Chap 15

Nhìn dáng vẻ sợ vợ của Eunjung, Jiyeon liếc mắt khinh thường, đương nhiên cô biết cô ấy là ai. Năm xưa cái người xảy ra tình một đêm với Eunjung thực ra không phải vũ nữ, là ái nữ của Jeon gia - Jeon Boram. Đáng lẽ Eunjung cũng nghĩ họ sẽ không bao giờ có thể gặp nhau, nhưng sự kỳ diệu của duyên phận luôn làm con người ta cảm thán.

Sau khi Eunjung đến Pháp học, một ngày tình cờ đã phát hiện ra nàng. Cô vẫn luôn giữ chiếc điện thoại kỳ lạ kia, không biết tại sao trong lòng cô luôn nghĩ đến một ngày, sẽ trả lại điện thoại cho nàng. Cuối cùng cũng có cơ hội, Eunjung khi ấy đã trải qua trăm đắng ngàn cay, đủ hiểu được gánh nặng của một chữ yêu, cũng đủ hiểu cách để trân trọng nó. Cuối cùng cũng nắm tay Jeon tiểu thư nói chuyện luyến ái, nhưng mà cái cô này vẻ ngoài hiền lành ngoan ngoãn, thế nhưng một khi thật sự tức giận thì cố chấp không gì bằng. Eunjung bị chỉnh mấy lần rút kết kinh nghiệm, đành phải ngoan ngoãn không trăng hoa gì nữa.

Thế nhưng cái ngày Eunjung hứng chí xem người khác gặp họa, bị Jiyeon ghi nhớ trong lòng.

Gửi một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của hai người cho Jeon tiểu thư. Dọa người nhất là câu...

"Vợ tôi so với con mèo hoang còn dữ hơn gấp mấy lần"

Jeon tiểu thư tức giận lên chuyên cơ đi du lịch. Jiyeon lại động tay động chân vào mấy dự án, Eunjung suốt ngày bận tối tăm măt mũi, đêm về nhớ vợ không ngủ được, liên lạc thì nàng không bắt máy, chịu khổ không dám nói. Hôm nay cuối cùng không chịu nổi, đành đến cầu cứu Hyomin. Dù sao Hyomin với cô cũng có một đoạn tình cảm, tính ra thì vẫn còn tính bạn bè chứ, lại nói bây giờ mà cầu xin Jiyeon chắc chắn không thể, mới phải lết thân xác đến cầu xin Hyomin. Bạn mèo nào đó chỉ cần nói vài câu, chắc chắn cô có thể thoát kiếp, chạy đến ôm vợ rồi.

Hyomin dở khóc dở cười nghe câu chuyện yêu hận tình thù của Eunjung, cũng có chút đáng thương, Eunjung này chọc ai lại không chọc, chính là thích đùa với lửa, lần này lửa cháy tới lông mày rồi a. Thật sự là hết thuốc chữa.

''Hai người đúng là hai tên đần độn mà, chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra...''

Hyomin biết Jiyeon đã suy nghĩ đắn đo vô cùng mới đi nước cờ vừa mạo hiểm vừa ấu trĩ này, là sợ cô không dám đối mặt, cũng sợ cô trốn chạy, càng sợ nắm không được tâm cô.

Mỗi nước đi đều cẩn thận tỉ mỉ, như đi trên băng mỏng, thế mà bên ngoài cứ ra cái vẻ thờ ơ lãnh đạm. Hyomin càng nghĩ càng đau, thì ra Jiyeon đã che chở nàng đến mức này, mà nàng vẫn chưa dám dùng hành động để xoa dịu lòng cô. Nghĩ đến lại muốn chạy về nhà ngay ôm cái tên mặt than kia mà thương tiếc, nhưng nhìn người trước mặt cũng phải thu liễm lại chút ít.

''Cậu cũng biết Jiyeon cái tên thích sĩ diện này muốn khổ mình khổ người mà, hai cậu cũng nên đối mặt với thực tế đi, trốn tránh mãi không phải là cách đâu. Mìnhchỉ muốn đứng trên cương vị một người bạn mà giúp đỡ thôi, cũng chẳng có lợi ích gì. Hôm đó mình là đùa quá trớn, khiến cậu biết được chuyện năm xưa mình xách dao tìm Jiyeon đòi nợ. Lần này là mình sai, nhưng mà coi như cho hai người một cơ hội nhìn thấu đối phương không phải sao? Jiyeon kia cái gì cũng không được, duy chỉ có tình yêu cô ta dành cho cậu, làm mình phải chịu thua. Coi như mình xin lỗi hai người, nhưng mà cậu mau bảo tên kia dừng tay đi, bây giờ vợ mình đi đâu mình cũng không nắm được nữa, mình chưa bao giờ xa cô ấy lâu như vậy a''

Eunjung đáng thương nói, thật sự là cô chưa bao giờ xa vợ lâu như vậy, lần này nhớ nhung cũng giày vò chết cô. Khi ấy Jiyeon có thể nhẫn nhịn lâu như vậy mà không tìm Hyomin, đúng là trâu bò mà.

Hyomin nghiến răng trợn mắt nhìn cái tên không biết xấu hổ trước mặt.

''Được rồi, nhìn xem cậu ra cái dạng này. Mình sẽ nói với Jiyeon, cậu cũng thật đáng đời, ai bảo làm mình khó chịu, cho Jiyeon chỉnh chết cậu đi''

Eunjung nghe Hyomin chịu giúp mình, căn bản vui vẻ không chịu được, vội ôm Hyominthật chặt.

''Nữ vương của mình, thật sự cảm ơn cậu, là mình đáng đời phải chịu khổ, tạ ơn cậu đã khai ân cho mình...''

Đúng lúc Hyomin đẩy người thì cửa phòng mở ra, thư ký phía sau đỏ mặt không biết làm sao, đành chạy thoát thân.

Jiyeon tự điều khiển xe lăn đi vào, ngồi xe lăn rồi mà còn cái khí thế chết người đó, làm Eunjung run cầm cập.

Tư thế bọn họ vốn là Eunjung dùng ma trảo ôm trọn Hyomin vào lòng, Hyomin chán ghét muốn đẩy ra nhưng sức lực không có, cứ cựa nguậy nửa ngày, nhìn từ cửa vào cứ như đang nằm trong lòng ngực ai đó mà cọ. Jiyeon bình thản nhếch mép, Hyomin tức giận đá người, Eunjung bị giày cao gót giẫm trúng chân lăn lộn trên sàn kêu cha gọi mẹ. Tình thế này nói quỷ dị bao nhiêu thì có bấy nhiêu quỷ dị.

''Tính ra cũng không sai biệt lắm''

Thật ra thì Jiyeon cũng hiểu được, Eunjung nhịn được đến hôm nay đã là cực hạn. Tất nhiên chuyện gì cũng phải suy tính thiệt hơn. Mấy ngày cô năm viện, Hyomin lo lắng rối tinh rối mù, lại bị Eunjung chọc giận một trận, ầm ĩ với cô, lúc đó mà đến ôm chân khẳng định là được ít thua nhiều.

Chờ đến khi cô xuất viện rồi, tinh thần Hyomin cũng thư thái hơn, hơn nữa bọn họ cũng xác định quan hệ, đến nhờ vả thì hết chín phần là thành công. Đầu óc tinh khôn này cũng là mấy năm qua học được chút ít.

Nhưng mà Eunjung cao đến đâu cũng không qua nổi Jiyeon này, vừa nghe tin báo Eunjung đến gặp Hyomin thì cô đã đến công ty, vừa đẩy cửa vào, thật tốt còn bắt gian tại trận. Lần này không chỉnh chết Eunjung thì Jiyeon còn mặt mũi nào nữa?

Cô lặng lẽ lấy một xấp hình quăng xuống đất. Eunjung chính là kẻ thích chơi bời, bên trong hứa sẽ ngoan ngoãn nhưng mà đôi lúc không nhịn được cũng đi cùng đám bạn đến bar để nhảy nhót, tuy không có lần nào gây họa, cũng rất thức thời tránh xa nữ nhân.

Nhưng mà góc chụp này, cô rõ ràng đang cúi đầu chỉnh áo, tại sao nhìn lại như đang cúi đầu hôn mỹ nhân trước mặt nha. Một tấm còn quá đáng hơn, tay giơ lên là định gọi phục vụ, vừa lúc có một nữ nhân cởi áo khác, lại thành tay cô cởi áo của cô ta. Thật sự là đặt điều trắng trợn, Eunjung ôm chân im lặng nửa ngày.

''Đã gửi một phần cho Halm phu nhân nhà cô''

Jiyeon lạnh lùng nói, sau đó không nhìn tiếp mà quay xe lăn ra ngoài. Hyomin nhìn Jiyeon quay xe bỏ đi thì tức giận trừng Eunjung một cái.

''Đáng đời, lần này không cứu nổi cậu''

Hyomin tuy biết Jiyeon tin mình, nhưng mà Jiyeon ấy mà, tính chiếm hữu cao tận cùng. Nàng cùng bạn thân Qri đụng chạm đã phải chọc Jiyeon nửa ngày mới vui vẻ trở lại. Lần này bị người cũ ôm cứng ngắt, nàng tuy tình ngay lý gian, lại nói dù Jiyeon có tin nàng, sao nàng còn dám mở miệng xin xỏ cho cái tên kia. Jiyeon không phá sập cái công ty vươn lên như nhà giàu mới nổi của Eunjung thì đã cầu trời phù hộ rồi. Nàng mà còn đổ thêm dầu vào lửa, chắc chắn Eunjung không có kết thúc tốt.

Eunjung hoàn toàn thất bại, nằm ngửa dưới thảm phòng chủ tịch HD, nhưng không bao lâu lại bị thư ký gọi về nói công trình có người làm loạn, cần phải xử lý gấp. Eunjung khóc không ra nước mắt, lần này tưởng mình đã chợp đúng thời cơ, hẳn sẽ thành công, không ngờ Jiyeon kia thật sự chơi cô mà, uổng phí cô làm chất xúc tác cho bọn họ gây phản ứng hóa học, lần này kết tủa rồi, chất xúc tác cũng bay hơi, trở thành không khí.

Hyomin lên xe, Jiyeon lúc này đã được tài xế đỡ lên, vẫn quy củ ngồi ngay ngắn, ánh mắt tập trung nhìn phía trước, mái tóc cũng dài ra chút ít, nhưng do chỉ mới vài tháng, còn rất ngắn, Jiyeon lúc nào cũng đội mũ, đầu có chút nóng, mồ hôi hơi rịn ra trên trán. Hyomin định chỉnh nhiệt độ thấp hơn một chút, nhưng Jiyeon ngăn lại.

''Chị bị cảm''

Hôm qua Hyomin có hơi tùy ý, buổi tối còn tắm nước lạnh, nên trong người có chút không khỏe. Jiyeon sáng sớm đã nhận ra, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ dặn thư ký mua thuốc cho nàng. Lần này Hyomin có chút cảm động, giơ tay kéo mũ Jiyeon xuống, Jiyeon giơ tay ngăn lại, nhưng Hyomin nhíu mày một cái, đành thức thời lỏng tay.

''Tóc xấu, đừng kéo...''

Jiyeon chỉ nói một câu không nóng không lạnh, cũng không ra vẻ xấu hổ gì, nhưng mà Hyomin lại buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip