Chap 3
Hyomin im lặng, nàng cúi đầu nhìn bày tay mình nằm trong tay Eunjung. Bàn tay cô ấy hơi ngâm đen, là da khỏe khoắn do được rèn luyện, còn tay cô lại trắng mịn nhỏ nhắn, nằm lọt hẳn trong bàn tay ấy, nhưng cô lại không tìm được cảm giác ấm áp của năm ấy nữa, chỉ thấy lạnh lẽo như băng mà thôi.
''Mình cũng không oán trách chuyện gì, như bây giờ rất tốt. Cái gì mà cơ hội với không cơ hội? Chúng ta coi như vẫn là bạn...''
Nàng giơ cao ly rượu, hơi lắc một tí, hương thơm lan tỏa, ánh mắt có chút xa xăm.
''Bây giờ? Cậu và Park Jiyeon thì tính là gì? Hai người bên nhau bao nhiêu năm thì cuối cùng cũng phải xa nhau. Hyomin, công chúa của mình, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn. Jiyeon ở bên cậu là vì hiện tại bên cạnh cô ta không có ai, thế nhưng một khi cô ta có người trong lòng thì cũng phải rời xa cậu mà thôi. Hai người vốn dĩ cũng không phải là người thân, cuối cùng thì cô ta cũng phải tìm hạnh phúc của riêng mình...''
Hyomin hơi giật mình, rút bàn tay trong tay Eunjung ra, nhìn ánh đèn không nói nữa, dường như vẫn còn suy ngẫm.
Khi Hyomin bước vào biệt thự, bóng lưng cô độc được ánh đèn chiếu sáng. Eunjung rút một điếu thuốc đưa lên môi, sau làn khói thuốc vẫn còn thấy một thân ảnh nhỏ bé như thế. Eunjung nheo mắt nhìn, đến khi Hyomin đã khuất sau cánh cửa, ánh mắt lóe sáng nhìn khuôn mặt trầm tư ở lầu hai căn biệt thự.
Jiyeon đứng trên tầng hai của biệt thự, nhìn Hyomin đặt một nụ hôn tạm biệt lên má Eunjung, nhìn chiếc Rolls Royce chạy đi, ánh mắt thâm trầm đáng sợ. Mặc dù có dự đoán trước, nhưng cảm giác Hyomin lại ở bên cạnh Eunjung luôn làm Jiyeon căng thẳng.
Cô bước xuống cầu thang, Hyomin vừa đi đến cửa phòng, thấy Jiyeon đang đứng cạnh cầu thang, ánh mắt nhìn cô xa xăm. Nàng mỉm cười, nhún vai, bộ dáng lơ đễnh thường thấy.
Jiyeon bước những bước lớn, chân cô rất dài, chẳng mấy chốc đã đứng cạnh Hyomin. Mùi nước hoa nhẹ nhàng còn vương trên mái tóc Hyomin, rõ ràng là mùi hương đầy ý vị của một con người ưa mạo hiểm, Jiyeon luồn tay vào mái tóc dài của Hyomin, cô khẽ nhíu mày, khó chịu trước mùi hương này.
''Mau đi tắm''
Jiyeon lạnh lẽo nói, sau đó lùi lại hai bước, thái độ khinh miệt thoáng qua trong ánh mắt cô, lại khiến Hyomin cứng người.
Sự ương bướng nhất thời nổi lên, Hyomin nâng bước về phòng mình, đến cả một ánh nhìn cũng keo kiệt không trao cho Jiyeon.
Hai người cứ thế mà chiến tranh lạnh suốt một thời gian. Hyomin không thèm bận tâm đến đại hội cổ đông thường niên sắp đến, một mình bay sang London nói là tìm cảm hứng thời trang.
Có chúa mới biết, ở cái xứ sở coi trọng sự thanh lịch, thì sự phô diễn hình thể một cách ngạo mạn trong những thiết kế của Hyomin là một sự báng bổ vô cùng.
Bộ sưu tập trị giá hàng triệu USD mùa trước của nàng, bị những nhà thiết kế chính thống người Anh sỉ vả không tiếc. Thế nhưng thương hiệu HD từ lâu đã trở thành một danh xưng quyền lực, chủ tịch kiêm nhà thiết kế của KS chính là một người không ai dám chê cười và tiếng vang của nó trong giới thời trang thượng lưu là không thể chối bỏ. Nhưng ai cũng biết, Hyomin vô cùng ghét phong cách quý tộc Anh, và nàng cũng ghét sự ẩm ướt của London lúc này, mà nói thật ra thì lúc bình thường thì công chúa băng giá đã khó hầu hạ, lúc tâm tình khó chịu thì càng cáu kỉnh, nhìn người nào, vật nào cũng thấy vô cùng chướng mắt.
Thế nhưng, vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của kẻ nào đó, mà nàng phải ngồi một mình bên sông Thames, ngắm nhìn hoàng hôn một cách lẻ loi.
Thu mình vào chiếc áo khoác rộng, Hyomin thổi hơi vào cốc cafe nóng rẫy trên tay, đối diện nàng, chiếc bàn con nhỏ đã bị một người chiếm lĩnh, quần da thời thượng, boot cao cổ đến đầu gối, chiếc áo sơ mi trắng cắt may khéo léo, trên cổ cũng chỉ khoác hờ một chiếc khăn quàng. Giữa những cơn gió thổi từ dòng sông thơ mộng, người ấy mỉm cười với nàng, trên khuôn mặt hơi ngăm đen, là hàm răng trắng đều, chói lóa.
''Thật là có nhã ý, mùa đông ngồi ngắm hoàng hôn bên bờ sông Themes, không biết mình nên khen cậu biết thưởng thức, hay nên mắng cậu tự mình hại mình đây...''
Eunjung nhã nhặn nói, không quên dành cho Hyomin một ánh mắt bất lực, dường như đang lo lắng những cơn gió sẽ làm nàng cảm lạnh. Mà tính nết của Hyomin thì chắc ai cũng biết, một cơn cảm cúm nhỏ nhoi, cũng có thể làm nàng cả tuần không dậy nổi, mà có chút mảy may gì, chắc chắn người bị liên lụy cũng không ít. Nhìn xem bao nhiêu năm qua Jiyeon cưng chiều nàng thành cái dạng gì, chẳng chịu thua kém người khác chút nào.
Hyomin nhướng mày, thói quen nàng bị lây nhiễm từ ai kia. Đã trốn sang tận xứ người xa xôi, mong tìm được chút yên tĩnh cho bản thân, thế mà còn gặp phải một cái đuôi như thế này, nàng cũng có chút dỡ khóc dở cười.
''Tôi cần chút thời gian cho riêng mình''
Hyomin khó chịu nói, giờ này ở Hàn Quốc, chắc là đang diễn ra cuộc hợp cổ đông. Dù sao tình hình HD gần đây đều tốt, nàng có ở Hàn Quốc thì cũng chả giúp ích được gì, lại suốt ngày đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng kia, sớm khiến nàng phát điên từ lâu rồi.
Và cả những lời nói của Eunjung hôm đó cũng khiến nàng suy nghĩ rất lâu. Mấy ngày nay Eunjung đều đi theo nàng, trở thành một cái đuôi, luôn nhắc đến những kỷ niệm ngày xưa làm nàng cũng đau đầu muốn trốn. Nàng muốn yên tĩnh một lát để nghĩ đến chuyện của mình và Jiyeon. Hai người bên nhau rất lâu rồi, nàng cứ nghĩ sự tồn tại, cưng chiều của Jiyeon là đương nhiên, lại dường như đã quên Jiyeon cũng có cuộc sống của bản thân mình, không thể cả một đời làm kẻ hầu cận bên cạnh nàng. Nhưng khi nghĩ đến khả năng Jiyeon sẽ rời xa mình, sẽ có một người khác trong cuộc đời để yêu thương, Hyomin lại giật mình, dường như đó là cảm giác đau lòng, cảm giác mà từ lâu rồi nàng chưa có.
Điện thoại trong túi Hyomin chợt reo lên, đây là chiếc điện thoại riêng dùng để nhận cuộc gọi từ Jiyeon, tiếng chuông dồn dập như hối thúc nàng. Hyomin liếc nhìn Eunjung vẫn nhởn nhơ trước mặt, sau đó từ tốn cầm điện thoại từ trong túi áo khoác.
''Họp xong rồi à?''
Bên kia đầu dây là một khoảng lặng dài, dường như có thứ gì đó đổ vỡ, một tràng những âm thanh chói tai vang lên, Hyomin hoang mang tìm kím giọng nói quen thuộc, sau đó máy bị ngắt đột ngột.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Jiyeon ngắt máy của nàng, chưa bao giờ Jiyeon cư xử như thế cả. Đến khi Hyomin đang trên chuyên cơ đáp xuống tòa nhà riêng, điện thoại đã sớm được kết nối.
''Nói mau...''
Tiếng nói không kiên nhẫn của nàng vang lên, bên trong là âm mũi đặt trưng mỗi khi nàng tức giận.
''Trợ lý Park đang trong phòng cấp cứu, tài xế Yang không qua khỏi...''
Giọng của Soyeon kéo Hyomin từ vội vã sang tan nát. Nàng không nghĩ mọi thứ lại nghiêm trọng như thế. Một tai nạn ư? Có ai mà tin được tài xế Yang gần hai mươi năm tận tụy ở Park gia có thể bất cẩn đến mức không điều khiển được tốc độ?
Chiếc chuyên cơ đáp khẩn cấp xuống tòa nhà gần bệnh viện tư lớn nhất thành phố. Soyeon vẫn đang vò đầu ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Qri thì ngồi bên cạnh, đang trầm tư nhìn cửa, thấy Hyomin bước vội đến, nàng định đứng lên, nhưng Soyeon phút trước còn là một bức tượng, lại nhanh như chớp bước lên.
''Đầu bị va đập mạnh, túi khí bung trễ hai giây...''
Hyomin liếc nhìn Soyeon đang mặc một chiếc áo Blouse loang lỗ vết máu, frái tim bỗng chốc co rút. Nàng cứ nghĩ đến những vết máu kia là chảy từ trên người Jiyeon, kẻ tưởng như không có trái tim ấy, lòng nàng chùn xuống.
Xuyên qua hành lang dài vắng lặng, ánh sáng trắng của đèn trần soi rõ khuôn mặt không có màu sắc của nàng. Dường như cả thể kỷ trôi qua, nàng cũng không thể tin được mình đang đứng trước phòng cấp cứu, chờ đợi tin tức về sự sống chết của Jiyeon.
Bao nhiêu năm trôi qua, bên cạnh nàng, dường như luôn có bóng hình cao gầy mảnh khảnh ấy. Người ấy rất ít nói, vẻ thâm trầm bẩm sinh của Jiyeon khiến người khác sợ hãi, con người tàn nhẫn của Jiyeon cũng khiến người khác run rẩy. Thế mà giờ đây, con người tưởng như luôn mạnh mẽ ấy lại yếu ớt đến nỗi không biết có thể tiếp tục sống trên đời này không.
Nàng không nói gì, khẽ run rẩy trong vòng tay ấm áp của Qri. Đèn phòng phẫu thuật đã sáng từ rất lâu đột ngột vụt tắt. Trong lòng Hyomin vẫn còn một chút hoang mang, nàng chờ đợi kết quả nhưng lại mong muốn không nhận được kết quả, nàng sợ sẽ là một kết quả nàng chịu đựng không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip