Chap 19: Lo lắng

Các staff tiếp tục dọn dẹp hậu trường, Park Chaeyoung lâu đi nước mắt còn vươn trên má. Nghe lời anh quay trở về phòng. Không thể để anh phải lo lắng cho cô.

Park Jimin được đưa về phòng của mình. Bác sĩ bắt đầu rửa vết thương cho anh. Băng bó lại kĩ càng.

"Có nghiêm trọng gì không bác sĩ "

Kim Seok Jin nhìn bác sĩ hỏi. Là anh lớn. Đây là trách nhiệm của anh. Quan tâm chăm con em nhỏ là chuyện thường tình.

"Không sao, vết thương tuy có hơi dài nhưng không sâu, không ảnh hưởng gì."

"Vậy có để lại sẹo không"

"Chỉ cần thường xuyên thay băng và bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo "

Bác sĩ đứng lên thu dọn đồ vào túi thuốc.

"Cảm ơn bác sĩ .Vất vả rồi."

Kim Seok Jin gật đầu chào bác sĩ. Tiễn ông ra cửa.

"Mọi người về phòng đi. Em không sao đâu."

Park Jimin nhìn mấy anh của mình nói.

"Không được, em sẽ ở lại chăm sóc anh."

Jeon Jung Kook vội vàng ngồi xuống bên cạnh Jimin.

"Anh thật sự không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Mọi người mau về phòng đi. Còn chuẩn bị cho bữa tiệc chia chúc mừng tối nay nữa."

Anh nhìn Jung Kook nói không sao. Sau đó bảo mọi người về chuẩn bị tiệc. Bởi vì thường thì quay CF xong sẽ có một buổi tiệc chúc mừng.

"Được rồi, bọn anh đi đây. Lát nữa em xuống một mình được không."

Kim Nam Joon lên tiếng hỏi anh.

"Được mà, mọi người sao cứ xem thường sức lực của em vậy. Vết thương này chỉ là chuyện nhỏ. Mọi người xem."

Anh thật hết cách với mấy anh nhà mà. Đừng nghĩ anh yếu đuối vậy chứ. Anh dùng tay bị thương quơ quơ trước mặt mọi người để mọi người yên tâm.

"Được rồi. Bọn anh đi đây"

Nam Joon nói rồi cùng mọi người rời đi.

Anh liền thở dài. Mấy ông anh của anh chỉ làm quá lên. Anh vẫn thấy ổn nha. Bước đến trước gương. Khẽ nhìn qua mình một lượt anh liền lắc đầu. Người anh bây giờ thật bẩn mà. Một góc áo đã bị máu làm bẩn. Anh nhấc tay, cởi cúc áo ra. Phải tắm để còn xuống bữa tiệc mới được.

Ting...Ting...

Đột nhiên chuông cửa vang lên. Anh dừng động tác của mình. Khẽ cau mày. Không phải mấy ông anh lại tới đó chứ.

Anh liền mở cửa.

Ô.....

"Park Chaeyoung"

Không phải là mấy anh mà là Park Chaeyoung. Anh thoáng chút ngạc nhiên. Không phải anh bảo cô về phòng nghỉ ngơi rồi sao. Đúng thật là không nghe lời mà.

"Chào...tiền bối "

Cô giơ tay khẽ chào anh. Gương mặt có chút lo lắng. Vừa rồi cô đã định trở về phòng. Nhưng thật sự không yên tâm, lại thấy có lỗi với anh mà tới phòng anh. Lúc nãy cô đứng ngoài thấy mọi người đã đi hết cô mới lấy hết can đảm mà đi gõ cửa.

"Em thật không nghe lời mà"

Anh nhìn cô. Trách móc.

"Em là lo lắng cho anh"

Cô bĩu môi nói. Rồi lại nhìn anh. Không kịp đợi anh phản ứng tiếp cô liền hai chân lách qua người anh bước vào trong phòng.

"Ya...Park Chaeyoung... "

Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã vào trong phòng anh luôn rồi. Đóng cửa lại. Anh theo vào sau.

"Tiền bối, cái này là thuốc không để lại sẹo. Anh cầm đi"

Cô vội lấy trong túi ra một hộp thuốc nhỏ đưa cho anh. Anh nhíu mắt nhìn hộp thuốc trên tay cô rồi lại nhìn cô.

"Xin lỗi, vì em mà anh lại bị thương như vậy. Chắc đau lắm. "

Cô thấy anh nhìn như vậy liền cúi đầu xin lỗi anh. Nước mắt không hiểu sao lại đọng trong hốc mắt rồi.
Nhìn dáng vẻ này của cô anh liền nghĩ ra một chủ ý muốn trêu chọc cô.

Anh tiến sát lại gần cô, cúi xuống nói nhỏ vào tai.

"Nếu như em cảm thấy có lỗi vậy thì hay giúp tôi cởi đồ đi"

Giọng nói vừa dứt, còn kèm thêm một nụ cười lưu manh nữa. May là Park Chaeyoung không thấy. Cô liền giật mình trước câu nói của anh. Mở to mắt nhìn anh.

"Anh...đang nói gì vậy"

"Em không nghe hay là giả bộ không nghe vậy. Tôi nói rất rõ ràng mà"

Anh nhìn cô nhíu mày hỏi. Gương mặt của cô thay đổi biểu cảm liên tục. Đôi mắt nhìn anh từ trên xuống dưới.

"Tự nhiên.... Anh lại muốn như vậy chứ."

"Em nghĩ gì vậy. Tôi muốn đi tắm nhưng mà tay đang bị thương không thể tự cởi đồ được nên mới nhờ em giúp."

Park Jimin nhìn gương mặt của cô như vậy mà rất vui. Nhưng mà cũng rất tội. Liền không muốn đùa giỡn nữa.

"Chỉ...chỉ có vậy thôi sao."

Cô còn đang hoang mang nhìn anh.

"Chẵng lẽ em nghĩ..."

Câu nói của anh lắp lững, nhìn cô khẽ cười.

"Không...không có , anh đừng có mà nghĩ bậy"

Cô vội vàng xua tay nói. Đây quả thật là bị anh nói trúng tim đen mà. Ừ...thì cô cũng có nghĩ đen tối một chút. Nhưng không đến mức như anh nghĩ đâu nha.

Anh nhìn cô cười một cái.

"Vậy thì mau làm đi"

Anh dang hai tay ra, chờ cô cởi giúp anh.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Bước lại gần anh. Khẽ nhìn anh một cái, từ từ đưa tay cởi bỏ từng cúc áo. Phải bình tĩnh lắm tay mới không run.

Từng chiếc cúc lần lượt được cởi ra. Lộ ra đường nét cơ thể hoàn hảo. Cô là đang mắt nhắm mắt mở mà cởi. Đột nhiên thân hình của anh đập vào mắt, cô liền lén lút quan sát một lượt.

Park Jimin anh đúng thật là hoàn hảo về mọi mặt mà. Mặt cũng bất giác đỏ lên. Tim cô cũng không nghe lời mà đập nhanh hơn nữa rồi. Thiệt tình, cô chỉ không làm chủ được mình khi đứng trước mặt Park Jimin mà.

"Xong...xong rồi"

Cởi bỏ lớp áo ra khỏi người anh thật là khó khăn mà.

Cô đưa mắt nhìn anh. Tại sao anh lại nhìn cô như vậy chứ. Không phải là đã giúp anh cởi áo rồi sao. Không phải là...

"Em ngưng suy nghĩ đó lại cho tôi"

Nhìn biểu cảm gương mặt của cô thay đổi liên tục. Anh nhìn thoáng qua cũng đoán ra được coi nghĩ gì. Cong miệng nói.

"Kh...không...suy nghĩ gì cơ chứ, em không hề nha."

Cô như bị anh nói trúng tim đen nên liền nói không rõ. Lắc đầu như thể mình không biết.

"Thật vậy sao? "

"Thật"

Cô vội vàng gật đầu chắc nịch.

"Được rồi. Tin em vậy. Bây giờ tôi phải đi tắm rồi. Em mau về phòng đi."

Park Jimin liền không muốn trêu cô nữa. Nghiêm túc dặn dò.

"Không thích. Em muốn ở đây. Lát nữa anh xuống buổi tiệc sẽ không tiện."

"Không sao, em về phòng trước đi. Nghỉ ngơi một chút "

Anh là đang lo lắng cho cô a. Cả ngày quay ngoài trời chắc cô mệt lắm rồi, đã vậy còn mới khóc xong, sắc mặt chính là không ổn chút nào.

"Tay anh không tiện, em sẽ ở đây giúp anh."

Cô vẫn ngang bướng không chịu nghe lời anh. Không muốn trở về phòng.

"Ngoan, nghe lời đi. Lát nữa tôi sẽ qua gọi em. Mau về phòng nghĩ đi."

Anh vuốt nhẹ đầu cô, chỉ có như vậy cô mới ngoan ngoãn mà về phòng thôi.

Quả nhiên cách này có tác dụng với cô.

"Vậy...anh nhớ cẩn thẩn tay đấy. Lát nữa nhớ gọi em."

Cô liền mỉm cười, sau đó chậm chạm rời khỏi phòng anh. Trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho anh.

Trở về phòng của mình, Park Chaeyoung liền nằm dài trên sopha. suy nghĩ về chuyện của anh. Nhưng đột nhiên cảm thấy cả người khó chịu. Đưa tay sờ khắp người mình. Cảm nhận được độ rít của mồ hôi đầy người.

"Aishiiii..."

Chậc lưỡi một cái đầy khó chịu. Cô quên mất cả ngày nay quay mà cô còn chưa tắm rửa, mồ hôi đã ra nhiều như vậy rồi. Thảo nào cứ thấy khó chịu.

Sau đó liền đứng dậy vào đi tắm rửa. Ngâm mình trong nước nóng giờ này thì tuyệt còn gì bằng. Nằm trong bồn tắm, cô nhắm mắt đầy thư giãn. Điện thoại để kế bên đang phát ra bài nhạc cổ điển cô rất thích. Không khí trong phòng tắm của cô lúc này thật tuyệt. Nhờ vậy mà cô đã nhắm mắt rơi vào giấc ngủ.

_____________________________
P/s : Vote ủng hộ tui nha 👍
Cảm ơn nhiều 😍

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip