•4•
Câu chuyện mang ttokbokki đi chào hỏi hàng xóm mới khá muộn...
Chỉ là, Mingyu dù sao cũng đã chuyển đến đây được gần 1 tuần rồi, ấy vậy mà cậu lại chẳng có lấy một lần nói chuyện với anh Wonwoo hàng xóm một cách tử tế. Vậy nên hôm nay Mingyu quyết định sẽ mang ttokbokki sang gõ cửa nhà kế bên để làm lại từ đầu. Ầy, làm lại từ đầu ở đây là chào hỏi và giới thiệu lại từ đầu chứ hong phải cái kiểu...ờm đó đâu nha.
Ít ai ngờ rằng, một nhiếp ảnh gia suốt ngày chỉ có hoa và ảnh thì lại còn có tài nấu ăn rất ngon đó. Mingyu ngoài chụp ảnh thì cậu còn có một sở thích nữa chính là nấu ăn, cậu nấu ăn rất cẩn thận và tỉ mẩn. Nếu người bình thường đi chợ thường chỉ mua một chút sẽ xong, nhưng nếu là Kim Mingyu thì sẽ phải săm soi từng đường gân của một miếng thịt hay thậm chí là nhìn vào một quả cà chua đến vài phút mới quyết định chọn nó hay không. Và đương nhiên, đi kèm với sự lựa chọn kĩ càng đó chính là tài năng nấu ăn thượng thừa, tuy nghề của cậu là nhiếp ảnh gia nhưng Mingyu lại được hưởng khả năng nấu nướng siêu đỉnh của mẹ.
Thật ra Mingyu đã có ý định chào hỏi Wonwoo một cách đàng hoàng ngay từ ngày đầu chuyển đến rồi. Khi đó khuất sau chiếc xe tải vận chuyển, Mingyu vẫn có thể trông thấy Wonwoo đang nhìn về phía này nhưng có lẽ do sự quá cỡ của chiếc xe tải nên anh khó mà có thể nhìn thấy người đứng phía sau đó đang nở một nụ cười. Đúng, Mingyu thực sự đã đứng đó nhìn anh một lúc và cười đến ngây ngốc. Trông bộ dạng Wonwoo lúc đó cứ hết nhón chân nhìn về phía này rồi lại ngó sang phía kia đầy vẻ tò mò trông rất ngố, tuy rằng chiều cao của anh cũng không phải thuộc dạng thấp nhưng Wonwoo vẫn phải nhón chân rồi nghiêng người sang trái sang phải. Mặc cho những người bên đội vận chuyển cứ ra rồi lại vào, liên tục đi ngang tầm mắt cậu nhưng Mingyu không để ý đến điều đó nữa, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt cậu lúc bấy giờ chỉ còn là mái đầu màu hạt dẻ hơi óng lên dưới cái nắng nhẹ nhàng của tiết trời vào thu. Rồi dần dần, cậu thấy mái đầu đó chầm chầm rời đi nhưng cậu không thể nhìn thấy là anh đi đâu do chiếc xe tải chắn mất. Thế nên ngay khi thấy Gu Reum chạy vào tiệm hoa kế bên, Mingyu mới biết đó là nhà của Wonwoo.
Rồi mãi đến khi mọi thứ ổn thoả, nhìn lại đồng hồ rồi lại hướng mắt ra phía cửa sổ thì cả khung cảnh ngoài kia đã được lấp đầy bởi ánh đèn đường mất rồi. Khẽ thở dài nén đi sự tiếc nuối, thôi thì đợi dịp khác gặp mặt cậu nhất định sẽ chào hỏi tử tế người ta. Dù sao sau này cũng sống cùng một dãy nhà, cứ là người lạ mãi thì cũng không ổn, nhỉ?
Và may mắn hoặc không may mắn làm sao khi mà mọi sự tử tế đàng hoàng mà Mingyu định sẽ để dành vào một dịp nào đó đã được đem ra sử dụng khi cậu bế Gu Reum trả về cho Wonwoo. Thậm chí đến Mingyu cũng không ngờ rằng mình sẽ chào hỏi người ta thông qua cái cục bông trắng mềm tên Gu Reum kia.
Chậc, đúng là cuộc đời thì đâu ai nói trước được điều gì nhỉ? Cũng giống cái chuyện Wonwoo còn không nghĩ rằng anh sẽ ăn sáng bằng tteokbokki do cậu hàng xóm nhà bên nấu cho đây này.
Sáng sớm, ngay khi Wonwoo vừa định mở cửa nhà để bắt đầu chuẩn bị cho công việc bán hoa hàng ngày thì anh xuýt nhảy dựng cả lên vì bất ngờ trước mắt.
"Ồ...tôi còn vừa định ấn chuông nhưng tôi nghĩ anh vẫn chưa dậy nên vẫn còn lưỡng lự đây...C-chào buổi sáng, Wonwoo ssi"
Wonwoo còn tưởng mình nhìn lầm, anh cứ tưởng cái người trong đầu mình lúc ngủ đêm qua sáng nay lại một phát chui ra thật. Dường như nghĩ thế thật, anh vội quay vào đóng cửa rồi đợi 5 giây sau lại mở cửa ra, và rồi thì...ừ Wonwoo cũng chưa tin đâu nhưng thôi cứ phải tỏ ra bình thường đã, có lẽ nãy giờ trông anh cũng bất ổn lắm rồi nếu không thì sao mặt cậu kia lại ngơ ngác thế được.
"C-chào buổi sáng Mingyu ssi, sao mới sáng mà cậu đã sang chỗ tôi thế?"
"À chỉ là...tôi có làm một chút bánh gạo, đây là...nói sao nhỉ, là quà gặp mặt hay chào hỏi gì đó đại loại vậy nhưng mà nói chung là...Cho anh đó"
Wonwoo đứng yên nhìn Mingyu tuôn một tràn, anh phải nhịn lắm mới không bật cười. Trông Mingyu bây giờ thật không khác gì một đứa nhỏ bị bắt quả tang đang ăn kẹo sau khi đã đánh răng và đang tìm lời để giải thích với mẹ nó. Rất buồn cười và cũng thật là ngốc, nhưng cũng có chút đáng yêu...Wonwoo nghĩ vậy.
Gu Reum như đã nói, nếu con bé không ngủ nướng thì sẽ trở thành cái đuôi theo sau Wonwoo. Và bây giờ cái đuôi đó đang giương mắt nhìn chăm chăm anh đẹp trai nào đó mới hôm qua vừa mua cho nó quá trời đồ ngon, nhưng sáng nay nó lại thấy anh đẹp trai đó cầm theo một hộp gì đó mà trông thứ bên trong rất ngon mắt, đã vậy còn đang toả hơi. Nó nhìn anh đẹp trai, rồi nhìn sang anh bố mình, chớp chớp mắt một chút và dường như nó đã cảm nhận được sự không đúng lúc của bản thân nên đành lững thững đi về ổ nằm chiêm nghiệm.
"À...Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé Mingyu ssi, sau này cùng giúp đỡ nhau nữa nhé, Gu Reum nhà tôi có vẻ sau hôm qua thì càng thích cậu hơn trước nữa rồi đó" Nói rồi Wonwoo nhận lấy hộp tteokbokki được bảo quản cẩn thận từ tay Mingyu.
"Đương nhiên là sẽ giúp đỡ anh rồi, à l-là giúp đỡ lẫn nhau..."
Rồi cả hai người cứ đứng trước Moonlight của Wonwoo nói cười, cho đến khi Gu Reum là sinh vật duy nhất còn tỉnh táo trong câu chuyện của anh đẹp trai và anh bố nó đi ra, cọ vào chân Wonwoo để nhắc anh dọn đồ mở tiệm thì cuộc trò chuyện đầy ngượng ngùng nhưng không hề sượng trân của họ mới có thể gọi là tạm kết thúc.
Nói lời tạm biệt với Wonwoo rồi xoay lưng rời đi, Mingyu ngơ ra trước cửa nhà mình một lúc rồi mới lại mỉm cười bước vào. Không biết nữa, nhưng cậu cảm thấy bản thân bây giờ đang có một chút gì đó rất vui trong lòng, tựa hồ còn có thể thấy Mingyu làm những việc hết sức vô tri như rót nước đến mức tràn hết cả ra sàn vì vừa rót nước vừa cười như một tên...à thôi bỏ đi.
Cũng may là sau khi dọn cửa tiệm xong xuôi, hộp tteokbokki vẫn còn giữ được chút hơi ấm. Đi vào bếp lấy muỗng đũa và một chiếc đĩa nhỏ, anh bắt đầu bữa sáng ở quầy thu ngân.
Nhưng chưa kịp ăn thử một miếng nào, Wonwoo hơi khựng lại như vừa nghĩ ra điều gì, anh vội lấy điện thoại chụp lại hộp bánh gạo "to đùng" ấy rồi lại nở một nụ cười.
Xong xuôi đâu đó, Wonwoo cẩn thận xớt bánh gạo ra đĩa, phần còn lại anh đóng nắp cẩn thận rồi đem bỏ vào tủ lạnh để ăn sau. Mingyu thực sự nấu cho anh như này là có hơi nhiều so với anh. Khi bé, lúc còn ở nhà với bố mẹ Jeon cũng có một hộ gia đình chuyển tới khu anh sống và mang tteokbokki sang làm quen như Mingyu làm với anh bây giờ, nhưng họ chỉ mang một bát vừa đủ chứ không phải là hẳn một hộp hoành tráng như của cậu ban nãy. Nhưng sau khi cho miếng bánh gạo đầu tiên vào miệng, Wonwoo ngay lập tức thay đổi suy nghĩ. Ừ thì chắc nhiều hơn một chút như vậy cũng không sao đâu, dù sao thì ờm...nó ngon hơn anh nghĩ.
Wonwoo vừa ăn mà vừa nghĩ, anh không ngờ Mingyu trông vậy mà lại có thể nấu ăn ngon đến thế. Với anh thì món bánh gạo này rất hợp khẩu vị một đứa lười ăn như anh. Ngay khi đang phân vân có nên ăn thêm một đĩa nữa hay không thì suy nghĩ đó đã bị cắt ngang bởi Moonlight bắt đầu đón chào vị khách đầu tiên trong ngày.
"Moonlight xin chào, những đoá hoa tươi sẵn sàng đón tiếp"
Thôi thì, không ăn bây giờ cũng chẳng sao. Dù sao thì sau này cũng vẫn còn được ăn nữa mà, nhỉ?
Chậc, đúng là cuộc đời đâu nói trước được điều gì, nhỉ?
@beanie_jeon vừa đăng một bài viết mới
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip