Chap 9

Eunjung mệt mỏi đi đến chỗ làm, cô tăng ca liền hai ngày, cũng chỉ nhắn một tin nhắn thông báo cho Hyomin mà cô cũng không màng đến tin nhắn phản hồi. Sau khi nộp bản thảo, Eunjung pha cho mình một ly café để tỉnh táo hơn.

Đồng nghiệp vừa thấy cô từ phòng nghỉ đi ra, liền gọi cô lại.

''Eunjung, boss đang gọi cô kìa''

Eunjung vẫy tay đáp lại, liền vào phòng giám đốc. Bản dịch của cô vốn rất đầy đủ và chi tiết, nội dung cũng rất rõ ràng, nhưng lại gặp phải đối tác thích bắt bẻ, còn giám đốc tuy không phải rất hà khắc nhưng lai không quan tâm đến nhân viên. Ông ta chỉ cần kết quả mà không hỏi đến quá trình.

''Eunjung, bản dịch của cô có nhiều chỗ còn sai, bên đối tác yêu dịch lại sát nghĩa hơn. Cô cũng biết công ty chúng ta là công ty nổi tiếng, mọi việc đều phải hoàn hảo, mau về chỉnh sửa lại trong ngày hôm nay cho tôi''

Eunjung bùng phát rồi, dù gì cô cũng từng là một đại tiểu thư, kẻ dưới nói còn không dám lớn tiếng với cô, hà cớ gì cô còn phải ở đây chịu đựng lão già này cùng cái công ty đối tác chết tiệt kia? Chắc chắn là Park Jiyeon đang cố tình làm khó cô.

Eunjung đứng dậy, nắm áo lão giám đốc.

''Tôi cảnh cáo ông, đừng dùng cái giọng ra lệnh đó đối với tôi. Bây giờ liên hệ với đối tác vớ vẩn của mình, bảo họ tìm ra điểm không chính xác cho tôi, nói cho Park Jiyeon đó biết, đừng có mà ép người quá đáng. Hôm nay tôi, Halm Eunjung, sẽ bỏ việc!''

Sau khi quát vào mặt tên giám đốc, Eunjung liền về bàn thu dọn mọi thứ. Bước ra khỏi công ty hít thở một cái, bầu trời hôm nay cũng thật đẹp, tâm tình cô tốt vô cùng. Mất việc thì mất việc, dù sao cũng không phải nương nhờ tên Jiyeon kia.

Vài tiếng sau, Eunjung đã nhận được cuộc gọi mà cô sớm đã chờ mong.

''Thế nào? Tin tức cũng thật nhanh, tôi bỏ việc rồi, cô đừng mong làm khó được tôi''

Chưa đợi người bên kia cất tiếng, Eunjung đã hả hê trút giận. Chỉ thấy im lìm mấy giây, Jiyeon nói vào điện thoại, giọng điệu không chút trầm bổng, đều đặn và khô khan.

''Cô không giữ lời''

Eunjung nhíu chặt mày trước giọng nói đanh thép kia.

''Là cô ép tôi, tôi đã hứa sẽ không để Hyomin phải nghỉ học, tôi đã làm việc vất vả bao nhiêu để nuôi nổi tính khí công chúa kia của cô ấy. Cô còn dám gây khó dễ cho tôi, lần này tôi sẽ bỏ việc, tôi không tin mình không làm được gì. Ở đây tôi còn rất nhiều bạn bè, làm sao mà phải khốn khổ như vậy. Cô hãy chờ xem, tôi sẽ không cho cô được đắc ý lâu''

Có lẽ Eunjung không phải kẻ thích hơn thua như thế, nhưng tận sâu trong tâm hồn cô, vẫn có những tự ti khi đứng trước Jiyeon. Từ lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt lạnh lùng của Jiyeon nhìn cô, tựa như con hổ núp trong bóng râm, chờ con mồi sa chân vào lưới. Cả cái sự dịu dàng chết tiệt, mà chỉ duy nhất khi Jiyeon nhìn Hyomin mới có. Trong lòng cô luôn có ý thức phòng vệ mạnh mẽ với con người kia, thế nên cô quên mất cả mục đích nguyên thủy của chính mình, quên mất lời hứa khiến Hyomin vui vẻ. Lúc bấy giờ, trong lòng Eunjung chỉ có một ý nghĩ, không thể để Jiyeon đắc ý mà thôi.

Sau khi trút giận Eunjung liền không chờ hồi đáp mà cúp máy, đồng thời gọi điện rủ vài người bạn cùng đến bar để chúc mừng ngày cô thoát khỏi đại ác ma.

Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy mình nằm ở một nơi xa lạ, một cô gái dáng người quyến rũ đang ngồi ở sofa hút thuốc, Eunjung nhăn nhó xoa cái đầu đau nhức, ký ức một đêm cuồng loạn cứ thế từ từ hiện về.

''Tạm biệt!''

Lúc mới vừa tỉnh giấc liền lờ mờ thấy một cô gái bước từ phòng tắm, lúc này quần áo đã chỉnh tề, khuôn mặt xinh đẹp vẽ lên một nụ cười mỉa mai, bỏ lại một lời nói lơ đễnh, cũng không nhìn người trên giường, trực tiếp nâng giày cao gót bỏ đi. Eunjung giở ga giường chuẩn bị bước xuống thì thấy một dấu vết làm cô thẫn thờ.

Cô gái kia cư nhiên là lần đầu, hôm qua cùng đám bạn nhảy nhót, tinh thần cũng đã không còn được tỉnh táo. Lúc vào nhà vệ sinh, Eunjung vô ý đụng phải cô gái kia, dáng người vô cùng quyến rủ, lại là một cô gái Châu Á, mái tóc dài uốn cong tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng không qua loa, lại nói không biết phát sinh từ đâu, hai người cùng nhau nhảy nhót điên cuồng, rồi ôm nhau, hôn môi, một đường đến lên giường.

Eunjung vội vàng mặc quần áo chạy ra khỏi khách sạn, sớm đã không thấy bóng dáng cô gái. Eunjung sau đó liền trở về nhà, lúc này cũng không thấy bóng dáng Hyomin đâu, Eunjung nằm trên giường cầm chiếc điện thoại mà cô gái lúc sáng để quên ngẩn người, trong điện thoại không lưu trữ thứ gì, chỉ có một điện thoại được lưu. Thế nhưng Eunjung gọi mãi, số điện thoại kia cũng đã không thể liên lạc được.

Còn nhớ đêm qua cùng mình triền miên, cô gái nhỏ yêu kiều khóc nức nở trong lòng cô, khiến cô thương xót mà hôn lên những giọt nước mắt ấy. Cảm giác muốn che chở bảo vệ cho một người, chưa bao giờ mãnh liệt như thế, cho dù là đối với Hyomin trước kia.

Hyomin là một cô gái quá mức băng lạnh cùng bảo thủ, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, cũng chưa phát sinh ra chuyện kia, kích tình nhất cũng chỉ hôn môi sờ soạng đôi chỗ. Eunjung càng ngày càng cảm thấy tình yêu của họ thật nhạt nhẽo, đến hôm qua, trải qua một đêm nếm hương vị mê người đó, cô lại càng khẳng định, có lẽ họ sớm không nên cùng nhau.

Hyomin nghe tin Eunjung nóng nảy nghỉ việc, còn bị tên giám đốc kia dọa kiện vì vi phạm hợp đồng lao động, nàng đi tìm Eunjung khắp nơi, lúc đến được quán bar mà Eunjung đi cùng bạn bè, cũng không thấy người đâu, còn nghe đám bạn bè bảo rằng Eunjung đã đi cùng một cô gái lạ mặt. Hyomin lúc này cũng không suy tính thiệt hơn nhiều, mặt dù nghe đến việc Eunjung có thể dễ dàng đi cùng người khác, lòng nàng rất khó chịu, tựa như những vụn vỡ trước đó càng lúc càng đầy, sắp đẩy mối quan hệ giữa bọn họ lâm vào bế tắc. Nhưng nàng vẫn muốn tìm một cơ hội cho cả hai, vẫn biết áp lực mà Eunjung gặp phải, nên cô rất lo lắng Eunjung vì một lúc xúc động mà làm những chuyện không kiềm chế, thế nhưng đi hết một đêm, đi đến đôi chân sưng phồng đau nhức, vẫn không tìm được người.

Sau khi ngồi bên vệ đường nghỉ ngơi, nàng liền lấy điện thoại gọi cho Eunjung, suốt cả đêm cô gọi điện nhưng Eunjung vẫn không bắt máy. Eunjung đang nằm trên sofa ngắm nghía chiếc điện thoại kỳ lạ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy Hyomin gọi mình, cô liền áy náy nghĩ rằng cả đêm chưa liên lạc với Hyomin, cộng với mối tình một đêm kỳ lạ kia, cũng làm cô áy náy trong lòng.

''Hyomin...''

Hyomin nghe Eunjung bắt máy, liền không kiềm chế mà hỏi liên tục, bao nhiêu uất ức cả một đêm đều nói ra hết.

''Eunjung đang ở đâu? Tại sao cả đêm không về? Hôm qua em nghe nói Eunjung bỏ việc, tại sao Eunjung lại vô trách nhiệm như vậy chứ? Rốt cuộc Eunjung đang xem em là cái gì?''

Eunjung đang đau đầu vì hôm qua uống quá nhiều, nghe Hyomin tra hỏi liên tục liền thấy phiền, lại nghe việc Hyomin biết mình bỏ việc mà trách móc, liền nghĩ Jiyeon kia chắc chắn đã nói điều gì. Cơn giận liền xông lên não, nói mà không kịp nghĩ, tựa như muốn hét vào điện thoại.

''Tôi ở đâu cũng tốt hơn là ở cái công ty kia để bị chèn ép. Tôi xem em là gì, em chẳng phải rõ hơn ai hết sao? Còn em, em xem tôi là gì? Tôi không phải kẻ hầu cận trung thành như tên Park Jiyeon hèn mọn kia, tôi có tự tôn của mình. Em chẳng phải nên quan tâm tôi hơn cái công việc rách nát kia sao? Chúng ta chia tay đi, tôi có lỗi với em, không thể cho em sống tử tế, em trở về làm nàng công chúa huy hoàng của ngày trước có lẽ tốt hơn rồi. Chúng ta đều mệt mỏi, tôi không muốn em lại đau khổ vì tôi''

Càng nói càng đau lòng, đau đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống. Eunjung cũng là kẻ có máu thịt có tâm hồn, cô cũng từng yêu thương Hyomin thật lòng, nhưng cô lại không nghĩ tình yêu giữa họ lại mỏng manh đến nỗi không thể chịu nổi một kích như vậy. Cô cảm thấy bất lực vì không thể làm gì để cứu vãn, cũng muốn buông xuôi không cần cứu vãn nữa. Thôi thì cứ cho mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng hơn, thế nhưng cô lại quá xúc động, chưa nghĩ đến lời nói của mình đã tổn thương Hyomin đến mức nào.

Hyomin bên kia như chết lặng khi nghe Eunjung nói lời chia tay. Nàng bỗng cảm thấy bản thân nực cười, cả hai đều là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đã muốn trở mình, vỗ cánh bay xa khỏi lồng giam hoa lệ. Cuối cùng, bão táp mưa sa, không có mái hiên che đầu, một cơn gió cũng đánh cho cả hai gãy cánh rơi xuống, mộng ảo càng đẹp thì tỉnh mộng càng đau. Chẳng phải ngày đó nàng đã kiên quyết sẽ hạnh phúc sao? Chẳng phải ngày đó nàng chắc chắn đến thế?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip