa tai áp vào cửa lắng nghe tiếng động bên trong. Nhưng khách sạn này phòng được cách âm quá tốt. Cô thực sự không nghe được gì cả. Nhưng vẫn cứ lắng tai nghe. Bộ dạng vô cùng hài hước.

"Em làm gì trước phòng tôi vậy."

" Ôi...giật cả mình"

Park Chaeyoung mải nghe mà không để ý xung quanh. Nghe thấy tiếng của anh oqr phía sau truyền tới làm cô giật mình la lên. Đúng là làm chuyện mờ ám nên mới bị giật mình mà.

" Có tật giật mình"

Thấy cô như vậy, anh liền châm chọc.

" Không...không có, em chỉ là đang đứng đợi tiền bối thôi"

Cô liền đứng thẳng người. Vuốt vuốt tóc giả ngây. Còn cười thân thiện.

" Có việc gì"

Anh cũng chẳng muốn truy cứu nữa. Nếu không chọc cô vì xấu hổ mà hóa giận thì anh dỗ cũng không được.

" À...cho tiền bối "

Cô vui vẻ cầm hộp sâm nhét vào tay anh. Anh thắc mắc nhìn vật trong tay, sau đó nhìn cô. Ánh mắt ý muốn cô nói.

" Dạo này tiền bối bận, không có thời gian nghĩ ngơi nên em tặng cái này, ngày nào cũng uống sẽ thấy không còn mệt nữa. Vậy nha, chào tiền bối."

Cô giải thích cặn kẽ cho anh. Sau đó nói xong câu cuối liền bỏ chạy. Thế nào còn đứng đó anh cũng sẽ không nhận đâu.

Park Jimin thẫn thờ nhìn theo cô. Sau đó đi vào phòng, nhìn qua một đống sâm trong balo của mình, rồi lại nhìn hộp săm nhỏ bé trên tay. Đột nhiên mỉm cười.

" Vẫn là của Park Chaeyoung tốt hơn."

Anh cũng mang theo sâm, nhưng hộp sâm nhỏ của cô anh vẫn thấy vui hơn. Nguyên nhân? Không cần bận tâm.

_____________________________
Park Chaeyoung sau đó không về phòng mà đi ra ngoài khách sạn. Ngày mai là quay rồi nên hôm nay cô tranh thủ đi chơi cho thõa thích. Cô cũng muộn rủ hội chị em của cô đi lắm. Nhưng bây giờ bọn họ đều ngủ hết rồi. Vì họ cần thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Cô cũng không muốn làm phiền. Vả lại đi một mình sẽ không mọi người nhận ra.

Cô rời khách sạn thì đã là 1h chìu. sau khi trang bị để người khác không nhận ra cô mới yên tâm bước ra ngoài đường. Nhưng trước khi đi, cô cũng đã nói với quản lí một tiếng rồi.

Vui vẻ bắt một chiếc taxi đi về hướng chợ lớn. Cô muốn ăn cái gì đó thật ngon nha.

_____________________________

Phòng 25

Đây là số phòng của Lalisa, cô vốn dĩ đã ngủ lúc nãy nhưng đột nhiên tỉnh giấc nên bây giờ đang ngồi thẩn thờ trên giường. Nhíu mắt nhìn đồng hồ.

Đã 3h rồi.

Lalisa vuốt mái tóc đang rũ trước mặt mình sang một bên. sau đó xuống giường đi rửa mặt. Mới đó mà đã ngủ 4 tiếng đồng hồ rồi. sau khi mặc đồ đàng hoàng xong. Lalisa đi ra ngoài. Muốn hít thở không khí trong lành ngoài ngoại ô này.

Xuống tới sảnh lớn, cô liền rẽ ra phía sau của khách sạn.

"Woa....."

Cô ngạc nhiên thốt lên. Phía sau này quả thật là tuyệt mà. Có hồ bơi, có xích đu, có cây, còn có cả một bãi cỏ nhỏ rộng lớn. Ở đây mà ngồi thư giản thì còn gì bằng.

Cô vui vẻ bước tới một căn đình nghỉ mát ở gần đó. Kiến trúc hoàn toàn theo kiểu Châu Âu. Lalisa vừa đặt chân tới thì đột nhiên dừng lại. Không phải chứ, bên trong có người.

Vì là căn đình nhỏ nên xung quanh hoàn toàn không che đậy, chỉ có mái che oqr trên thôi.

Cô liền nhăn mặt, sau đó liền nhẹ nhàng quay người bỏ đi. Người bên trong kia, cô là không muốn vào. Chuồn là thượng sách.

" Vào đây đi"

Chân còn đang nhẹ nhàng từng bước rời khỏi thì đột nhiên phía sau truyền tới giọng nói đó. Cô liền giật mình mà đứng bất động. Cả khuôn mặt nhăn nhó, thật sự muốn khóc a. sao anh lại biết được cơ chứ. Cô đã đi rất nhẹ rồi mà. Không còn cách nào khác, cô đành cắn răng quay đầu lại, cố gắng nở nụ cười nhìn anh. Sau đó đi vào đình

" Jung Kook-nim,...."

Cô liền gật đầu chào người ta. Giọng nói có chút không rõ.

" Tới rồi sao không vào"

Jeon Jung Kook đưa mắt quan sát gương mặt cô. Lúc nãy anh đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp ở đây thì đột nhiên nghe tiếng động, quay lại nhìn thì thấy cô đang rón rén rời đi. Đây chẳng phải thấy anh liền bỏ chạy sao.

"Không có, chỉ là thấy tiền bối đang nghỉ ngơi không muốn người khác làm phiền nên mới rời đi."

Cô vội vàng giải thích.

" Tôi cũng không dành chỗ của em"

"Ý em không phải như vậy đâu tiền bối, thật sự thì..."

"Được rồi, tôi hiểu. Vậy em ngồi đi. Tôi phải đi rồi."

Lalisa cô còn chưa nói xong thì anh đã cắt lời. Jeon Jung Kook có việc phải đi rồi. Sau khi anh rời đi, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Đúng là đứng gần anh áp lực thật. Cả một cử chỉ nhỏ của anh cũng đủ làm cô sợ rồi.

_____________________________
Park Chaeyoung sau khi tới chợ thì đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon, còn mua nhiều thứ xinh xinh mang về. Ra khỏi chợ cũng đã là 7h tối. Trên tay xách túi này túi nọ. Cô mua rất nhiều a. Hiện tại đang đứng bên hông chợ đợi taxi vừa gọi. Trời cũng tối rồi.

"A...người đó nhìn thật quen mắt nha"

Cô đang đứng đợi xe thì không hiểu sao những người đi đường đột nhiên nhìn chằm chằm cô. Còn nói nhìn cô rất quen mắt. Không phải là cô bị họ nhìn ra rồi đấy chứ. Cô vội kéo mũ xuống che đi đôi mắt, kéo chiếc khăn choàng lên ngang mặt.

"Hình như là Blackpink..."

"Đúng vậy, càng nhìn càng quen."

Mọi người càng ngày càng tập trung về phía cô đông hơn. Xì xầm bàn tán. Cô thật sự không biết làm sao mà.

"Cô gì ơi, mở khẩu trang ra một chút được không."

Đột nhiên một trong đám người đó tiến về phía cô đưa tay gỡ khẩu trang của cô xuống.

Cô hoảng hốt lùi mình về phía sau. Xe bây giờ còn chưa tới. Tiếng máy anh đột nhiên tập trung về hướng cô mà chụp.

" Chết tiệt..."

Chửi thầm một tiếng, nhìn tình hình này cô không nên ở đây lâu được rồi. Nghĩ là làm, cô liền tách khỏi đám người đó mà bỏ chạy. Nhưng bọn họ nào có tha cho cô. Cô chạy thì bọn họ đuổi. Cứ như vậy một người chạy, một đám đông đuổi theo, làm cả khu chợ rối loạn cả lên.

Cô dốc sức chạy thật nhanh để cắt đuôi họ nhưng không tài nào làm được. Họ có nhiều người nên khoảng cảnh tới cô càng rút ngắn.

"Không được, họ sắp đuổi kịp rồi..."

Đầu óc cô trống rỗng, chạy nãy giờ cô thật sự mệt rồi. Hết đoạn đường này là một ngã rẽ. Cô liền rẽ ngang, mong có thể cắt đuôi được họ. Nhưng đột nhiên, cô vừa rẽ con đường đó vài bước thì cả người như bị ai đó nắm lấy kéo vào một con hẻm gần đó. Còn dùng tay che miệng cô lại. Cô hoảng sợ lắc lắc người cố tranh khỏi bàn tay đó. Nhưng người đó tuyệt không buông cô ra.

"Là tôi đây, đừng nháo nữa"

Giọng nói này...
_____________________________
P/s: Vote ủng hộ tui nha 👍
Cảm ơn nhiều (cúi đầu) 😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip