1. vấn đề nan giải
jeon wonwoo cảm thấy việc bố mẹ mình bỗng nhiên cho thuê nhà vì con trai mình sống quá cô đơn là một lý do hết sức khó lý giải.
thứ nhất, rõ ràng anh cũng là trưởng phòng truyền thông của công ty x, cũng đâu phải dạng lầm lũi ruồng bỏ xã hội hay gì đâu?
thứ hai, "từ ngày chia tay mingyu, trông mày chẳng khác cái xác biết đi là mấy" là cái kiểu lý lẽ gì thế hả?
???
jeon wonwoo công nhận, từ ngày chia tay cậu chủ nhà hàng nổi tiếng họ kim, anh sống cũng không ra con người lắm. chắc đã phải đến ba mươi lần trong một tháng, lee jihoon phát cáu lên lao tới bẻ hàm anh để tống đại vào đó một món đồ ăn mua vội.
anh nhai nhai mấy món đồ ăn mua bên ngoài mà cứ có cảm giác lạo xạo như nhai cỏ. anh thừa nhận, anh nhớ những bữa cơm yên bình, chỉ có vài món cơm canh đơn giản nhưng vẫn bốc khói nghi ngút đợi anh về nhà của cậu chủ nhà hàng mà ai cũng biết là ai kia.
"vậy là bố mẹ bắt mày cho thuê nhà thật?"
nhà wonwoo có bốn phòng ngủ. khá to so với nhu cầu sống của anh. ngày trước, anh và kim mingyu sẽ ngủ chung một phòng, đến khi giận dỗi thì con cún to xác đó sẽ tự biết điều mếu máo ôm chăn ôm gối ra từ tủ, rồi đau khổ đứng trước cửa ba căn phòng còn lại, quay random xem chỗ nào sẽ là chỗ tá túc của mình trong vài ngày tới.
thật ra kết cục cũng sẽ trở thành cậu ta chỉ ngủ được ở phòng khác một ngày, vì jeon wonwoo thiếu hơi người yêu thì sẽ trằn trọc mãi không ngủ nổi, nên sẽ tự mình mò sang ôm cứng lấy cái thân hình đồ sộ kia, vùi mặt mình vào áo cậu để ngủ cho đẫy giấc.
giờ thì là người yêu cũ mất rồi.
"ừ, tao có đấu tranh rồi, nhưng bố mẹ bảo tao chỉ cần tìm một người thôi, xong lại còn vui vẻ nhận việc tìm housemate cho tao chứ? kiểu, trông tao giống sắp chết vì cô đơn lắm à?"
"tao thấy ba chai che khuyết điểm của anh jeonghan cũng không che được quầng thâm mắt của mày nữa rồi. sắp chết là còn nhẹ, nhìn mày tao tưởng mày bị chôn được 3 tháng luôn rồi ấy?"
...
jeon wonwoo mím môi trước giọng nói móc mỉa thẳng thắn của bạn thân, giật lấy chiếc điện thoại trong tay nó, mở camera trước để tự soi lại dung nhan của mình.
lee jihoon nói đúng, quầng thâm trên mắt wonwoo đã rõ đến nỗi sắp trùng với màu chiếc áo phông đen anh đang mặc, mái tóc dài ra đến tai nhưng chán nản không buồn cắt, cũng đã gầy rộc đi, khác hẳn với cái hồi vẫn còn ăn no mặc ấm trong vòng tay người yêu cũ.
cái gì mà glow up sau chia tay, cái đó chỉ đúng khi chia tay một người mà đối xử với mình quá tệ. wonwoo nhăn mặt, đâu phải anh chưa từng search trên bảy mươi cái nền tảng về cách quên đi người yêu cũ.
google lúc nào cũng đáp ứng những câu hỏi vô tri như thế bằng cách cho ra một tràng dài những kết quả mà dễ làm cho người ta hoang mang vì chẳng biết phải tin cái nào. wonwoo ấn bừa một cái, chưa gì đã thấy mình thất bại.
vứt hết đồ đạc liên quan tới người yêu cũ.
nhưng một nửa số đồ anh có trong nhà đều là mingyu rước về, chăn gối, ga giường, đến từng cái bát chiếc thìa cũng là mingyu rảnh rỗi mua cho. thậm chí là nước hoa, nước giặt, nước xả vải có cái mùi anh chưa từng thấy ở đâu khác cũng là cậu đặt về cả lố rồi để sẵn trong nhà.
và rời bỏ cái mùi hương quen thuộc của kim mingyu, sau cùng vẫn là anh không nỡ.
wonwoo vô thức hít một hơi, chiếc áo phông thơm phức anh đang mặc đậm rõ mùi của mingyu, anh yêu cái mùi này tới điên lên được, cũng đã từng nhờ lee jihoon mua cho một loại nước xả vải khác, nhưng chỉ được một ngày đã lại quay về với những viên giặt xả của cậu chàng họ kim.
không quên được người yêu cũ, người ta gọi là lụy.
lụy người yêu cũ có nhiều loại, lụy đúng, lụy ngu, lụy đúng nhưng ngu, lụy ngu hơn cả ngu.
jeon wonwoo chẳng rõ mình thuộc loại nào trong mấy loại trên, nhưng anh biết mình cứ đau đáu mãi về hình ảnh cậu trai cao gần mét chín thân quen ấy đi đi lại lại trong căn nhà rộng lớn của anh, vui vẻ ngân nga vài bài hát anh thích, làm đủ thứ việc nhà. yên lặng nhưng dường như lấp đầy những khoảng không trống trải của mấy món đồ nội thất sơ sài qua loa.
anh là người đơn giản, kì lạ thay, làm công việc sáng tạo, nhưng wonwoo ít màu mè hay rực rỡ như những người cùng ngành khác. anh không khoa trương, cuộc sống cũng không màu sắc, cái gì cũng chỉ vừa đủ. sống đủ, ăn đủ, vui đủ, buồn đủ.
chỉ có ngủ là không đủ.
kim mingyu ngược lại. công việc của cậu có thể ít yêu cầu sự sáng tạo như anh, nhưng mingyu lại kiểu người vô cùng thú vị. cậu giao thiệp rộng, nhưng suốt thời gian bên nhau chưa từng làm anh phải cảm thấy thiếu an toàn vì những mối quan hệ xã giao như thế.
anh để ý, căn nhà chỉ có mấy tông màu đơn giản của anh, từ ngày có mingyu lại được điểm thêm những điểm nhấn nho nhỏ như vẽ lên một bức tranh chỉ có màu xám những đóa hoa bảy màu.
anh để yên cho mingyu xâm chiếm thế giới của anh, không phòng bị, để bây giờ bước một bước trong nhà cũng thành nhìn vật nhớ người.
lại nhắc đến cái yêu cầu kì quặc của bố mẹ mình, wonwoo quá bận rộn, và quá lười biếng để tìm người ở chung. nên anh nhún vai để bố mẹ tự mình quyết định với một số yêu cầu như phải gọn gàng, không được làm phiền anh. nói chung là wonwoo dễ sống, qua loa nên vô cùng đơn giản.
kwon soonyoung và lee jihoon biết bạn mình chưa quên được người yêu cũ.
đã hơn ba tháng kể từ ngày mingyu dọn ra khỏi nhà wonwoo, trông anh như vừa cắm đầu xuống bảy tầng lòng đất. nói tiều tụy là còn nhẹ.
nhân gian đã nói rồi, lụy người yêu cũ là chuyện hết sức bình thường. có những người đâm đầu vào quá khứ còn hơn bò tót, người yêu cũ tệ đến mấy nhưng vẫn ngu dại vươn tay níu kéo.
cũng có những người nín nhịn, để rồi sẽ có lúc bùng nổ như một quả bom nổ chậm. jihoon biết kiểu người thản nhiên, nhưng rượu vào thì khóc lóc gọi điện cho người yêu cũ không phải là xa lạ.
nhưng kim mingyu là người quá tốt, còn jeon wonwoo thì là người thông minh đến mức giấu diếm vấn đề của mình còn kĩ hơn cả ôm một bọc vải chứa năm mươi cây vàng thỏi.
sau chia tay, người ta khóc, jeon wonwoo không khóc. một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, anh chỉ thản nhiên chấp nhận vấn đề.
à, từ nay sẽ không còn em ấy nữa.
nhưng hơn ai cả, lee jihoon và kwon soonyoung biết trong ánh mắt của wonwoo có bao nhiêu vụn vỡ. wonwoo lao đầu vào công việc khi ở một mình, dù đến cơ quan thì vẫn cứ tám giờ đến năm giờ tan ca.
vẫn hòa đồng thoải mái đi ăn uống với bạn bè đồng nghiệp, nhưng mỗi khi đồ ăn được dọn ra bên cạnh, jeon wonwoo sẽ tự mình sững lại vài giây để suy nghĩ.
không phải là chưa từng đi uống rượu. jihoon sợ bạn thân nín nhịn nhiều quá lại hóa điên, nơm nớp rủ wonwoo đi nhậu, mong anh sẽ bộc lộ gì đó cho khỏa lòng. ai ngờ wonwoo say khướt rồi thì vẫn cứ im lìm, chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, môi mấp máy nhưng vẫn cười.
trong đó có bao nhiêu đau đớn, tổn thương, lee jihoon không phải người trong cuộc, nên không thể nào dùng lòng ta đoán lòng người. chỉ là nhìn jeon wonwoo vô thức gom chiếc chăn vẫn còn mùi nước xả vải của kim mingyu thành một khối rồi vùi mặt vào đó như tìm đến một thói quen, lee jihoon đành thở dài chứ bó tay hết cứu.
lý do cả hai còn yêu nhau nhiều như thế mà chia tay, đối với bạn bè của họ ai cũng mù mờ. một ngày kia, mingyu dọn khỏi nhà wonwoo, wonwoo thẫn thờ sống tiếp, qua loa đối xử với mình như thường lệ.
jeon wonwoo lụy người yêu cũ, một mình search google cách quên tình cũ mà chẳng hề để ý,
chỉ cần hai người còn yêu nhau, thì chẳng việc gì phải tìm cách để quên.
.
một buổi sáng nọ, lơ mơ tỉnh dậy sau giấc ngủ chắc chỉ vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ vì báo cáo content, điện thoại rung lên liên hồi vì có người gọi đến vài cuộc liên tục không dừng.
jeon wonwoo ngơ ngác cầm điện thoại lên nghe máy, giọng nói nhẹ nhàng của mẹ đánh vào tai anh, êm ru như tiếng ru cho người gà gật.
"mẹ tìm thấy người thuê nhà rồi, kí hợp đồng xong rồi nhé, không đổi người được đâu."
anh đã dặn mẹ từ trước là tìm thấy người phù hợp thì cứ vậy kí hợp đồng luôn, anh biết mẹ anh sẽ dễ dàng tìm được người phù hợp với anh hơn ai hết.
"mẹ tìm hiểu rồi nhé, gọn gàng sạch sẽ, thơm tho đàng hoàng, công việc ổn định, đẹp trai cao ráo, việc nhà biết, nấu ăn cũng biết. hợp với con không?"
quên mất là mẹ sẽ không thể nhìn thấy mình qua điện thoại, wonwoo trong cơn mơ màng vẫn vô thức gật đầu lia lịa. đúng, nghe là đã thấy hợp rồi, nhưng nghe cứ giống giống đang giới thiệu người yêu mới cho anh vậy.
nhưng buồn quá, anh chỉ thích cậu chủ nhà hàng họ kim thôi.
"chiều nay cậu ấy sẽ chuyển vào, con xem xét sắp xếp công việc nhé, người quan trọng đấy."
giọng nói của mẹ pha thêm một chút ý cười kì lạ.
"tên gì ạ?"
anh hỏi.
"kim mingyu."
"hả?"
trưởng phòng truyền thông jeon wonwoo ngồi phắt dậy, chiếc điện thoại kẹp hờ bên má rơi xuống giường, hai mắt mở to hốt hoảng.
tiếng tít tít vì mẹ cúp máy đánh vào tiềm thức anh một cái đau hơn cả việc dày công nộp kịch bản video dài 3 mặt giấy rồi bị sếp trả về.
ở cùng nhà với người yêu cũ?
đã kí hợp đồng nhà?
chiều nay sẽ chuyển thẳng vào?
anh nghiêm túc suy xét lại trong cơn ngái ngủ, liệu có cơ may nào đó trên đời vẫn còn một kim mingyu khác cao ráo đẹp trai, thơm tho gọn gàng sạch sẽ, công việc đàng hoàng, biết làm việc nhà lại còn biết nấu ăn ngon hơn cơm mẹ nấu, tự mình lao tới chỗ anh để thuê nhà chứ không phải là người yêu cũ của anh hay là không?
mẹ nói ra từ "hợp", rõ ràng là đã biết cậu hợp với anh hơn tất thảy. thơm tho dễ chịu là vì ba tháng rồi wonwoo vẫn cứ sống với mùi hương của mingyu vấn vương trong căn nhà rộng rãi đầy trống vắng.
vấn đề nan giải của jeon wonwoo, chương thứ nhất: lụy người yêu cũ nhưng vẫn sống chung nhà với người yêu cũ, phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip