Chap 2: END
Mĩ vị ngọt ngào kia, cả thân nhiệt nóng lên, tiếng thở dốc hư hỏng khó lòng kiềm chế bật lên, câu dẫn Phác Hiếu Mẫn không khoan nhượng, dục vọng lấn áp khoảng cách thân phận cả hai, một ngự cầm, một Quận chúa cao quý lạnh lùng trong mắt bao người, nếu người kia là độc chất, Phác Hiếu Mẫn vẫn cam tâm mang nuốt trọn.
''A... Ưm... Mẫn tỷ...''
Một tay khoá đôi tay nhỏ nhắn lại, tay kia sờ soạng cả người Phác Trí Nghiên, kéo ngoại sam hôn vội vàng lên cổ nhỏ, miết nhẹ xương quai xanh rồi liếm láp một cách đói khát món ăn đang bày trước mắt.
Phác Trí Nghiên không ngờ người uy nghiêm văn võ toàn tài, khuynh quốc khuynh thành như Quận chúa Mẫn tỷ lại đối với mình nồng nàn thế, có mơ cũng không nghĩ đến dù là một chút. Phác Hiếu Mẫn tay bên dưới tận tình chăm sóc Phác Trí Nghiên, lần mò vào lớp quần áo, tách song mông lại vô ý đụng đến nơi ẩm ướt kia. Cảm giác gì đây a?
Sợ có, tội lỗi có, mà khoái lạc càng chiếm thượng, hơi thở nhanh hơn khiến Phác Trí Nghiên muốn ngất đi. Không thể a, nếu ngất người đang thoải mái sẽ chiếm đoạt đi thì sao?
Không dừng lại, ngón tay Phác Hiếu Mẫn tiếp tục xâm nhập tiểu động, cảm giác lần đầu tiên khiến Phác Trí Nghiên vặn vẹo, phản kháng đáng yêu. Phác Hiếu Mẫn hôn nhẹ lên mi mắt đang đỏ ửng, trêu ghẹo, trêu yêu là vậy.
Ngón tay tách nhẹ nơi nhạy cảm nhất trên người đứa nhỏ, luồn lách cửa động chật hẹp đang tuôn ra thứ nước dâm mĩ.
Này là càng cám dỗ, Phác Trí Nghiên khép chân, mặc cho ngón tay đang trêu đùa hạ thể nàng, tay Phác Hiếu Mẫn càng siết chặt khiến đứa nhỏ không thể nhúc nhích, chỉ mấp máy đôi môi anh đào mong được ai đó hôn lên.
Thế thượng kích thích quá độ, Phác Hiếu Mẫn cười hiểm, đâm sâu vào, luật động chậm rãi. Phác Trí Nghiên há miệng, mắt lim dim cảm nhận cái thú hoang lạc đang dâng trào, bản năng khiến nàng ưỡn ngực, phát ra âm thanh khiến ai nghe cũng thẹn đến độ đỏ mặt tía tai.
Phác Hiếu Mẫn đạt được mục đích, tay buông, thôi giữ lấy nữ nhân, với hòm bên trên, lấy lọ nhỏ quệt chất nhầy nhiểu ra thấm vào tiểu huyệt ẩm ướt kia. Chân Phác Trí Nghiên bị kéo dạng ra, tất cả lộ ra ngoài, bày nên tư thế phát khóc, nàng nấc nhẹ, tay che lấy mặt mình, lại hé ngón tay theo dõi từng cử chỉ khêu khích từ Phác Hiếu Mẫn.
Yêu thương áp chế dục tính, Phác Hiếu Mẫn ôn nhu kéo tay Phác Trí Nghiên hôn lên môi nhẹ nhàng, lau giọt lệ trên má, đỡ lấy lưng kéo nàng ngồi dậy. Phác Hiếu Mẫn thở nhiệt khí vào tai Phác TrÍ Nghiên, hỏi.
''Đau không? Khó chịu ta liền dừng ngay''
''Ưm... Ân... Không a... Ăn ta đi... Ta muốn Mẫn tỷ ăn ta... A...''
Phác Trí Nghiên dễ gì chịu dừng, tiệc bày trước mắt lẽ nào cáo từ kia chứ, Phác Hiếu Mẫn vẫn nhẹ nhàng kích thích không làm hội đau đứa nhỏ, có lẽ xuân dược làm cho Phác Trí Nghiên đây quên cái đau mà tăng lên mức thèm khát đối phương.
Thân thể càng nóng lên, khiến con người bức bối...
''Nghiên nhi, ta yêu ngươi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi là của ta...''
Bây giờ, Phác Hiếu Mẫn mới thực nói lên tình cảm của mình, nến soi dung mạo hoa ngọc của nàng, từng giọt sáng đang rơi ấm áp, là nước mắt sao? Phác Hiếu Mẫn khóc, đâu ngờ một người luôn khoá chặt mọi tâm tư cảm xúc lại khóc vậy, tay Phác Trí Nghiên muốn lau đi lệ rơi trên má Phác Hiếu Mẫn – người đang khóc cùng nàng.
Đột ngột, Phác Hiếu Mẫn đè đứa nhỏ xuống khi nó chưa kịp lau khô nước mắt, tay nhanh nhẹn tháo lụa che ngực Phác Trí Nghiên, điểm nhẹ, điểm nhẹ, lại xoa nắn đôi gò bồng làm tiêu nhũ hồng hào cương cứng lên.
Tay dưới luật động nhanh hơn, lưỡi Phác Hiếu Mẫn liếm mút lấy tiêu nhũ từng chút một, ăn sạch sẽ không chừa gì.
''A... Mẫn tỷ... Ta... Không... Chịu... Được...''
''Ân... Ta cũng vậy...''
Phác Hiếu Mẫn tự tay kéo y phục, áp đôi gò bồng to hơn của nàng vào Phác Trí Nghiên, áp chặt như muốn nổ tung, hai tiêu nhũ cương cứng cọ nguậy vào kích thích lẫn nhau.
Bên dưới chỉ còn tiểu huyệt kia vẫn ngoan ngoãn bên cạnh "người bạn" cửa động được tay chăm sóc.
''Hãy còn thiếu, ta sơ ý a~''
''A... Mẫn tỷ... A... Ưm... không...''
Phác Trí Nghiên ôm chặt lấy Phác Hiếu Mẫn, chính là tiểu huyệt đang bị một dương cụ đột ngột chọc ngoáy, nếp nhăn mềm mại nơi đâu căng lên bởi "vật lạ" hiện quấy rối bên trong.
Ông trời ơi, là gì thế đây? Cảm giác ngọt ngào pha chút sáp nhập này, lần đầu Phác Trí Nghiên ta được nếm. Ta muốn nhiều hơn a.
Phác Trí Nghiên tự thân chuyển hông hút dương cụ lẫn ngón tay kia để được nhiều hơn.
''Tiểu hư hỏng, chưa đủ "trình" ngươi sao?''
''A... Không phải... Mẫn tỷ lại trêu ta... A...''
''Miệng luôn nói không, xem ra cơ thể ngươi đang bán đứng ngươi đấy''
Phác Hiếu Mẫn nhanh chóng chọc vào hai ngón tay, xoay chuyển bên trong cái động tuôn trào dâm thuỷ như sắp tạo nên một cơn lũ vậy, xoay rồi chọc, chọc lại đâm sâu.
Phác Trí Nghiên vặn vẹo để dung nạp cả ba ngón tay vào cửa động nhỏ hẹp trinh nguyên.
''A... Ưm... Mẫn tỷ... Ta hư... Mẫn tỷ sẽ ghét ta sao...''
''Ngốc, ngươi hư với ai ta sẽ trảm hắn, nhưng hư với ta, ta càng yêu ngươi a~''
Răng cắn nhẹ, vân vê tiêu nhũ nhỏ nhắn, ngón tay rút khỏi tiểu động cố ý đẩy trượt điểm hồng xinh xinh đang hưởng ứng cuộc vui.
''A... Mẫn tỷ... Ta... Ư...''
''Ngươi sao? Ta cũng muốn a~''
Nói xong, Phác Hiếu Mẫn bắt chéo chân, kéo áp sát hai nơi kết hợp đang rỉ ra thứ nước hoang dại.
Lúc rời xa, lại áp sát nhau đến không thể sát hơn được, điểm hồng kia được dịp trêu ghẹo đùn đẩy nhau như chính thân chủ chúng. Hai môi hai lưỡi trao nhau thứ mật ngọt ngào quyến rũ mê lòng người, hai gò bồng hai điểm hồng trêu nhau bên dưới.
Phác Hiếu Mẫn ép chặt hơn, nâng hạ thể Phác Trí Nghiên lên, song giữ lấy mông tròn kéo về mình.
Luật động mãnh liệt hơn, nhiệt khí tăng lên nóng cả hai thân thể trần nhộng quấn lấy nhau không tài nào kiềm chế, âm thanh êm tai cùng phát lên trong Quận chúa phủ mênh mông rộng lớn, thứ âm thanh hiếm có mà bất kỳ người nam nhân nào cũng muốn được nghe từ vị Quận chúa cao ngạo bất ái tình nam nhân.
Luật động liên hồi kinh thiên động địa, đất trời đảo lộng, một lúc, dịch thể chảy theo đùi trắng nõn cùng rơi xuống.
Dâm vị tràn ngập không gian yên ắng chỉ còn hơi thở dồn dập hoà cùng nhịp.
Dâm cảnh phơi bày bên dưới ánh trăng khuya, khiến trăng ngượng phải giấu mình vào mây.
Một là quận chúa bao người khao khát có được, lãnh đạm vô tình nay lại ân ái cùng một nữ nhân khác, còn phát ra âm thanh đáng thẹn.
Lúc sau, Phác Hiếu Mẫn lấy lại sức, choàng tỉnh, tiểu ngu ngốc nằm cạnh vẫn đang yên giấc, thi thoảng lại nấc nhẹ dư âm của cuộc ân ái ban nãy, khuôn mặt nhỏ nhắn không vẻ gì là mệt mỏi lại điểm nét đáng yêu không khỏi làm người khác muốn yêu thương.
Không kìm lòng, Phác Hiếu Mẫn cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ mời gọi, lưỡi khẽ nếm qua mùi vị khó quên ấy, mùi vị đã lưu lại, muốn xoá cũng không được, muốn quên cũng không thể.
Hồi tưởng lại đêm say đắm tối qua, Phác Hiếu Mẫn khẽ cười, nụ cười lộ ý yêu thương, một chút chiếm hữu không cho ai được chạm vào bảo bối của nàng, là hảo bảo bối.
Này bảo bối là của nàng, chỉ thuộc về nàng, chính nàng không buông được, bảo bối nàng rời đi càng không đành lòng cất bước.
''Ưm... Mẫn tỷ...''
''Nghiên nhi, đã tỉnh?
Phác Tri Nghiên không nói, chỉ gật nhẹ rồi nép vào lồng ngực ấm áp của Phác Hiếu Mẫn, trông như tiểu hài tử đang làm nũng, ân, thực đáng yêu, hảo khả ái. Phác Hiếu Mẫn cười, chỉ lên người Phác Trí Nghiên.
''Xem nào, ai đó đòi quá đấy, giờ khắp người toàn là hồng...''
''Đừng nói mà...''
Ôn nhu gỡ tay Phác Trí Nghiên, nàng hôn lên ngón tay, mắt âu yếm nhìn, khẽ nói.
''Ta muốn ngươi tin, tình yêu này không phải tội lỗi''
''Mẫn tỷ, nếu vậy, nếu đã đi xa hơn cái gọi là đạo lý quân thần hay thứ gọi là một tình tỷ muội kết nghĩa, vậy hãy...''
''Hãy?''
''Hãy cùng bên cạnh nhau, chẳng có gì là sai trái cả nếu hai ta yêu nhau, đã lỡ đi quá xa vậy cùng đi đến hết con đường ấy''
Phác Trí Nghiên cúi đầu, ôm lấy Phác Hiếu Mẫn. Phác Hiếu Mẫn nâng mặt tiểu phu nhân lên, đặt lên môi cái hôn nồng nàn, đáp lại bằng giọng nói ngọt ngào tựa hồ gió thoáng qua.
''Ân''
Đêm đó, đêm dài, huyễn dạ, nữ nhân dung mạo lạnh giá uy trang tay trong tay cùng nữ nhân thân ảnh nhỏ nhắn, họ rời khỏi kinh thành – nơi hiểm ác danh lợi, để đến nơi dành cho cả hai.
Trùng hợp, phủ Quận chúa vô chủ, phủ Ngự cầm tương tự.
Đến nay dân gian vẫn đồn, có thể Quận chúa bị nghĩa huynh là Hoàng thượng trục xuất làm thường dân vì nàng không chiều lòng ngài, hay Ngự cầm đại nhân bị phát hiện là thân nữ nhân rồi tự vẫn vì ép hôn cho quan đại thần, vân vân và vân vân...
Ngọc Thạch cầm trong phủ Quận chúa vẫn vang lên âm khúc réo rắt...
Nếu tình yêu này không thể thứ tha.
Hãy để ta cháy hết mình.
Tin tình yêu này không phải tội lỗi.
Ta muốn ôm, muốn hôn nhau, muốn đến với nhau.
Ta muốn chiếm đoạt người ấy để đắm chìm đêm nay.
Nếu yêu nhau thì không phải trói buộc.
Tình yêu này đến đâu là việc của nó.
Ta yêu ngươi, ta tin tình yêu này không phải tội lỗi.
Khi đã hoà tan với nhau đừng quay đầu lại.
Vì trước mặt, ta là người yêu người duy nhất.
Đến nay, ca khúc vô danh đấy vẫn lưu truyền hậu thế về mối tình giữa Quận chúa và Ngự cầm. Họ đi về đâu? Bạn biết không? Đừng nói nhé! Suỵt...
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip