Chap 5
Vì nhà cô không có chỗ để xe nên nó đành phải chạy qua bãi đổ xe gần nhất. "Phiền thiệt chứ! Sao chị không làm một cái chỗ để xe ở nhà mình đi. Mắc công qua đây đậu rồi sáng mai lại qua đây lấy."- nó than thở.
"Nói hay quá ha! Chính em tùy tiện đòi qua nhà tôi ở đấy, chứ nhà tôi đâu có xe. Công ty thì cũng ở gần nhà nên tôi cũng chỉ toàn bắt taxi đi thôi. Em ở đó mà than thở."- cô giận dỗi cãi lại, tất cả là do nó mà còn than phiền với cô.
Nó nhìn thấy khuôn mặt giận hờn vu vơ của cô thì phì cười, điều đó càng khiến cô giận hơn.
Vào bãi đỗ, đỗ xe vào một nơi, nó đi xuống tính đi qua mở cửa cho cô thì thấy cô đã tự mở và đi xuống rồi, nó cũng không thể làm gì. Vòng xuống mở cốp xe lấy đồ mua từ siêu thị, cô có vẻ đang giận nên không phụ tiếp nó một tay.
"Này, chị giận à?"
"Cô là chủ tịch thì làm sao tôi dám giận."- cô nói nhưng vẫn không quan tâm đến nó.
Nó cười khổ, không ngờ lúc cô giận lại khó dỗ đến như vậy. "Chị rõ ràng đang giận tôi mà."
"Không có."- cô vẫn cố chấp cãi lại
"Có"- nó cũng không vừa đâu
"Không"
"Có"
"Không có!!"
"..."
Thấy nó không nói nữa nên cô thấy hơi là lạ, quay lại kiểm tra thì bất thình lình nó xuất hiện ngay trước mặt cô. Rất gần, thật sự rất gần, gần tới nỗi cô bây giờ đã ngượng chín cả mặt.
Nó từ nãy đến giờ vẫn nhìn vào cô, để có thể bắt trọn các biểu cảm trên gương mặt đó. "Chị thật sự là đang giận tôi đúng không?"
"Không...không có, mà cô tránh ra trước đi, lỡ ai nhìn thấy thì sao."- cô lắp bắp nói, cô bây giờ là cảm thấy cực kì không thoải mái.
Nó vẫn như không nghe thấy gì, dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cô lo lắng đến độ nhắm tịt cả mắt lại, cô thật sự không muốn thấy những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nó vẫn tiếp tục tiến tới và...một nụ hôn ngay trán. Cô mở mắt thấy nó đang cười, biết là mình bị lừa nên mặt lại đỏ lên một phen.
"Chị nghĩ tôi sẽ hôn môi chị sao."- nó hỏi, giọng đầy trêu ghẹo cái con người dễ thương đang đứng trước mặt mình.
"Yah!!!! Nói gì thế, ai thèm cái người như em hôn cơ chứ."- cô nói rồi quay mặt bước tiếp, nhưng miệng bây giờ đã nở nụ cười.
Nó không biết nên tưởng cô vẫn còn đang giận, đi theo năn nỉ, cô cũng giả bộ làm ngơ.
-----
Tại một căn hẻm nhỏ, có hai bóng người lấp ló theo dõi nó và cô, một trong hai lên tiếng. "Park Jiyeon, cô sẽ phải hối hận vì đã làm nhục tôi."
"Em đừng lo, anh sẽ giúp em trả thù. Công ty cô ta không còn tồn tại cũng sẽ là một cái lời, nên sẽ không có gì khi cô ta phá sản đâu nhỉ?"
"Hahahaha!!!!"
-----
Tại nhà Hyomin...
Cô hiện đang ở dưới bếp nấu ăn, còn nó thì hiện đang tắm trên lầu. Lúc nãy đồ của nó đã được chuyển qua, đa số là quần áo và hồ sơ trong công ty.
"Jiyeon thật sự qua đây ở sao? Vậy thì còn..."
"Mùi thơm quá!"- nó từ đâu xuất hiện ở phía sau cô, còn để đầu nó lên vai cô nữa, từng đợt hơi thở của nó đều phả vào cổ cô, nếu cứ như thế này thì cô không thể nấu ăn được mất.
"Jiyeon, đừng giỡn kiểu đó nữa được không, tôi đang nấu ăn đấy. Em muốn chúng ta chết đói à?"- cô quay lại đẩy nó ra và không quên nhắc nhở nó.
"Vậy tôi làm gì đây, chán quá!"- nó dựa vào tường nhìn cô, vừa than thở.
Cô cũng bó tay với nó, người gì đâu mà lâu lâu than này than nọ. Cố gắng bơ nó và tiếp tục tập trung chuyên môn.
Nó thấy cô đang bơ mình nên cũng nhún vai, đi ra ngoài nhà trước xem tivi, còn ở đó nó cũng đâu có giúp được gì. Mở tivi lên nhưng nó chuyển kênh liên tục, có vẻ các chương trình giải trí hay gì đó nó không quan tâm lắm. Bỗng dừng lại, kênh thời sự đang chiếu về việc chủ tịch tập đoàn HM trở về Hàn Quốc cùng với vợ ông ấy.
Nó tắt tivi, rồi suy nghĩ một cái gì đó. Công ty HM hình như nó nhớ không lầm là chủ tịch công ty đó từng là bạn học với ba nó. Nó nghe mẹ nó kể lại là lúc nó còn nhỏ thì họ đã hứa với nhau gì đó.
"Hình như năm đó mình cũng ở đó thì phải, nhưng họ đã nói gì nhỉ?"
"Jiyeon! Jiyeon!"
Nó tỉnh lại, thấy cô đang trưng ra cái vẻ mặt giận hờn, thấy có chuyện chẳng lành nên hỏi. "Gì thế?"
"Còn hỏi gì nữa à, tôi ra gọi em vào ăn cơm. Mà bộ đang nghĩ về ai đó hay sao mà gọi hoài chẳng lên tiếng vậy?"- cô trả lời, đồng thời hỏi xéo nó.
Nhưng có lẽ làm cô thất vọng rồi, vì khi nghe thấy cô hỏi thế thì nó lại cười. "Nếu như tôi nói tôi đang nghĩ về chị thì sao?"
Cô như chết đứng trước câu hỏi siêu bá đạo của nó. Nó thì nhìn cái con người đang ngây ngốc trước mặt mình, đứng dậy sau đó đi lại gần cô, hôn nhẹ vào trán. Cô chưa kịp hiểu thì nó lại nói tiếp. "Đi vào ăn thôi, bụng tôi đói meo rồi."
Nó đi vào, cô vẫn đứng đó, đưa tay sờ vào trán mình.
"Em ấy lại hôn mình. Ah!!!! Tim ơi, mày bình tĩnh lại đi."
Đi vào trong, cố gắng thoải mái nhất có thể. Ngồi xuống đối diện nó, thấy nó vẫn đang đợi cô vào ăn, cô nói. "Ăn đi, ăn nguội sẽ không ngon đâu."
"Vậy thì, tôi sẽ ăn thật ngon miệng!"
Bữa cơm dù không thịnh soạn hay có nhiều loại món ăn như những nhà hàng nổi tiếng mà nó đã từng vào ăn, nhưng đối với nó bữa cơm hôm nay có một mùi vị mà cả đời nó sẽ không bao giờ quên.
-----
Hiện tại đã gần 8 giờ, cô sau khi dọn dẹp xong chén dĩa thì cũng đi tắm. Nó thì cũng đang ngồi trên giường để chờ cô, và nó có lẽ đang làm gì đó trên chiếc laptop của mình.
Một lát sau cô đi ra, vẫn mang chiếc kính, và vẫn là pyjama nhưng hôm nay có nét gì đó hơi quyến rũ, không còn vẻ dễ thương như hôm qua nữa.
Cô phát hiện nó đang ở trong phòng thì hơi hoảng nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Đi lại bàn lau khô tóc thì nhìn vào gương đã thấy nó ở sau cô. "Để tôi giúp chị."
"Làm phiền em rồi."- sau đó cô cũng ngồi yên để cho nó làm khô tóc giúp cô.
"Cuối tuần này công ty có mở tiệc đấy, chị có đi không?"
"Tiệc gì thế?"- cô hỏi nó, nói sao thì cô cũng chỉ là ma mới nên có biết gì đâu.
"Chỉ là tiệc chúc mừng công ty được 15 năm thành lập thôi."
"Vậy à, có lẽ chị sẽ đến đó. Vậy em có đi không?"- cô hỏi ngược lại nó
Nó suy nghĩ một hồi, thật ra là cuối tuần này nó sẽ nhờ Soyeon đi dùm, nhưng bây giờ cô đi nữa nên nó cũng đi. "Đi."
Nó đã làm khô tóc cô xong, cô cũng cảm ơn nó rồi lấy lại khăn và máng lên móc treo.
"Chị cứ đeo kính hoài không thấy khó chịu à?"- nó hỏi cô thứ mà nó thắc mắc từ lúc gặp cô đến giờ.
Cô cũng không quá bất ngờ khi nó hỏi cô về việc này. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhận được câu hỏi như thế. Quay lại chỗ nó, căng khoảng cách vừa đủ cho cả hai. Cô tháo cặp kính xuống rồi lại đeo vào cho nó. "Đây là câu trả lời của chị đó."
Nó bây giờ đứng yên bất động, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong độ, nó nói. "Chị đã làm tôi bất ngờ tới hai lần đấy."
"Hai lần? Không phải chỉ một sau?"- cô ngờ vực, cô nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần cũng chỉ thấy có một.
"Đầu tiên, tôi thật sự bất ngờ khi chị lại có loại kính thế này"- nó tháo chiếc kính ra, nói tiếp. "Loại kính này đặc biệt bởi vì nó được thiết kế sao cho người ngoài nhìn vào thì thấy người mang kính trông như bị cận rất nặng, nhưng thật ra là người mang nó vào sẽ có cảm giác như là chỉ đang mang kính không tròng."
"Vậy bất ngờ thứ hai là gì?"- nó nói thế nào cô không quan tâm vì cô biết, và cô chỉ quan tâm đến cái bất ngờ thứ hai mà nó nói thôi.
Nó nhìn cô, đột nhiên cười một cái, rồi nhanh như gió tiến lại chỗ cô. "Cái bất ngờ thứ hai là chị đó."- nó nói vào tai cô, khiến cô rùng mình.
Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Lợi dụng lúc nó vẫn đang còn ở cự li gần, cô liền câu lấy cổ nó. Nó bị hành động của cô làm cho cuốn lên, quay đầu đi chỗ khác để tránh nhìn mặt cô lúc này.
Thấy nó như thế cô rất hứng thú, siết chặt vòng tay hơn. Nó cảm nhận được cô không hề buông lỏng chút nào, nên chỉ còn cách là không nhìn cô.
Bỗng nó có cảm giác mềm mại ở má của mình...cô đang thơm nó. Nó đứng hình, chẳng dám nhúc nhích lấy một chút. Rồi khoảng cỡ 5 giây sau cô cũng buông nó ra. "Huề nhé, 5 giây cho hai cái em hôn tôi."- nói rồi cô lại cầm lấy cái gối đi ra ngoài. "Hôm nay cô ngủ trong phòng đi."
"Nhưng..."
"Vậy nhé, ngủ ngon."- cô nói xong rồi đóng nhanh cửa phòng, đi xuống phía dưới.
"Ah!!!! Park Hyomin ơi là Park Hyomin, hồi nãy mày đã làm gì thế chứ...nhưng mà, chắc cũng không sao đâu nhỉ."
Nghĩ xong cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng đêm hôm đó cô có cảm giác có ai đó đã bế cô lên và còn ôm cô nữa.
Nhưng có lẽ đó chỉ là giấc mơ, đúng vậy, chỉ là một 'giấc mơ' mà cô sẽ không bao giờ ngờ tới.
"Park Hyomin, em..."
Không biết là thật hay giả, nhưng đó là những gì cô đã nghe được trước khi mất hết ý thức và thật sự chìm vào giấc ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip