Ep 01: Усло́вный рефле́кс - Khi yêu thương trở thành một phản xạ có điều kiện🍬
Hallo minwonist🎆, tui là nhỏ erin🐼 đây. Như đã hứa với cả nhà, series này xem như là "khai bút" đầu xuân năm mới cũng là trên tinh thần 2ke dicon sẽ được phát hành hôm nay☺️. Z cho nên tui, erin🐼 xin phép được lên "món mới" cho menu🍱 món ăn tinh thần cú cái lốc này, ẻm mang tên "hiệu ứng của meanie" hiểu đơn giản là một vài hình ảnh mà các sốp có lẽ sẽ thấy nhiều ở tương tác của 2 nhỏ 🐶🐈⬛, thấy có cảm giác quen quen, nhưng lại không nhớ, không biết, khó để diễn tả được, tất cả những thứ "trìu tượng" đó được tui gọi chung là hiệu ứng của meanie☺️🍬.
Và không để các bác phải chờ lâu nữa, ep 01 cũng là effekt đầu tiên mà tui nhìn thấy ở min🐶 và won🐈⬛: | Усло́вный рефле́кс | là một thuật ngữ được dịch từ gốc tiếng Nga do nhà khoa học người Nga - Ivan Pavlov nghiên cứu chi tiết và công bố, để cho dễ hiểu thì thuật ngữ này được gọi với một cái tên vô cùng thân thuộc "phản xạ có điều kiện". Phản xạ có điều kiện là những phản xạ được hình thành trong đời sống qua một quá trình học tập, rèn luyện. Phản xạ có điều kiện để thay đổi, tạo điều kiện cho cơ thể thích nghi với điều kiện sống mới. Và mọi người có lẽ không biết rằng, phản xạ có điều kiện dễ mất nếu không được thường xuyên củng cố (nhớ kỹ điều này nha).
Gì nhỉ🫠, với tui, tình cảm giữa Jeon Wonwoo và Kim MinGyu (hôm nay cho tui nghiêm túc gọi tên 2 bạn 🐶😼 một bữa he💕) không chỉ là sự đồng hành, không chỉ là những lời quan tâm hay cử chỉ dịu dàng. Nó đã trở thành một phần tự nhiên trong cuộc sống của họ, như cách hơi thở ta vẫn vô thức duy trì, như cách trái tim vẫn đều đặn nhịp đập. Nếu ta nói về phản xạ có điều kiện, thì tình yêu của họ chính là một minh chứng đẹp đẽ—một thứ tình cảm được rèn luyện qua thời gian, được nuôi dưỡng bởi những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng ý nghĩa, đến mức dù chẳng cần nghĩ suy, họ vẫn hướng về nhau một cách "bản năng"☺️.
🍬 Có những khi, yêu thương chỉ cần cảm nhận, chẳng cần nói ra:
Một người chỉnh cổ áo cho người kia giữa đám đông💚
Một người nhẹ nhàng gạt đi mẩu giấy nhỏ vướng trên tóc đối phương💚
Một người luôn chờ đợi để cùng nhau rời đi, dù chỉ là về cùng một khách sạn, hay có lẽ là về nhà💜
Có những hành động chẳng cần lời giải thích, chẳng cần được yêu cầu, nhưng vẫn lặp đi lặp lại, như thể chúng đã ăn sâu vào tâm trí họ, trở thành một phản xạ tự nhiên—một điều tất yếu khi người kia hiện diện. Khi Wonwoo bị ốm không thể tham gia lịch trình cùng😕, Mingyu vậy mà lặng lẽ đem theo bé cáo Eddy🦊💜 bên mình, như cách em mang theo một phần của Wonwoo, như thể chăm sóc Eddy🦊💜 cũng chính là chăm sóc người mà em vô cùng vô cùng yêu thương. Khi Mingyu live một mình, em bảo rằng "ăn một mình chán lắm", phải chăng vì em đã "quen" với sự có mặt của Wonwoo trong từng bữa ăn, từng khoảnh khắc nhỏ nhặt. Đây chẳng phải là phản xạ có điều kiện hay sao?🙂↕️
Giữa hai người họ, không cần phải nói "anh sẽ chăm sóc em", hay "em sẽ luôn ở bên anh", bởi thực tế, họ đã luôn luôn làm như vậy, ngay cả những khi "vô thức"🥺.
🍬 Có những khi, chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ để nhận ra đối phương:
Giữa hàng triệu con người, Wonwoo chỉ cần nhìn một phần trán cũng đoán được đó là Mingyu (còn đoán ra trong vài giây ngắn ngủi)🥺💕. Giữa những cái chạm thoáng qua, Mingyu chỉ cần nắm lấy cổ tay cũng biết người bên cạnh mình là Wonwoo🥺💕.
Tình yêu của họ giống như một bản nhạc đã nghe quá nhiều lần, một câu chuyện đã đọc đến thuộc lòng. Họ chẳng cần phải tìm kiếm, bởi họ đã quá quen với sự hiện diện của đối phương, đến mức dù trong bóng tối, dù giữa biển người, vẫn sẽ luôn nhận ra nhau.
Đó không phải là một điều ngẫu nhiên. Đó là kết quả của hơn một thập kỷ gắn bó, của hàng nghìn lần gọi tên, của vô số khoảnh khắc yêu thương tích lũy💕.
🍬 Có những khi, là chúng ta, là anh và cũng là em, là một phần của nhau:
Wonwoo từng nói:
"Nếu từ 'I love you' biến mất, anh muốn thay thế bằng 'Mình muốn ở bên cậu'." và anh đã dọn ra ngoài sống chung với em mà chẳng cần lý do☺️💜.
Mingyu từng viết:
"Cảm ơn anh vì đã chịu đựng thật tốt, và em hi vọng chúng mình sẽ bên nhau, mãi mãi ở tương lai." Và cậu thà đi mua đệm nước về nằm chứ cũng nhất quyết không tách anh ra🥹💚.
Có lẽ, với họ, tình cảm mà họ dành cho đối phương ở thời điểm hiện tại không chỉ là những lời nói lãng mạn, mà là một sự chắc chắn, một điều hiển nhiên, một phản xạ có điều kiện có cung phản xạ chắc chắn đến mức gần như trở thành "vô thức". Wonwoo biết nếu mình ngã xuống nước, dù không biết bơi, anh vẫn sẽ cố gắng cứu Mingyu💜. Mingyu biết nếu Wonwoo rơi từ trên cao, dù sợ độ cao, em vẫn sẽ đứng dưới để đỡ anh💚.
Khi một người yêu một người đủ lâu, họ không còn suy nghĩ xem liệu mình có nên làm điều gì đó cho người kia hay không. Họ đơn giản là làm. Không phải vì trách nhiệm, không phải vì nghĩa vụ, mà vì trái tim họ đã "phản xạ" như thế, bàn tay họ đã quen chìa ra mỗi khi đối phương cần☺️.
🍬 Có những khi, tình yêu lại trở thành tình yêu?
Tình yêu bắt đầu từ khoảnh khắc rung động ấy, tình yêu tiếp diễn bằng những gắn bó, những sẻ chia và cả những thấu hiểu.
Tình yêu, khi đã đạt đến một cảnh giới nào đó, sẽ không chỉ đơn thuần là sự lựa chọn mà còn trở thành một phần bản năng, một phản xạ vô thức. Đó không còn là việc suy nghĩ xem mình có nên quan tâm người kia hay không, có nên thể hiện sự yêu thương hay không—mà là điều tự nhiên như hơi thở, như việc mặt trời luôn mọc vào mỗi sớm mai. Chừng ấy thời gian dõi theo họ, cảm nhận chừng ấy thời gian họ bên nhau, tình yêu đã khắc sâu vào từng hành động, từng ánh mắt, từng thói quen nhỏ nhất của họ💕.
Jeon Wonwoo và Kim Mingyu, hai con người với những tính cách tưởng như đối lập—một người điềm tĩnh, sâu lắng, một người năng động, nhiệt thành—vậy mà lại hòa hợp đến mức đáng kinh ngạc. Họ không chỉ đồng hành bên nhau trên sân khấu, trong những buổi ghi hình, mà còn trong cả những khoảnh khắc đời thường nhất. Cái cách mà Wonwoo lặng lẽ mang đồ ăn cho Mingyu khi em đang live, cách Mingyu chỉnh lại mũ cho Wonwoo giữa một biển người trên sân khấu, hay cách Wonwoo nắm tay Mingyu khi em có thể sẽ sợ hãi—đó không phải là những cử chỉ có chủ đích để thu hút sự chú ý, mà là những hành động đã trở thành tự nhiên, như thể cơ thể họ đã học được rằng: "Bên cạnh người này, mình sẽ luôn làm vậy."🥹🍬
Phản xạ có điều kiện với "người mình yêu thương", chính là giống như cách Wonwoo luôn giữ áo khoác của Mingyu bên mình💜.
Chính là giống như cách Mingyu luôn chọn phần câu hỏi Wonwoo có thể trả lời được💚.
Chính là giống như cách cả hai luôn tìm về nhau, trong từng khoảnh khắc, từng ngày, từng năm tháng🍬.
Tình yêu của họ không ồn ào, không khoa trương, nhưng lại bền bỉ và vững chắc, như một phản xạ có điều kiện đã được khắc sâu vào tâm trí và trái tim. Dù có ở đâu, dù bao nhiêu năm trôi qua, dù có bao nhiêu người xung quanh, Wonwoo vẫn sẽ hướng về Mingyu, và Mingyu vẫn sẽ luôn tìm thấy Wonwoo.
Bởi vì đó chính là một tình yêu đã trở thành điều hiển nhiên. Một thói quen vĩnh viễn không thể thay đổi. Một phản xạ mà ngay cả thời gian cũng không thể xóa nhòa.
Và dù tương lai ra sao, vẫn là một cái nắm tay, một cái ôm siết, một người nhớ người kia qua những lời kể gián tiếp, một người luôn chìa tay ra mỗi khi đối phương cần.
Vẫn là một người nhà, vẫn mãi cùng nhau, vẫn là những tình cảm vẹn nguyên nhất🍬.
P/s: 'Danke für die Kraft der Liebe von Meanie, die mir immer das Gefühl gibt, nich einsam zu sein'☺️👍🏻🍬.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip