Hyomin buông điện thoại, nàng ngước mắt nhìn trời xanh. Trời đã hửng sáng, tiết lạnh mùa đông khiến người ngoài đường đều bịt kín, họ bước nhanh qua nàng, liếc nhìn một người con gái châu Á xinh đẹp, khóe mi có giọt lệ chực trào ra, đôi mắt nàng vằn đỏ đầy tia máu, mái tóc hơi rối nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Nàng ngồi đây, trong cơn gió, quần áo mỏng manh không che nổi cái lạnh, thế nhưng lại không lạnh đến như tim nàng lúc này, thì ra Eunjung cũng mệt mỏi, cũng đã không kiên trì nổi với đoạn tình cảm này. Cô ngồi thật lâu, lâu đến nỗi trời cũng chuyển sang chiều, lúc này liền nhận được một cuộc gọi.
''Minnie, cha chị đang trong phòng cấp cứu''
Giọng của Jiyeon vẫn không chút trầm bổng, đều đều đến khô khan, nhưng dù cách xa ngàn dặm, nàng vẫn nghe được sự chua xót chực chờ trong giọng nói kia. Ngày thường giọng Jiyeon vô cùng trong trẻo, dù không chút cảm xúc vẫn vô cùng dễ nghe, thế nhưng giọng nói khàn khàn có chút vô lực này, làm Hyomin giật mình.
Nàng bất chấp chân đã phồng rộp, liền chạy đến sân bay. Lúc này chuyên cơ đã đáp xuống, vệ sĩ vội vàng lao ra đón nàng.
Hyomin về đến Hàn quốc, ông Park đã sớm không đợi được. Bác sĩ nói là viêm cơ tim cấp tính, khiến ông từ một người khỏe mạnh trở thành một thi thể lạnh băng. Hyomin đứng trước giường bệnh, ánh mắt trống rỗng, ngước nhìn Jiyeon đang cật lực che giấu bất lực vào bên trong, thế giới bỗng chao đảo, nàng dần chìm trong đêm tối.
Nàng mơ thấy cha, mẹ cô mất từ sớm, cha nàng là người thân duy nhất. Lúc nào người cũng che chở cho nàng, yêu chiều như bảo bối trong tay, chỉ cần nàng rơi một giọt nước mắt, người liền đau lòng an ủi. Những hình ảnh tươi đẹp qua đi, chỉ còn mình nàng cô độc trong bóng đêm, người mỉm cười bước đi càng lúc càng xa, khuôn mặt càng lúc càng nhạt nhòa, rồi hình ảnh cùng Jiyeon hiện lên, hằng ngày Jiyeon đều cùng nàng đi học, ngồi một góc nhìn nàng chơi đùa, mỉm cười yêu thương vuốt tóc mỗi khi nàng làm nũng. Thế rồi hình ảnh của Jiyeon cũng chìm dần trong đêm tối, còn Eunjung, còn bạn bè quanh nàng, từng người một, từng người một đều rời bỏ nàng, cuối cùng chỉ còn mình nàng chìm trong mênh mông vô tận hắc ám cùng u tối, lạnh đến run người, nàng nức nở van xin, nhưng họ đều mỉm cười bước đi càng lúc càng xa.
''Không, đừng đi... Không...''
Jiyeon ôm chặt Hyomin đang không ngừng thét lên, nước mắt chảy thấm ướt trái tim cô. Jiyeon bỗng cảm thấy bản thân vô cùng bất lực, cô có thể dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ Hyomin khỏi những hiểm nguy, nhưng cô lại không thể can thiệp vào vận mệnh, không thể giành lấy ông Park từ tay thần chết. Người đàn ông đó, là người đã mang đến cuộc sống cho cô, mang đến công chúa xinh đẹp trong lòng cô. Những ngày nhìn người hao gầy vì nhớ Hyomin, cô cũng không thể làm gì được, nhìn người bận rộn để quên đi, cô càng không thể can thiệp. Dường như nỗi nhớ cũng có thể dày vò con người ta đến sức cùng lực kiệt.
''Minnie, từ nay em sẽ bảo vệ chị, mặc kệ là ai cũng được, em sẽ không để chị rời xa em''
Jiyeon nói khẽ, dường như chỉ là một lời thì thầm, bàn tay chậm rãi vỗ lưng an ủi con mèo nhỏ bi thương trong lòng.
Hyomin rơi vào một vòng ôm ấm áp, cô từ từ mở mắt, liền thấy được mái tóc dài mềm mượt như tơ ở trước mặt, cơ hồ nàng còn nghe được nhịp tim đập rất chậm trãi trong lòng ngực kia, chầm chậm từ từ làm nàng bình tĩnh lại. Nhưng lại thấy lạnh thấu xương, nàng đã quá ích kỷ, nàng bỏ người đi rất xa, nàng từng hận người, hận người ngăn cản tình yêu của nàng, hận người không thấu hiểu cho nàng, nhưng người đi rồi, trên thế gian này, nàng lại không tìm được một điểm tựa nào. Đến khi tỉnh dậy trong lồng ngực ấm áp này, nàng bỗng nghĩ, tình yêu kia của bản thân thật nực cười vô cùng, nực cười đến xót lòng.
''Jiyeon...''
Hyomin run rẩy gọi, người đang ôm nàng liền cúi đầu, ánh mắt lóe lên nỗi tang thương nhưng trong chốt lát lại nhường cho sự kiên định vô cùng.
''Không sợ, có em đây''
Ba ngày sau, lễ tang được cử hành, Hyomin chính thức trở thành người thừa kế tập đoàn HD. Nàng cũng không nhắc đến Eunjung, đó coi như là điều cấm kị trong lòng nàng
Jiyeon thì không hiền lành như thế, phải biết dù Jiyeon nhỏ hơn Hyomin một tuổi, nhưng cô đã sớm lăn lộn trong thương trường khắc nghiệt này vài năm. Trong mắt, trong lòng Hyomin, Jiyeon của cô mãi mãi dịu dàng cùng che chở, nhưng trong mắt đối thủ, Jiyeon chính là một con hổ, một con hổ giảo huyệt, luôn chơi trò vờn bắt với con mồi, đến khi nó không còn sức kháng cự, thì dùng một cú tát khiến con mồi không còn đường lui.
Halm gia chính là con mồi mới trong tầm ngắm của cô. Cô tức giận, chính là vô cùng tức giận. Cô đã không tiếc mà giao công chúa của mình cho Halm Eunjung kia nhưng lại khiến nàng thương tích đầy mình mà trở về.
Ngày đó, nàng vừa trở về, thân hình cân đối trở nên gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, chân còn có vô số mụn nước, nhìn những vết bỏng do nấu ăn trên tay Hyomin, còn điều tra được Eunjung lại đi ngủ cùng người con gái khác, may mắn là Hyomin không biết, nếu biết được không biết nàng sẽ thương tâm đến dường nào, Jiyeon thật sự nghĩ sẽ bóp chết Eunjung kia.
Hai tháng sau, Halm thị tuyên bố phá sản, ông Halm vì thế mà đau buồn, gặp phải tai nạn, trở thành một người thực vật. Eunjung trở về, cũng là lúc tất cả mọi thứ đều tan biến, cô đứng trước giường bệnh nhìn cha mình chìm trong giấc ngủ, sự tức giận bùng lên không kiểm soát, Eunjung thậm chí nảy sinh ý định phạm tội.
Sau bao nhiêu ngày theo dõi hành tung của Jiyeon, Eunjung cũng tìm được cơ hội. Cô giấu tay vào túi áo khoác rộng thùng thình, trong đó có một con dao quân đội vô cùng sắc bén, ánh mắt dưới chiếc mũ lóe lên một tia tàn nhẫn.
Đến khi Jiyeon bước từ trong khách sạn ra, đang chờ tài xế lái xe đến, Eunjung liền giả vờ đi ngang. Trong cái chớp mắt, nhìn đám vệ sĩ đang cúi đầu nghe mệnh lệnh, cô liền rút dao đâm tới, nhưng Jiyeon dù sao cũng là được huấn luyện chuyên nghiệp, mặc dù sự việc đột ngột, nhưng theo phản xạ vẫn nghiêng người né được chỗ hiểm. Tuy tay bị rạch mất một đường, máu chảy hơi nhiều, cô cũng không màng đau đớn, giơ tay chế trụ người trước mắt, bẻ ngoặt con dao ra trước. Eunjung theo bản năng mà vùng vẫy, con dao nhỏ nhanh chóng cắt đứt một đường trên xương quai xanh, vết thương nhìn qua rất nghiêm trọng.
Sự việc xảy ra quá nhanh, đến khi đám vệ sĩ phản ứng, rút con dao trong tay Eunjung ra, vì mất máu nhiều, cô đã ngất đi. Jiyeon nhíu mi, cô không muốn nhìn thấy Eunjung, nhưng cũng không muốn cô ta chết đi, dù sao cũng từng là người Hyomin yêu, liền đem cô ta vào bệnh viện. Vết thương không nghiêm trọng như bề ngoài, tuy vết cắt sâu mất nhiều máu, nhưng chỉ bị thương phần mềm, sau khi băng bó và truyền nước, Eunjung đã tỉnh dậy.
Trong bóng tối chập choạng, ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ phòng bệnh. Jiyeon đã băng bó cánh tay, đang quay lưng nhìn ra cửa sổ. Cô vốn cao gầy, lại không thích ăn mặc quá phô trương, chỉ mặt một chiếc áo somi trắng, tay áo xoăn đến khủy, chỉ đứng như vậy cũng toát nên vẻ cao quý đẹp đẽ.
''Tại sao lại cứu tôi? Tôi hận cô, tôi sẽ tìm mọi cách để hủy diệt cô''
''Chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách nói những lời đó''
Jiyeon xoay người, ánh mắt đen như mực nhìn Eunjung, không khí càng chùng xuống. Eunjung mấp mấy môi định nói thì Jiyeon đã nói trước.
''Cô phải sống, tôi muốn cô sống để hiểu được nỗi đau này. Tuy việc ông Halm bị tai nạn không nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng rất tốt, ông ta như thế rất hay, tuy chưa chết được cũng không khác chết đi là mấy''
Eunjung tức giận vô cùng, vùng dậy giơ nắm đắm, liền bị Jiyeon nhanh lẹ dứt khoát dùng tay gạt ra, vết thương vừa băng liền nứt toát, máu đã dần thấm đỏ băng gạt. Cô ôm vai ngồi xuống, bàn tay nắm chặt, từng đốt xương đều trắng bệch.
Jiyeon nhếch môi, nắm lấy cằm Eunjung, để cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen tĩnh lặng của cô.
''Cô có cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân, nỗi đau mất hết tất cả không? Cái cảm giác này có vui vẻ không? Đó là món quà chúc mừng Halm đại tiểu thư trở lại. Cô đáng kiếp, tôi giao cho cô một nàng công chúa, đổi lại được một cô gái thương tích đầy mình, còn vui vẻ mà chơi bời, còn vui vẻ mà chơi trò tình một đêm. Hửm?''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip