11

Cuộc trò chuyện với Bang Chan kéo dài đến hơn nửa đêm. Anh khuyên rằng Han Jisung không nên tự ti về bản thân mình, tìm được một chỗ nương tựa cả đời như vậy cũng tốt. Hơn nữa, anh còn chỉ ra Lee Minho nếu còn quay về tức là đã rất nghiêm túc với mối quan hệ này rồi.

Thế nào mà Han Jisung vẫn sợ.

Chuyến bay từ Úc đáp xuống Hàn Quốc lúc tám giờ sáng, sau khi làm xong mấy thủ tục bàn giao máy bay, Jisung nhanh chóng thay đồ chạy đến quán cafe. Cậu có hẹn với Yang Jungwon, một luật sư giỏi và nổi tiếng trong giới, ngoài ra còn là bạn trai nhỏ của tên cơ phó Park Jongseong. Jisung hẹn được Jungwon cũng là do Jongseong có lời.

"Xin chào luật sư Yang."

"Không cần câu nệ, anh cứ gọi em là Jungwon được rồi."

Trái ngược với tưởng tượng của Han Jisung trước đó, Yang Jungwon mang một dáng vẻ mèo con rất đáng yêu.

"Em đã xem qua những tài liệu anh gửi."

"Vậy cậu thấy có khả thi không?"

Lúc này Jungwon hơi ngập ngừng. "Với những bằng chứng đó thì không có khả năng anh sẽ thắng kiện."

"Trên bình hoa có dấu vân tay của bà ta mà." Han Jisung cương quyết.

"Đúng, nhưng trên đó cũng có dấu vân tay của ba anh, và bà ấy có thể khai rằng giữa hai người đã xảy ra xô sát. Còn về phần con dao, tương tự, rất dễ dàng để người trong cuộc biến nó thành tự vệ chính đáng."

Han Jisung thâm trầm nhìn cốc cafe đã sớm nguội lạnh trên bàn, cắn môi suy tư. Đây là tất cả những gì cậu có cho đến hiện tại, ngần ấy năm trôi qua, giờ có muốn đi điều tra lại cũng còn khó hơn lên trời.

"Mạn phép hỏi một câu, tại sao anh lại chắc chắn rằng mẹ anh là hung thủ?" Yang Jungwon cau mày.

Câu hỏi của luật sư Yang khiến quả bom trong lòng Han Jisung nổ tung. Đây là bí mật của cậu, một bí mật mà cậu sống chết không muốn ai biết, kể cả bà nội. Biết bao nhiêu đêm dằn vặt với cơn ác mộng về ngày kinh hoàng đó, Han Jisung chẳng thể nào chia sẻ với ai. Cho đến hiện tại, Yang Jungwon là người duy nhất biết sự tình rằng cậu muốn khởi kiện chính mẹ ruột của mình tội giết người. Mỗi một khắc trôi qua, chỉ cần nghĩ đến ngày hôm đó là lòng cậu lại đau đớn như bị ai xé toạch ra, chua xót tột cùng.

"Bởi vì tôi đã tận mắt chứng kiến."

Yang Jungwon không giống nổi sự bất ngờ của mình, đơ người một hồi lâu. Han Jisung vẫn tiếp tục cúi đầu, khó khăn thở dài.

"Được rồi, em sẽ giúp anh đến cùng." Jungwon lấy lại phong thái, chuyên nghiệp chỉ dẫn. "Anh đã từng ra toà làm chứng chưa?"

Han Jisung lặng lẽ lắc đầu.

"Vấn đề sẽ đơn giản hơn rất nhiều nếu anh ra toà làm chứng. Nhưng mà chuyện xảy ra đã mười năm rồi, sợ rằng có rất nhiều cách để nguỵ biện, hơn nữa khi ấy anh còn đang phải trải qua điều trị mắt và tâm lý."

"Tôi có cách để ép buộc bà ấy khai ra sự thật."

Tạm biệt Jungwon trở về căn nhà quen thuộc, Jisung ngã nhào xuống sofa. Cậu cười mỉa mai chính bản thân mình, một giọt nước mắt rỉ xuống thấm ướt tấm nệm. Trần đời có ai mà con trai chính tay đưa mẹ ruột mình vào tù cơ chứ? Như thế chẳng phải là bất hiếu à? Mười năm trôi qua kể từ ngày kinh hoàng đó, đối với Han Jisung việc ra toà làm chứng vẫn là vô cùng khó khăn, một quyết định mà mười năm rồi cậu vẫn chẳng thể đi đến đích. Bất chợt Han Jisung bật khóc khi cậu nghĩ đến ba mình. Giống như có một vật nặng đè lên lồng ngực, Jisung phát hiện ra hình như bệnh tình của mình lại tái phát.

Mấy ngày này Seoul mưa nhiều, chuyến bay cũng thưa dần do tình hình thời tiết nên Minho và Jisung có nhiều ngày nghỉ hơn. Dự định hôm nay hai người sẽ bay cùng nhau đến Paris nhưng cuối cùng mò đến sân bay lại phải quay về. Điều này làm Minho khó chịu cứ lầm bầm cả buổi. Paris thành phố tình yêu xinh đẹp, anh đã lên hết kế hoạch để đưa Han Jisung đi chơi thế mà lại bị huỷ chuyến.

"Qua nhà tôi đi, chúng ta cùng ăn cơm."

Lời mời của Jisung khiến Minho phải giả vờ tát cho mình mấy cái xem liệu anh đang mơ hay tỉnh.

"Đừng trẻ con nữa."

Ngay giây phút Jisung hé nụ cười nhẹ trên môi, Lee Minho đã tưởng rằng cuối cùng ánh dương đường chân trời ẩn khuất sau những đám mây của mình đã trở lại.

Han Jisung là người mời khách, nhưng kẻ vào bếp vẫn là vị cơ trưởng kia. Để đảm bảo có một bữa ăn ngon mà cả hai không bị chết đói Minho kiên quyết bắt Jisung ngồi im một chỗ.

"Hôm nay trên chuyến bay có một hành khách khiến tôi rất bực mình."

Động tác thái rau của Minho ngưng lại vì nghe thấy giọng điệu dỗi hờn từ phía sau. Han Jisung đang oán trách khách hàng của mình, cậu trút giận với anh, điều mà cách đây mười năm cậu đã từng làm. Minho không ngờ cuối cùng mình cũng có thể thấy lại dáng vẻ đáng yêu này.

"Ai bắt nạt em vậy?"

Cái giọng điệu dịu dàng đó...

Dù cho ở quãng thời gian nào, tuổi mười bảy mười tám thanh xuân hay tuổi ba mươi thì anh vẫn ôn nhu như thế. Minho đem tất thảy tình yêu cả đời gom gió nhặt bão mà biến thành một khoảng trời bình yên nhất trao gửi đến Jisung.

"Cô gái không yêu chàng trai, vậy mà vẫn đối xử tốt với người ta."

Nghe vậy Minho chỉ bật cười. Khó chịu vì một lý do như vậy quả thực có hơi trẻ con, nhưng Han Jisung đối với anh thì có quyền.

"Tệ đấy."

"Anh thấy rất tệ sao?"

Đáp lại câu hỏi của Jisung, Minho gật gù. Anh gắp một miếng thịt sốt thổi cho bớt nóng, đưa đến, cậu thuận theo nếm vị ngọt kia.

"Anh có nghĩ một ngày mình cũng sẽ như vậy không?"

"Sẽ không."

Anh trả lời cậu khẳng định chắc nịch. Dường như ngay khoảng khắc ấy tất cả may mắn cả đời Minho gom góp đều để dành cho mối tình này. Anh chẳng có tâm trạng để ý những câu hỏi kì lạ của cậu, chỉ chăm chăm vào con tim đang rộn ràng nơi ngực trái .

Mối quan hệ của hai người đã phát triển lên một mức độ mới, một mức độ mà cả hai giống như keo sơn, như hình với bóng. Có những ngày lịch bay trùng nhau Jisung sẽ chủ động gõ cửa nhà Minho nhắc nhở anh cậu sẽ đợi, và sau đó hai người sẽ đến công ty cùng nhau. Có những ngày mưa bão chỉ muốn ru rú trong nhà, Minho và Jisung lại làm ổ trên sofa xem chương trình truyền hình.

Rất nhanh chóng ở công ti đã lan truyền tin đồn tiếp viên trưởng Han và cơ trưởng Lee đang trong một mối quan hệ nào đó.

"Hyunjin, hôm nay bay đi đâu vậy?"

"Cùng với anh Minho."

Hwang Hyunjin khoanh tay đạo mạo từ trên cao nhìn xuống. Hắn biết chắc con sóc này đang chuẩn bị kí gửi mình thứ gì đó.

"Mày có thể giúp tao đưa cho anh ấy cái này được không?"

Tên cơ phó họ Hwang trố mắt nhìn, trên bàn là huy hiệu đôi cánh của cơ trưởng. Huy hiệu đôi cánh giống như vật bất li thân với mọi phi công, nó sẽ luôn ngự trị ở nơi ngực trái và chỉ được tháo xuống thì họ cởi bỏ bộ đồng phục. Điều này cũng có nghĩa là, đêm qua Han Jisung và Lee Minho đã ở bên nhau.

Cuối cùng Hwang Hyunjin vẫn phải cắn răng nhận lời.

"Oi oi, ai thế kia?"

Tiếng la của Hyunjin khiến tổ bay đằng sau tò mò không biết có chuyện gì xảy ra. Minho chỉ cười trừ, tắt điện thoại bỏ lại vào túi.

Tên cơ phó họ Hwang đã vô tình nhìn thấy màn hình khoá của cơ trưởng. Nếu hắn nhìn không lầm thì đó là con sóc đỏng đảnh kia, đang ngủ say, một bên vai áo trễ xuống. Quan trọng hơn là, cậu đang gối đầu lên ngực ai đó.

"Hai người hoá giải hiểu lầm rồi sao?"

"Tôi nghĩ vậy." Minho nhún vai.

Đáp lại anh Hyunjin ném về một ánh nhìn khó hiểu.

"Em ấy chưa trực tiếp nói ra, nhưng sẽ sớm thôi."

Siết nhẹ chiếc huy hiệu đôi cánh trong tay, Minho lại thấy ấm lòng. Anh thề rằng đến ông trời cũng sẽ không bao giờ biết được anh yêu cậu nhiều đến nhường nào. Han Jisung là tình đầu, là ánh trăng sáng thời thanh xuân và đến hiện tại vẫn vậy. Suy cho cùng thì Minho nghĩ rằng sức hút của một người đàn ông trưởng thành vẫn phần nào đó khó lý giải được.

Dạo này lịch bày của anh khá dày, Minho tính toán sẽ tỏ tình lần nữa với Jisung khi anh có kì nghỉ.

...

Thời tiết Seoul dạo này trộm vía khá hơn, nắng kéo dài suốt gần mười giờ đồng hồ nên các chuyến bay không chuyến nào bị huỷ hay delay.

"Do Haeyi, cô cùng Jin Jungah làm việc ở vị tria số 4." Han Jisung lãnh đạm thông báo.

"Tiếp viên trưởng, không phải Jin Jungah ở khoang giữa sao ạ?"

Jisung lật đật lật lại xấp giấy, cuối cùng ú ớ phân công vị trí mới. Cả tổ bay thấy cậu hôm nay quả thực kì lạ, vừa mới nói xong lại nhanh chóng quên đi mất. Trước giờ Han Jisung là người nhất tâm với công việc, một tượng đài sống để lứa tiếp viên mới noi theo, chưa một lần tắc trách.

"Anh ổn không thế?"

"Tôi chẳng biết nữa..." Jisung ngả đầu ra sofa thầm than.

Tối nay cậu có hẹn ăn tối với người phụ nữ kia.

Kết thúc chuyến bay từ đảo Jeju trở về Seoul, Jisung nhanh chóng về nhà sửa soạn rồi tới địa điểm hẹn. Trước khi đi cậu còn không quên trao đổi và xác nhận lại với luật sư Yang Jungwon những việc mình sẽ làm.

"Hannie, lâu lắm rồi mẹ con ta mới được ăn một bữa cùng nhau."

Thấy người đàn bà hào hứng ôm lấy tay mình Jisung chỉ thầm tỏ ra kinh tởm trong lòng. Người đời nói cậu bất hiếu cũng được, cậu nhất định không thể dung thứ cho kẻ đã hại chết cha mình.

"Hôm nay em Jeongdo bận một chút việc nên không thể tới, mẹ có ngỏ lời..." Lee Jinyoung gắp vào bát cậu một miếng đậu hũ non.

"Cậu ta đến tôi lập tức đi về."

Câu trả lời thẳng thắn của con trai khiến bà Lee không khỏi tỏ ra ngượng ngùng.

"Sắp đến giỗ ba rồi, bà có về thắp cho ông ấy nén nhang không?" Jisung khoan thai gắp một miếng đậu hũ khác, mùi hương thanh mát lập tức tan ra lan toả khắp khoang miệng, thế mà sao cậu lại chỉ cảm thấy toàn tư vị đắng ngắt.

"Mẹ về đó cũng không tiện lắm..." Chẳng hiểu tại sao sau ngần ấy năm con trai tự dưng nhắc đến người chồng quá cố, Lee Jinyoung vô cùng bất ngờ.

"Tôi hỏi cho có lệ vậy thôi."

Bữa ăn nhanh chóng chìm vào không gian im ắng, chẳng ai nói với ai lời nào. Lee Jinyoung căng thẳng không biết bắt chuyện với con trai ruột của mình ra sao, Han Jisung đầu óc lại đang rối như tơ vờ nghĩ cách thăm dò người phụ nữ trước mặt.

"Tháng trước về quê thăm, tôi nhận được quyền thừa kế tài sản. Dù sao bà cũng nuôi nấng tôi ngần ấy năm, có ý kiến gì về phần tài sản ở dưới đó không?"

"Con cứ tiếp quản hết đi." Lee Jinyoung chua chát. "Mẹ có lỗi với ba con nên không có tư cách thừa kế một đồng của ông ấy."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bà có lỗi."

Nghe được lời nói bâng quơ của con trai, Lee Jinyoung run rẩy đến cầm đũa cũng không vững. Bà không đáp lại cậu mà chỉ cúi xuống nhanh chóng nhặt đôi đũa lên rồi để lại vị trí cũ. Toàn bộ hành động khác lạ của bà đã được Han Jisung quan sát vô cùng tỉ mỉ. Câu nói đó của cậu vốn dĩ không phải bâng quơ, nó chỉ là một đòn đánh tâm lý.

"Chẳng lẽ bà thật sự..." Jisung tỏ vẻ nghi hoặc.

"Không, không! Con đừng nghĩ nhiều."

"May thật. Tôi không hi vọng bà là hung thủ."

Câu nói của Jisung đã triệt để doạ sợ Lee Jinyoung, khiến bà ta căng cứng cơ thể đến độ làm vỡ cái bát.

Một tiếng choang lớn vang lên trong không gian im ắng, dội lại trong Han Jisung một kí ức đã bị chôn vùi từ lâu.

Kí ức về ngày kinh hoàng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip