Ngắt điện thoại, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Dưới sân đã xuất hiện chiếc Land Rover màu đen, từ trên xe bước xuống, một đôi dài cao gót đính pha lê lấp lánh dưới ánh nắng chiều, đôi chân thon thả trắng ngần, chiếc quần jean đơn giản, áo sơ mi trắng hơi rộng, mái tóc thả tự do trải xuống bờ vai. Nàng lúc nào ở trong mắt Jiyeon cũng có vẻ huyền ảo mơ hồ như vậy. Tựa như vươn tay có thể chạm tới, nhưng kết cục vẫn là tự mình đa tình.
Đến khi Hyomin mở cửa phòng, Jiyeon mới sực tỉnh, quay người nhìn nàng một cái.
''Mệt chết đi được, chắc chắn chị sẽ bị núi công việc này đè chết mất''
Hyomin vừa nói vừa hất mái tóc ra sau lưng, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ mệt mỏi không che giấu. Vừa mới khỏi bệnh đã làm việc, lại còn với cường độ cao như vậy, thật là có chút khiến nàng không chịu nổi.
Vừa đến cạnh giường, Hyomin đã kéo tay Jiyeon làm nũng. Đừng tưởng nàng lúc nào cũng một dáng vẻ lãnh đạm nữ vương, thật ra Hyomin vô cùng thích làm nũng, lúc nào cũng như con mèo nhỏ lười biếng, khiến Jiyeon yêu thương xoa đầu nàng.
''Mai đừng đến công ty, em khỏe rồi, chị không cần phải cố gắng''
''Không được, đến đi lại còn chưa được, khỏe cái gì mà khỏe''
Hyomin trừng mắt nhìn con người đang nằm trên giường. Thương tích nặng đến thập tử nhất sinh như thế, đến bây giờ cử động còn khó khăn, thế mà dám đòi làm việc tiếp. Jiyeon không muốn so đo với nàng, dù sao thì ngày mai cô cũng sẽ bắt đầu công việc, HD mặc dù đã đi vào nề nếp, thế nhưng một đế chế không thể thiếu kẻ điều hành. Việc thiếu vắng nhân tố trợ lý Park này, trước sau gì cũng rò rỉ, mà một khi đám cáo già kia biết được, nạn nhân bị xâu xé đầu tiên chắc chắn là vị chủ tịch mang tính hình tượng Park Hyomin.
Hyomin ở bên cạnh chẳng có gì làm, giật lấy tờ báo trên tay Jiyeon.
''Nhìn xem đám nhà báo này, chụp ảnh chẳng ra sao cả, sao trông chị như con ma u ám thế này. Nói đi nói lại, bác Yang lúc còn sống thích cười biết bao, đáng nhẽ chị nên mặc chiếc váy đỏ mà bác ấy thích nhất. Rõ ràng bác Yang ghét màu đen nhất, nếu không phải sợ bọn họ thêu dệt, chị cũng chẳng thèm mặc chiếc áo chết tiệt này, khó coi chết đi được''
Jiyeon thấy vẻ mặt chán ghét của Hyomin cũng chỉ mỉm cười. Cô nàng này rõ ràng buồn muốn chết, thế mà cứ tỏ vẻ tỉnh bơ như không có chuyện gì, đúng là một thói xấu cần phải bị phê bình.
''Thích giả vờ''
Tuy lời cô nói có phần cứng ngắt, ngữ khí cũng không dịu dàng gì, tuy nhiên Hyomin lại hiểu được ẩn ý trong đó. Ánh mắt Jiyeon nhìn nàng như thể nhìn thấy qua chiếc mặt nạ thản nhiên của nàng, thẳng vào tâm hồn rầu rĩ tang thương. Tuy vậy, ngoài miệng Jiyeon cũng không tỏ nhiều thái độ, cái gì gọi là yêu chiều. Chính là dù biết nàng thích làm loạn, thích giả vờ, ở trước mặt người khác, cũng sẽ diễn kịch cùng nàng. nhưng sau lưng vẫn phải nhắc nhở nàng, tuy không phải thái độ chỉ trích, nếu người khác nghe được cũng sẽ rất khó chịu. Thế nhưng Hyomin là hiểu được, Jiyeon muốn nhìn thấy con người thật của nàng, không muốn nàng che giấu khổ sở, cho dù nàng như thế nào cũng là tốt nhất.
Hyomin hơi buồn cười nhìn Jiyeon đang nằm ở trên giường. Dáng điệu vạch trần nàng còn cứng ngắc hơn cha nàng khi xưa. Lời nói kiểu gì thế không biết, chẳng có chút thâm tình nào cả, con người đúng là khô khan không thú vị mà. Nàng khẽ vuốt ve cánh tay đang cầm tờ báo của Jiyeon, vẻ mặt vô cùng chân thật, tia buồn bã trong mắt cũng không giấu đi, tầng lớp lạnh lùng tản đi, chỉ chừa lại con người chân thật nhất.
''Thật sự không nói lời làm người ta vui vẻ được một chút mà. Được rồi, từ nay không giả vờ trước mặt em nữa, giả vờ với ai cũng được, chỉ có Park trợ lý là không''
Jiyeon lặng lẽ vuốt mái tóc dài của Hyomin. Trong lòng dường như có một sợi dây vô hình, siết chặt đến nỗi khó mà hô hấp.
''Ừm, Minnie ngoan, không cần giả vờ, rất mệt mỏi''
Nàng mệt mỏi thì cô cũng không vui, mỗi cái nhíu mày, mỗi ánh mắt đau buồn của nàng, đều làm trái tim cô không thoải mái. Jiyeon trong lòng thầm nói, nhưng cô không thích nhiều lời, nói ra đến miệng cũng không truyền được ý tứ của bản thân, đành dùng hành động thay lời nói.
Jiyeon từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Hyomin chính là một nàng công chúa xinh đẹp đến khiến người khác ngưỡng vọng. Thế nên không cần vì giả vờ mà phải uất ức, nàng bi thương cũng có thể nói với cô, tuy cô không biết nói lời ngon ngọt, nhưng sẽ tìm mọi cách làm nàng vui. Đó luôn là điều tâm niệm duy nhất trong lòng Jiyeon dùng hành động bảo vệ nụ cười của công chúa. Từ trước đến giờ, trải qua bao nhiêu năm, lòng người ấm lạnh bao nhiêu lần, mục tiêu ấy vẫn không thay đổi, tấm lòng này cũng không khác đi.
Ngày đó là một ngày nắng đẹp, là ngày mà Jiyeon vĩnh viễn không thể nào quên được.
Park Hyomin vừa tròn sáu tuổi, đang mặt một chiếc váy công chúa vô cùng xinh đẹp, ngồi dưới xích đu cười khanh khách. Vị bảo mẫu đằng sau đưa xích đu ngày càng cao, Hyomin lại không chút sợ hãi mà cười rộ như đóa hoa đang nở, Jiyeon đi sau ông Park, vừa bước vào nhà đã thấy cảnh tượng ấy. Đối với một cô bé năm tuổi, cuộc sống trong cô nhi viện thiếu vắng tình thương lẫn vật chất, thế nhưng cũng không khiến Jiyeon sinh ra tâm lý hận đời, chỉ khiến cô bé trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác mà thôi. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng công chúa tết hai bím tóc nhỏ, cười như hoa hướng dương, ngồi dưới ánh mặt trời, ngày hôm ấy mãi mãi là ngày đẹp nhất trong cuộc đời của Park Jiyeon. Khi đến càng gần cửa nhà, Jiyeon chưa giây nào rời khỏi hình ảnh ấy, ông Park cũng từ ái vô vai Jiyeon.
''Đó là Park Hyomin, con gái chú, sau này nó là chị gái con, con hãy chăm sóc con bé thay chú nhé''
Jiyeon lặng lẽ gật đầu, đó là lời hứa của cả cuộc đời cô. Mãi cho tới sau này, trải qua bao nhiêu giông tố, con người thay đổi đến khó mà nhận ra, thế giới cũng đã quá khác bầu trời ngày ấy, thế nhưng trong lòng cô, lời hứa ấy tựa như ký kết vĩnh hằng, mãi mãi không thể nào phai nhạt.
Khi Hyomin chơi xong chạy đến bên ông Park, dụi mái đầu nhỏ vào người ông, dùng ánh mắt thích thú pha lẫn tò mò nhìn Jiyeon, thì nghe Jiyeon lúc ấy chỉ mới là một cô bé năm tuổi ốm yếu, dõng dạc nói.
''Chào chị, em là Park Jiyeon, từ nay em sẽ chăm sóc chị, công chúa''
Thật ra Jiyeon không phải một kẻ quá nóng vội, từ nhỏ đã sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ khác. Tuy là được ông Park nhận nuôi, cô cũng sớm đem món nợ ân tình này ghi tạc, vốn muốn một lòng trung thành, nhưng cũng chưa hề nghĩ sẽ dùng cả cuộc đời để trả ơn.
Khi đó là một đứa bé, vẫn dùng lý trí phân tích thiệt hơn, nhìn đời bằng con mắt tinh tường hơn đa số. Thế nhưng nói cho cùng lúc ấy Jiyeon cũng là một đứa trẻ, tâm hồn luôn khao khát rất nhiều yêu thương và vui vẻ, nhưng cô coi như đời này bất lực, cha mẹ mất sớm người thân cũng chẳng còn ai. Khao khát trong một phút giây, nhìn thấy một nàng công chúa bẻ nhỏ được tình yêu nuôi nấng, chìm trong ánh sáng mặt trời chói lọi của ngày mùa xuân, nụ cười hệt như những gì cô muốn có. Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, nụ cười đó đã làm cô say mê, trở thành tín ngưỡng của cho cuộc đời cô.
Cuộc sống chính là như thế, luôn có những chi tiết khiến con người ta rẽ vào những bước ngoặc không ngờ đến. Lại vô cùng trùng hợp, ngày nắng ấy, Jiyeon đã bắt gặp bước rẽ của đời mình.
Hyomin như thường lệ đến công ty từ rất sớm, khối lượng công việc quá lớn khiến nàng không thể lười biếng. Vừa bước vào văn phòng, thư ký đã nối điện thoại nội bộ, thông báo Eunjung muốn gặp nàng.
''Mời vào''
Hyomin lạnh lùng nói vào điện thoại. Cửa phòng rộng lớn hé mở, Eunjung mặc một bộ đồ lái xe bằng da mái tóc giấu sau chiếc mũ cao bồi, khóe môi nở một nụ cười quyến rũ, cố gắng phô bày hết mọi thế mạnh của bản thân.
Hyomin nhíu mày nhìn bộ dáng vừa tà mị vừa mạnh mẽ kia, nhớ đến rất lâu trước kia, mình cũng bị chính dáng vẻ hư hỏng này của nàng dụ dỗ, khiến cho tâm hồn không phút nào bình yên.
''Xin chào, nữ vương...''
Eunjung cầm mũ, cúi chào theo cung cách hoàng gia, cợt nhã cùng thoải mái, chính là sức hút của cô.
''Tìm mình có việc gì?''
Hyomin đang rất bận, công việc nhiều đến nỗi nàng không có thời gian ăn sáng, thế mà phải tiếp một kẻ vô công rỗi nghề như thế này...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip