2.
Sáng hôm sau tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên trong căn phòng yên lặng sau cơn cuồng nhiệt. Mingyu khẽ nhíu mày, quay người dứt khoát khỏi chiếc giường còn vương mùi hương của cả hai. Anh nhấc điện thoại, giọng lạnh tanh ngay khi bắt máy:
"Tôi nghe đây"
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói gấp gáp vang lên:
"Ngài Kim, có vấn đề ở biên giới phía Nam. Lô hàng của ta tối nay bị chặn lại. Chúng tôi cần ngài đích thân giải quyết"
Mingyu im lặng vài giây, ánh mắt anh sắc lạnh, đầy toan tính. Anh quay đầu nhìn về phía Wonwoo-người vẫn còn nằm trên giường, ánh mắt mơ màng nhưng đã lờ mờ nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí
Mingyu đặt điện thoại xuống, nói ngắn gọn:
"Chuẩn bị đi. Chúng ta có việc phải làm"
Wonwoo ngồi dậy, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào Mingyu. Dù còn hơi bối rối bởi cơn mệt mỏi còn chưa kịp tan nhưng cậu không hỏi nhiều. Đối với cậu, mệnh lệnh của Mingyu luôn là điều không thể chối từ
Một giờ sau, chiếc xe sang trọng dừng lại trước một nhà kho bỏ hoang nằm sát biên giới. Không khí lạnh lẽo, nặng nề như báo hiệu một điều gì đó nguy hiểm đang chờ đợi. Mingyu bước xuống trước, phong thái vẫn điềm tĩnh như mọi khi, Wonwoo lặng lẽ đi theo ánh mắt cảnh giác lướt qua xung quanh.
Bên trong nhà kho, đám thuộc hạ đã tập trung đầy đủ, nét mặt căng thẳng. Một người tiến lên báo cáo:
"Lô hàng bị chặn tại cảng, nhưng chúng tôi phát hiện có người rỏ rỉ thông tin. Một trong những người của chúng ta có thể đã bán đứng"
Mingyu gật đầu, ánh mắt loé lên tia sắc lạnh, ra lệnh:
"Tìm ra kẻ phản bội, mang nó đến đây"
Trong lúc thuộc hạ tản ra làm việc, Mingyu quay sang nói với Wonwoo:
"Nhiệm vụ của em đêm nay không chỉ là bảo vệ hàng. Tôi muốn em xử lý những kẻ dám động đến nó. Nghe rõ chưa?"
Wonwoo không nói gì, chỉ gật đầu. Cậu rút khẩu súng từ thắt lưng, kiểm tra lại băng đạn, động tác thuần thục đến mức gần như lạnh lùng
Khi đêm xuống, Wonwoo cùng Mingyu dẫn một nhóm nhỏ đến cảng nơi lô hàng bị chặn. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng và căng thẳng. Tiếng súng vang lên trong màn đêm, ánh lửa loé sáng trong bóng tối. Wonwoo chiến đấu bên cạnh Mingyu, từng phát súng của cậu chính xác và tàn nhẫn, không hề run rẩy, không hề lưỡng lự.
Nhưng giữa lúc cậu đang bao quát khu vực, ánh mắt cậu bỗng dừng lại trên một người trong nhóm kẻ thù-gương mặt của người đó bỗng chốc khiến tim cậu lỡ nhịp. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, trông quen thuộc đến kỳ lạ như thể cậu đã gặp ông ta ở đâu đó từ rất lâu rồi.
"Wonwoo, tập trung"
Giọng nói của Mingyu kéo cậu về thực tại. Wonwoo lắc đầu, ép bản thân gạt đi sự bối rối nhưng hình ảnh người đàn ông kia đã in sâu vào tâm trí cậu
Sau khi xử lý mọi thứ, cả hai trở lại dinh thự an toàn. Mingyu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt anh lại ánh lên sự hài lòng khi nhìn Wonwoo:
"Em làm tốt lắm" - anh nói, khẽ vươn tay vuốt nhẹ mái tóc đen của cậu. Wonwoo không đáp, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Trong lòng cậu lúc này những câu hỏi bắt đầu trỗi dậy, về người đàn ông kia, về quá khứ mà cậu chưa từng biết rõ
....
Bóng tối trong dinh thự dường như càng sâu hơn khi màn đêm phủ kín. Wonwoo đứng trước cửa sổ trong phòng mình, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra khu vườn rộng lớn phía dưới. Đêm nay mọi thứ có vẻ diễn ra bình thường, nếu không tính đến hình ảnh người đàn ông kia cứ luẩn quẩn trong đầu cậu
Gương mặt ấy...quen thuộc đến đáng sợ. Nhưng tại sao? Và ở đâu?
"Em chưa ngủ sao?"
Giọng Mingyu vang lên từ phía sau, kéo Wonwoo ra khỏi dòng suy nghĩ rối bời. Cậu xoay người lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đã nuôi dưỡng mình suốt bao năm qua. Mingyu dựa lưng vào khung cửa, cầm trên tay một ly rượu vang, nét mặt dường như dịu dàng hơn bình thường.
"Em không thấy buồn ngủ" - Wonwoo trả lời ngắn gọn, cố gắng giữ giọng bình thản
Mingyu bước vào phòng, ánh sáng từ hành lang chiếu lên dáng người cao lớn của anh, làm nổi bật khí chất quyền lực nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Anh đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu
"Đêm nay em đã làm tốt hơn mong đợi. Nhưng có điều gì đó làm em mất tập trung vào phút cuối. Đừng phủ nhận, tôi đã thấy"
Câu nói của Mingyu khiến Wonwoo khựng lại. Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy bị bóc trần nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh
"Chỉ là...em nghĩ em nhận ra một người. Một trong những kẻ ở cảng...em không chắc lắm, nhưng trông ông ta rất quen"
"Quen? Ý em là sao?" - Mingyu nhíu mày
Wonwoo: Cảm giác như em đã gặp ông ta ở đâu đó, rất lâu rồi. Nhưng em không thể nhớ rõ"
Mingyu im lặng vài giây, ánh mắt anh tối lại một cách khó đoán. Anh bước tới gần Wonwoo, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân:
"Nếu vậy em nên quên đi. Quá khứ chẳng có giá trị gì trong thế giới này, Wonwoo. Chỉ có hiện tại và tương lai là thứ duy nhất đáng nhớ"
"Còn nếu em muốn tìm hiểu quá khứ của mình thì sao?" - Wonwoo bất giác hỏi
Mingyu ngừng lại, ánh mắt anh chợt sắc bén như lưỡi dao:
"Tôi đã nói rồi, quá khứ của em không quan trọng. Chỉ cần nhớ rằng tôi đã cứu em, nuôi em lớn lên và biến em thành người em đang là ngày hôm nay. Đó mới là điều đáng quan tâm"
Lời nói của Mingyu như một nhát dao cắt ngang dòng suy nghĩ. Wonwoo cắn chặt môi, không đáp lại
Mingyu tiến đến gần hơn, một tay nâng cằm cậu lên, buộc ánh mắt của cậu chạm vào anh.
"Đừng để bất cứ thứ gì làm em xao nhãng, kể cả những ký ức mơ hồ. Hiểu không?"
Wonwoo khẽ gật đầu dù trong lòng cậu, sự nghi ngờ đang lớn dần lên. Mingyu nhìn cậu thêm vài giây rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em trước khi rời đi, để lại Wonwoo đứng một mình trong bóng tối với những câu hỏi không lời đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip