Chap 32: Min à!
Nghe cô nói như vậy, anh liền quay sang nhìn cô. Chăm chú quan sát, sau đó vài giây liền chợt cau mày, chậm rãi xích lại ngồi gần. Park Chaeyoung đang thoải mái mà nhắm mắt hưởng thụ khung cảnh này thì liền cảm nhận được, phần ghế bên cạnh đột nhiên lún nhẹ xuống, liền lập tức mở mắt ra xác nhận. Nhưng chưa kịp nhìn là thì cả người cô đã được anh ôm lấy, ôm sát vào người anh. Cảm nhận được mùi hương của anh. Anh có thể thấy được là cô có chuyện phiền muộn.
"Sao vậy, em có chuyện gì sao?"
Cô còn đang định lên tiếng hỏi anh thì anh đã lên tiếng hỏi trước. Câu hỏi vừa dứt, cô bị khựng đi vài giây. Nhưng sau đó thì liền cười xòa, tốt hơn là không để anh biết thì hơn.
"Không có gì, em thì làm sao có chuyện gì được"
Nhận được câu trả lời không đúng ý, anh liền cau mày. Anh nhìn ra được cô là đang nói dối, Chaeyoung nhà anh không giỏi nói dối một tý nào.
"Không được nói dối, mau nói cho anh nghe, em là đang có chuyện gì?"
Cảm nhận được giọng nói của anh đầy sự không hài lòng. Đúng là không thể dấu nổi anh mà, có trách thì cũng trách cô đi. Nói dối cũng không biết. Không thể không nói .
"Solo của em bị dời vô thời hạn rồi, chưa ấn định được ngày chính xác"
Cô thừa nhận cô là người rất dễ khóc, nên lời vừa nói ra, nước mắt cũng đột nhiên mà đọng ngay khóe mắt, không nhanh không chậm mà lăn nhẹ trên đôi má nhỏ.
Anh nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan vào nhau, tay kia thì quàng qua vai mà ôm lấy cô, để cô dựa vào ngực anh.
"Được rồi, không sao cả, em đừng khóc, kiên trì một chút, anh tin, chỉ cần em nổ lực, chắc chắn sẽ không muộn đâu. Chỉ cần em đừng từ bỏ là được"
Anh vỗ vỗ dỗ dành cô. Cô gái nhỏ của anh vậy mà bị làm tổn thương rồi. Anh không vui một chút nào.
"Chủ tịch bảo em đợi, nhưng em đã đợi rất lâu rồi. Thật sự bây giờ em không biết phải làm sao nữa."
"Anh biết, anh biết em đã đợi rất lâu, đừng từ bỏ, đó là nỗ lực của em, em phải tin vào năng lực của bản thân mình"
Nghe lời động viên của anh, nước mắt không hiểu sao lại chảy nhiều hơn, tiếng nức nở cũng lớn dần.
"Thật như vậy sao, chỉ cần em tin vào bản thân mình thì được sao?"
"Đúng vậy, tin em và cả tin anh nữa. Anh nhất định sẽ không để em chịu bất cứ ủy khuất nào."
Cảm nhận được anh ôm cô chặt hơn, cô liền rút tay từ trong tay anh ra, vòng qua eo anh, ôm chặt lấy. Cô thật sự là bị anh làm cảm động rồi a. Anh đúng là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô mà.
"Ngoan, không khóc nữa, trông xấu quá."
Anh cúi xuống nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô, đưa tay lau đi, cô gái nhỏ nhà anh từ lúc nào lại thích khóc như vậy. Nhìn cô khóc anh càng xót hơn.
"Anh còn trêu em"
Cô phồng má tức giận đánh nhẹ vào người anh. Cô chính là bị anh làm cảm động a.
"Hứa với anh, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em nhất định phải nói với anh, không được nửa phần dấu diếm. Anh không muốn em phải đau lòng một mình. Được chứ."
"Được, em hứa"
Cô liền đưa tay móc ngoéo với anh. Tâm trạng của cô thật sự là thoải mái a. Nhanh chóng ôm chầm lấy anh, thì thầm vào tai.
"Có anh thật tốt"
Chụt...
Lời nói vừa dứt, cô liền hôn một cái kêu rõ to vào má anh. Anh vui vẻ cười, cưng chiều xoa đầu cô.
Park Chaeyoung nhìn qua đồng hồ trên tay, mới đó mà gần 10h rồi. Cô phải về rồi, hôm nay ra ngoài trong tình trạng như vậy chắc mấy chị với Lisa lo cho cô lắm. Nhưng cũng không muốn về một chút nào, cô còn chưa gặp anh lâu nữa. Nhưng nghĩ kĩ một chút thì nên về thôi, unnie chắc đang đợi cô.
"Cũng trễ rồi, em phải về đây"
Cô quay sang nói với anh. Vẻ mặt mang vài tia thất vọng. Cô là không nỡ về mà.
"Được rồi, anh đưa em về"
Anh nói xong, đứng dậy đi lấy áo khoác, cùng cô lên xe.
Trên xe, anh một tay để trên vô lăng lái xe, tay còn lại thì đang nắm tay cô a. Còn cô thì tập trung ánh mắt trên người anh. Park Jimin anh hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt ấy nên quay sang, nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia.
"Sao thế, sao nhìn anh như vậy?"
Cô liền bật cười, tại sao càng nhìn lại thấy anh càng đáng yêu thế nhỉ.
"Em muốn nhìn anh lâu hơn một chút, em sắp phải về nhà rồi."
Cô mặt dày mày dạn nói, cô là muốn như vậy. Không được thấy anh chắc cô nhớ chết mất.
"Vậy em đừng về nữa, ở lại với anh đi"
Anh là muốn trêu chọc cô một chút a. Nhưng mà trong lời nói có vài phần là thật đi. Anh cũng chẳng muốn xa cô một chút nào cả.
"Em phải về,unnie sẽ lắng lắm."
"Chaeyoung thật ngoan mà"
Anh biết cô rất hiểu chuyện mà, không muốn ai phải lo lắng hay bận tâm về mình. Điểm này của cô anh rất hài lòng, nhưng anh cũng không thích nó cho lắm, vì cô sẽ im lặng chịu đựng một mình, tự làm bản thân tổn thương. Nhưng mà cô đã có anh rồi, ai làm cô ủy khuất, anh nhất định sẽ không để người đó sống tốt.
Chiếc xe dừng lại trước hẻm. Cô xuống xe trước, anh liền theo sau, nắm tay cô cùng nhau đi. Cô vui vẻ đi bên cạnh anh. Miệng cũng cười không ngớt. Cô thích cảm giác này a, cảm giác được anh nắm tay dẫn về nhà.
"Jimin à, sau này em gọi anh là Min nha. Được không?"
Cô đột nhiên trong lúc vui vẻ mà nghĩ đến cái tên này. Nghe thật dễ thương, hoàn toàn phù hợp với gương mặt của anh. Với lại đây là chỉ một mình cô gọi thôi.
Nghe cô nói xong, anh liền cau mày, gì mà Min chứ, cô gọi gì cũng được, nhưng không được gọi như vậy. Nghe nhỏ bé chết đi được.
"Không được, em không thể xem anh là một cục đáng yêu như vậy được. Anh là đàn ông đấy "
Anh liền không hứng thú nói ngay. Nhìn gương mặt của anh, cô liền bật cười, haha, vậy mà không đáng yêu sao. Vẻ mặt rõ ràng là đang hờn dỗi cô mà.
"Sao lại không thích, em muốn gọi anh như vậy mà, chỉ một mình em gọi vậy thôi, nha anh"
Cô bắt đầu lay lay người anh, giờ trò làm nũng. Cô phải xài chiêu độc nhất của cô thôi. Quả nhiên có hiệu nghiệm, anh nhìn xuống khuôn mặt cô, rõ ràng trong mắt mang vài phần chịu đồng ý, nhưng cô chưa kịp vui mừng thì anh liền ngẩng đầu không nhìn nữa.
"Em có làm gì cũng vậy, anh không lay động đâu"
Lúc nãy xém chút nữa là anh đã bị cô làm cho lung lay rồi. May mà còn một chút lí trí vực dậy.
Cô liền bĩu môi không vui. Park Jimin nhà cô quả nhiên không dễ thay đổi mà. Nhưng cô nào có bỏ cuộc dễ như thế. Nhất định phải làm được a.
"Đi mà, Min à, Min à..."
Cô lại lay lay anh. Anh dừng lại nhìn cô. Thật là hết cách với cô mà, nhưng mà nghe lại cũng thấy hay đó chứ, có nên đồng ý với cô không.
"Gọi oppa đi"
Anh liền vui vẻ nhìn cô, phải đặt điều kiện với cô đã chứ.
"Oppa. Saranghae"
Cô không suy nghĩ nhiều, liền miệng nói ra ngay. Chuyện gì chứ chuyện này cô làm được a.
Nghe "oppa" đã thấy hài lòng, phía sau còn thêm câu nói kia làm anh liền vui vẻ cười lớn. Đúng thật là dễ dạy mà.
"Được rồi, Chae à"
Cô cũng rất thích anh gọi cô như vậy a. Nghe cũng đáng yêu như cô gọi anh vậy. Hai người vui vẻ tiếp tục đi. Bầu không khí rộn ràng tiếng cười hơn hẳn.
_____________________________
Sáng hôm sau
Đồng hồ đã điểm 9h hơn.
Trong căn phòng màu hồng, Park Chaeyoung đang nằm trên giường, hai tay hai chân đang ôm dính trên người Kim Jisoo. Jisoo mệt mỏi mở mắt ra, đưa mắt nhìn vật thể đang ôm chặt lấy mình còn đang ngủ. Mới tối hôm qua về đến nhà làm Jisoo mừng chết đi được. Bốn người ngồi nói chuyện với nhau. Cùng Chaeyoung tâm sự. Đến tối khuya mới chịu đi ngủ, ba đứa em đột nhiên đòi qua ngủ chung với cô. Mà giường đâu lớn đến như vậy. Đành phải để Chaeyoung ngủ với cô, Jennie và Lisa ngủ chung.
Kim Jisoo nhẹ nhàng gỡ Park Chaeyoung ra khỏi người mình. Gần 9h rồi, cô phải nấu bữa sáng cho mấy đứa nhỏ nữa. Hôm nay không có lịch trình nên cực thoải mái.
Sau khi đánh răng, rửa mặt, chải tóc và thay đồ xong, Jisoo mới ra ngoài phòng bếp nấu ăn.
"Ôi trời ơi...giật cả mình"
"Unnie, chào buổi sáng "
Jisoo vừa bước vào nhà bếp thì liền bị một cục màu đen đang dùng hai chiếc muỗng để lên mắt. Mới sáng sớm dọa tính dọa người mà.
"Kim Jennie, em làm gì vậy, hại chị xém tý nữa là chửi thề rồi."
Cục đen thui ngồi đó chính là Kim Jennie a. Nghe Jisoo la mà cô cũng giật mình theo.
"Tối qua em với Lisa mải chơi game mà ngủ trễ. Giờ dậy sớm nên mắt sưng, em đang làm giảm sưng đây."
"Hôm nay không có lịch trình, sao em không ngủ thêm đi."
"Vì được nghỉ nên em muốn về nhà thăm mẹ một chút "
Jisoo khẽ gật gật đầu. Nói mới nhớ, lâu rồi cô cũng chưa về nhà. Không biết hôm nay có nên tranh thủ hay không. Thôi, để lát tính sau vậy, nên nhanh chóng làm đồ ăn cho tụi nhỏ thôi.
_____________________________
P/s: Vote ủng hộ tui nha 👍
Cảm ơn nhiều 😍
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip