những ngày tồi tàn.
Mẹ tôi đi vào từ cửa sau, với vài chiếc mắc áo còn thừa trên tay, nét mặt không rõ cảm xúc đang nhẹ nhõm hay là thở phào vì điều gì đó, nhưng trong đáy mắt có chút đượm buồn khó tả. Tôi ngước lên nhìn mẹ tôi, ngón tay trỏ định lật sang trang sách thứ hai cũng ngừng lại. Dường như nét mặt của mẹ tôi trầm hơn cả khi nãy.
"Cô Kim đã kể gì cho mẹ nghe thế?"
Thoáng thấy tôi hỏi, mẹ quay về phía tôi, hơi giật mình một chút. Mẹ thở dài đầy mệt mỏi, nhếch lên khóe môi nứt nẻ vì gió mùa đến sớm hơn dự định, nhẹ giọng hỏi tôi.
"Con còn nhớ những đứa trẻ chơi cùng con khi chúng ta sống ở con hẻm số 149 chứ?"
Gần như tôi đã sững lại một chút và cố gắng lục lọi trong trí óc vỏn vẹn hai giây để nhớ ra rằng những đứa trẻ mẹ vừa nhắc đến là ai, và thành công nhớ ra họ. Mẹ tôi mỉm cười đầy cảm thông, giọng điệu chậm rãi kể tôi nghe về những chuyện đã xảy ra.
Tôi còn nhớ năm tôi mười ba tuổi, gia đình tôi sống ở một con hẻm nhỏ chật chội nơi nội thành, và ở đó tôi quen họ, những đứa trẻ nghịch ngợm vô tư.
Đó là Han Jisung, Lee Yongbok và Hwang Hyunjin.
Tôi không hề biết những đứa trẻ đó từ đâu tới, hay rằng chúng nó bao nhiêu tuổi, chỉ biết đứa lớn nhất là Hwang Hyunjin nhỏ hơn tôi hai tuổi và nó cũng là đứa hiền lành nhất.
Tôi không được bố mẹ cho phép chơi cùng ba đứa trẻ đó, vì tất cả mọi người trong con hẻm đều cho rằng đám nhóc này xuất thân từ những nơi bẩn thỉu, chơi những trò phá phách nghịch ngợm và chẳng ai muốn đứa trẻ được ví như tờ giấy trắng là tôi bị vấy bẩn chỉ bởi vì chơi bời nô đùa cùng những đứa trẻ quái đản kia. Thế nhưng tôi lại không có ý định nghe lời mẹ, thi thoảng mỗi khi được nghỉ học buổi chiều, hay về sớm khi mà bố mẹ không có ở nhà, tôi lại lén lút khóa cửa nhà chạy về phía tận cùng con hẻm, nơi những đứa trẻ nghịch như quỷ sứ đang cùng nhau ăn vụng chút hoa quả nào đó lấy trộm được từ nhà hàng xóm.
"Anh Minho."
Đám nhóc sẽ luôn tỏ ra mừng rỡ mỗi khi thấy tôi đến với vài quyển truyện tranh hay máy chơi game trên tay, và sau đó sẽ bám vào người tôi nghe tôi đọc truyện, vì chẳng ai trong số ba đứa biết chữ cả. Tất cả đều là trẻ mồ côi trốn ra từ cô nhi viện, và tự kiếm sống giữa xã hội tàn khốc này từ năm chúng chỉ vỏn vẹn lên bảy.
Tôi không hề cảm nhận được sự xấu xa của những cậu bé này, cũng chẳng hề thấy chúng phá phách bao giờ, ngoài việc những lúc đói quá sẽ rủ nhau đi vặt trộm xoài xanh nhà hàng xóm, để rồi nôn khan khi chất axit làm nhão cả dạ dày.
Han Jisung là đứa yếu nhất, cũng gầy nhất.
"Nhóc à, mặt em tái xanh rồi kìa." Tôi nói vậy để cản việc Jisung sắp làm lại, thằng nhóc lì lợm cứng đầu chỉ quay lại phía tôi cười một cái, sau đó bắt chước điệu bộ hay thở dài của tôi, nói.
"Làm...làm gì có. Anh cứ ở yên đấy, đợi em xuống."
Tôi đang cùng cậu nhóc sửa lại cái mái che tạm bợ bị thủng một lỗ to oành bằng cái chậu con. Chẳng biết nhóc này lấy đâu ra ba cái mái ngói cũ kĩ, ôm một cách chật vật rồi leo lên mái che cách nền đất chưa đến mét rưỡi, sau đó hì hục đặt từng miếng ngói vào chỗ bị thủng, trong khi khuôn mặt đã tái mét vì sợ độ cao.
"Hyunjin với Yongbok đâu rồi, nhóc ơi." Thoáng thấy nhóc có vẻ càng ngày càng thấy sợ, tôi nhanh chóng hỏi vài câu làm xao nhãng sự tập trung của cậu bé. Jisung quay lại nhìn tôi, nghĩ nghĩ một chút, mới nói.
"Họ đi tìm thức ăn. Ngày nào cũng là Hyunjin với Yongbok tìm thức ăn, nên em phải làm gì đó có ích một chút."
Tôi vẫn thường thấy Jisung chạy theo Hyunjin và Yongbok kiếm gì đó bỏ vào miệng, nhưng thật sự thì chưa thấy cậu nhóc này trèo cây hay leo lên cái gì đó cao ráo bao giờ, thậm chí chỉ là mái ngói một mét rưỡi và khuôn mặt cậu nhóc đã tái mét cả đi. Jisung giống như một người biết điều hơn là một người chỉ biết ăn bám. Nếu cậu nhóc không thể leo cây, chắc chắn sẽ xách túi hoa quả mỗi khi đã ăn trộm xong, hoặc là canh chủ nhà cho hai cậu bạn của mình. còn nhớ có một lần Jisung vì đánh lạc hướng con chó to tướng của nhà ông Dong mà bị nó cắn một cái vào cổ chân, đau đến dại cả người đi, cuối cùng lại là tôi lén lút lấy đồ đạc trong nhà băng bó cho cậu nhóc, và cậu nhóc trả ơn tôi bằng cách cõng tôi đi một vòng con hẻm.
"Anh Minho."
Nhóc con sửa xong cái mái ngói, chậm chạp leo xuống, tôi cẩn thận đỡ lấy nhóc.
"Hm?"
"Trường học có vui không ạ?"
Jisung rất lễ phép hỏi, ánh mắt có gì đó khao khát, thế nhưng cậu bé chẳng nhìn tôi lâu, giống như cố ý muốn thể hiện rằng cậu bé chẳng quan tâm gì đến trường học.
Lòng tôi hẫng đi một nhịp khi nhìn vào ánh mắt ánh lên tia hi vọng kia. Tôi đưa tay lên xoa đầu cậu nhóc, nhếch lên khóe môi cười với Han, nói nhẹ rằng.
"Vui, Han muốn học, anh có thể dạy Han."
Sau câu nói của tôi là chuỗi ngày đi xin bạn bè lại sách lớp một, sau đó hì hục bỏ tiền tiết kiệm mua vài cây bút máy, cùng mấy quyển vở trắng. Cũng từ ngày hôm ấy, tôi chính thức trở thành thầy giáo trẻ của ba cậu nhóc.
Ba mẹ tôi đã biết từ lâu chuyện tôi chơi cùng họ, nhưng lại chẳng nói gì, giống như đang dần nhận ra rằng những đứa trẻ không hề xấu xa như những gì hàng xóm đã nói, thậm chí mẹ còn chủ động nói rằng tôi nên mời bạn vào nhà chơi, và bạn của tôi thì chẳng có ai ngoài Han Jisung, Hwang Hyunjin và Lee Yongbok.
"Tuyệt quá, anh Minho! Nhà anh đẹp quá." Chỉ là một gian nhà bình thường hơn cả bình thường mà cũng khiến đám nhóc vui đến độ cảm thán thành lời, tôi ngại ngùng gãi gãi đầu.
"Minho à, bạn vào chơi hả con? Nhớ mang bánh kẹo cho các bạn nhé." Mẹ tôi từ trong bếp nói vọng ra, có vẻ như mẹ đang nấu nướng gì đó. Ba đứa trẻ lễ phép chào lần lượt, mẹ tôi từ trong bếp ngó ra nhìn, sau đó cũng thoải mái chào lại.
"Anh Minho, tivi nhà anh lớn thế? Không như nhà ông Dong, đã nhỏ lại còn đặt chỗ khuất, mỗi lần muốn xem trộm chỉ có thể thấy một góc màn hình." Hyunjin ngạc nhiên nhìn vào cái tivi mới ra mắt cách đây không lâu của gia đình tôi, hai mắt mở to tỏ vẻ thích thú. Tôi vươn tay xoa xoa đầu cậu nhóc, nói rằng tôi sẽ mở cái gì đó hay ho cho họ xem. Đám nhóc cười tươi hẳn lên.
"Sao anh có thể mở phim kinh dị cơ chứ?" Nhóc Han Jisung hét toáng khi mà phân đoạn đáng sợ vừa mới xuất hiện trên màn hình, bên cạnh đó là Hyunjin bám chặt vào người cậu nhóc, còn Yongbok thì vừa bịt mắt vừa rên hừ hừ đầy yếu đuối. Tôi cười thành tiếng nhìn đám trẻ nhút nhát bấu víu vào nhau chỉ vì vài cảnh đáng sợ không có thực trên phim, tiện tay vỗ vỗ vai đứa gần nhất - Han. Thế quái nào cậu nhóc lại dúi cả đầu vào lòng tôi, cùng với lời cầu xin hãy tắt tivi đi.
"Nhóc nhát quá đó." Tôi mở sang kênh hoạt hình nổi tiếng, lúc này cả ba mới thở phào, y như vừa mới bị hồn lìa khỏi xác.
Đó cũng là ngày đầu tiên tôi đưa bạn về nhà.
Mẹ tôi có vẻ như cảm thấy vui mừng vì điều ấy, thay vì đứa trẻ duy nhất của mẹ suốt ngày chỉ biết đọc sách và làm bài tập thì bây giờ Minho tôi đã có thể lanh lợi hơn một chút nhờ vào việc làm quen với ba đứa nhóc vô hại này. Tôi đã có thể gọt hoa quả giống như cái cách mà Hyunjin đã dạy, tập vài động tác nhảy nhót có vẻ thú vị mà Yongbok hay cùng tôi vừa bật mấy bài hát mới nổi trên chiếc điện thoại nhỏ vừa cử động cơ thể đến cười nhoài, hoặc là tôi đã biết cách dạy những đứa trẻ nhỏ hơn mình, như cái cách tôi kiên trì dạy cho Jisung, Hyunjin và Yongbok đánh vần từng nguyên âm, mặc cho đám nhóc chẳng kiên nhẫn như tôi nghĩ.
Đám nhóc vẫn luôn là những người bạn tốt nhất của tôi.
Còn nhớ năm đầu tiên bước vào năm nhất cấp hai, tôi bị vài đàn anh khối trên bắt nạt chỉ vì tôi là cờ đỏ và đã ghi tên họ vì tội đi học muộn. Thề có chúa nếu như chẳng phải vì quen ba đứa nhóc ngốc ơi là ngốc kia thì tôi cũng đã ăn đủ từ những lời nói mắng chửi tệ hại cho đến cú đấm vào mặt một cách khổ sở. Chẳng tự dưng tôi lại gọi đám nhóc ấy là đồ ngốc, nếu như không phải buổi chiều hôm đó đám nhóc ấy từ đâu lao ra bênh tôi vằng vặc, thậm chí còn đánh nhau với cả những người to gấp rưỡi mình, để rồi cả cơ thể tím bầm lên và một trong ba đứa phát sốt vì lần đầu bị đau đến như vậy.
Đứa nhóc đó chẳng ai khác là Han Jisung.
Còn nhớ thằng nhóc chỉ cao đến tai tôi, người nhỏ như cây kẹo, còn đám đàn anh năm người kia thì cao hơn tôi đến nửa cái đầu. Vậy mà nhóc này hăng lắm, cuối cùng bị đàn anh đánh cho đến tội nghiệp.
Tôi đã rơm rớm nước mắt khi băng bó cho cậu nhóc gầy gò.
"Đã bảo mấy đứa bao nhiêu lần rồi, đã yếu thì đừng ra gió, đây đâu phải chuyện của mấy đứa cơ chứ?" Tôi cứ thế lầm bà lầm bầm trong miệng hệt như ông bố của mình mỗi khi càm ràm mẹ về một chuyện nào đó, trong khi vẫn nhẹ nhàng cẩn thận băng lại vết xước dài dưới khóe mắt của Han. Nhóc nãy giờ vẫn chăm chú nhìn tôi, im lặng y như Hyunjin và Yongbok.
"Anh Minho có một nốt mụn nè."
Tự dưng tôi thấy bực bội, hóa ra là nhóc này nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn vào nốt mụn trên má tôi, và đợi cho đến khi tôi nói xong mới khoe cho hai nhóc còn lại rằng trên má tôi có một nốt mụn.
"Sau này nhóc cũng sẽ có đấy, nên đừng trêu anh."
"Anh Minho không biết à, cô Jang đầu ngõ bảo là có mụn là biết yêu đấy."
Ồ, tôi không biết là Yongbok lại thân biết với cô Jang đến như vậy.
"Hả? Anh Minho biết yêu á?" Nhóc Han trợn cả hai mắt nhìn tôi. nghĩ thế nào nhóc lao cả người về phía tôi, bĩu bĩu môi khó chịu, hệt như lúc vừa bị ai đó mắng xong.
"Ừ đó." Tôi đột nhiên bị thích vẻ mặt này của em Han, lập tức trêu lại.
Ai ngờ nhóc làm vẻ mặt sửng sốt.
"Anh hết yêu Han rồi à?"
Em trai này dở hơi à?
Tôi sững người ngạc nhiên trong phút chốc.
Chúng tôi cười Han. Còn cậu nhóc thì mặt đỏ bừng.
Đó đã từng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, khi có họ, và khi có em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip