Chap 17
Vài ngày sau, quả thực Eunjung không tìm đến, đi làm thêm cũng không thấy mặt mũi tên ấy, cứ nghĩ rằng chắc trong phút chán đời không ai chọc nên mới tìm tới Jiyeon.
Đang nhai mỏi mồm trong canteen trường thì sự kiện xảy ra trước mắt thật khiến người ta kinh ngạc bội phần.
Nhân vật tầm cỡ cả trường Halm Eunjung!
Nhân vật Jiyeon chắc phải biết, giáo viên ngoại ngữ khoa ngoại giao Jeon Boram.
Hai người đang cãi nhau... (Còn tưởng...)
Eunjung xem trời bằng vung, xem giáo viên chỉ bằng nửa con mắt, hung hăng chỉ điểm vào Boram chỉ trực muốn ăn tươi nuốt sống, không ngừng nghiến răng.
''Giỏi lắm Boram, dám tìm cái ô dù to như thế chống lại tôi...''
''Ăn nói cho cẩn thận, Eunjung, đây là trường học không phải ở nhà...''
Một chữ cũng không nhường, giáo viên hầm hầm tức giận, khoanh tay trước ngực khẩu khí lớn vô cùng, ô dù? Có quá lời không?
Eunjung vung chân đá mạnh vào cái ghế nhựa kế bên thật mạnh.
Cái ghế bay thẳng vào một sinh viên đang vừa ăn vừa ngó cãi nhau, căn bản quá bất ngờ nên không tránh kịp!
Bốp... Đập vô cái đầu rách một đường ở trán.
''Trí Nghiên...''
Đậu xanh rau má, bên ngoài ăn gặp chuyện, vô đây tránh nạn cũng gặp chuyện? Qri nguyền rủa, chụp ngay cái trán đang chảy máu ròng ròng kéo Jiyeon đứng dậy.
Con bé chỉ kịp hô lên một tiếng vì đau, vẫn không hiểu cái mô tê gì vừa xảy ra, đã bị kéo chạy lên phòng y tế.
Cả cuộc đời sống 18 năm 4 tháng, thế nào lại xui xẻo thế không biết.
Giáo viên Boram tức giận vô cùng, hung hăng đánh cho Eunjung một bạt tay, trừng mắt nói.
''Cả đời em không thể thôi gây sự sao? Em mới chính là có cái ô dù to đùng nhà họ Halm che chở đấy. Nếu không thì chẳng còn cái quái gì cả, cho nên thôi xem mình là trung tâm vũ trụ đi...''
''Im mồm!''
Eunjung quát, một câu kia không thấm nổi.
''Boram, em mới là ảo tưởng, em họ không hề yêu em, biết chưa? Em ngu vậy sao?''
Trong cả cái trường này thì chỉ có mỗi Eunjung là dám chửi cả giáo viên là ngu, dám chỉ mặt giáo viên rồi kêu là em, không từ mọi thái độ biểu cảm muốn bùng phát lúc nào thì bùng phát.
Hung hăng bỏ đi, cái bạt tay của Boram làm Eunjung vô cùng tức tối.
Rầm...
Jiyeon giật thót khi cánh cửa phòng y tế bị mở ra không thương tiếc, một Eunjung đang đằng đằng sát khí.
Giờ ăn trưa kết thúc, Qri phải vào lớp, Jiyeon xin nghỉ một tiết không ngờ Halm ác ma kia lại tìm đến mình. Một trận choáng váng lúc nãy còn hiện rõ...
Nói không sợ quả là nói dối, Jiyeon mồ hôi lạnh ướt cả tay, không dám hé răng một tiếng, cả nhìn cũng không dám nhìn.
Eunjung căn bản không thèm để ý, hung hăng đá lung tung vào tủ thuốc, cửa, kể cả vách tường cho hả giận.
''Cô...''
''Dạ?''
Mồ hôi con, mồ hôi mẹ thi nhau chảy ra, gọi thì gọi, có cần chỉ tay thẳng mặt vậy không?
Eunjung nhìn chằm chằm, quan sát kỉ giương mặt ngồi trên giường, không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới, quả là trái đất này quá nhỏ, có thể ông trời cũng thương cảm cô, nên cho gặp cứu tinh ngay trước mắt.
Em họ kia quyền uy cao cao tại thượng, cô chưa tốt nghiệp, không chút quyền lực lấy gì mà chống lại người ta? Một mực cản trở con đường cưa gái của mình, mình thì căm tức không làm gì được.
Cái đầu Eunjung không thua kém, chỉ thua mỗi tuổi tác, chưa bao giờ hận mình sinh sau đẻ muộn như lúc này, nếu không, nếu không sẽ chẳng tồi tệ như bây giờ.
Nhìn cả nửa ngày cũng không buông tha, Jiyeon cơ hồ không dám nhúc nhích, cảm giác đáng sợ ngay cả thở cũng không dám. Một hồi lâu như muốn chết liền nhắm mắt gọi một tiếng.
''Cô...''
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, lại cảm thấy cơ thể ai đó kéo đi không thương tiếc.
Trụ sở HD...
Jiyeon vùng vằng giật tay khỏi cái nắm chặt của Eunjung nhưng chẳng ăn thua, người thì hạt tiêu mà sao mạnh thế không biết, mà tư dưng kéo đến đây làm gì? Jiyeon hấp tấp như ngồi trên đóng lửa, lỡ gây sự thì ngày sau ra trường ai còn nhận làm việc a? Eunjung giàu thế không cần nhưng Jiyeon cần a. Trời ơi, tên lưu manh này!
Ngay giữa đại sảnh, Eunjung ấn nút điện thoại lần thứ n, vẫn là khoá máy, nóng giận ngút trời hét lớn.
''Kêu Tổng giám đốc của các người ra đây gặp tôi!''
Bảo vệ huy động vài chục người, bao quanh hai tên gây rối, Jiyeon cũng không thể không giúp kéo Eunjung ra ngoài. Cũng chẳng hiểu mô tê gì, kéo mình đến đây làm lá chắn sống hả? Gây sự còn tìm cách lôi khủng long bé nhỏ vào.
Eunjung cười lạnh, kéo mạnh Jiyeon vào người mình, hừ một tiếng quát.
''Không xuất hiện? Em họ, tôi khinh dễ bảo bối của em...''
Tiếng vừa dứt, một tay luồng qua eo Jiyeon kéo sát vào người, tay còn lại giữ sau gáy. Ba giây sau môi Eunjung đã đặt lên bờ môi ngọt ngào của Jiyeon mà hôn.
Mắt mở to hết cỡ, cớ sự gì vậy trời? Cái miệng nhỏ ngậm chặt không chịu hé, gồng mình đẩy ra.
Bốp...
Nhân ảnh lướt qua, Eunjung đo ván dưới sàn nhà.
''Tổng giám đốc?''
''Hyomin?''
Jiyeon đứng bất động sau khi ngạc nhiên gọi vang tên nàng, Hyomin không phản ứng nhiều, chỉ lạnh mặt xoa nắm tay vừa vung vào mặt Eunjung.
Cả đại sảnh bấy giờ bỗng nhiên im phăng phắc, không ai dám mở miệng nói được câu nào. Tổng giám đốc là nàng ít khi nổi giận, cũng chẳng bao giờ thấy đánh ai, hôm nay lại bạo lực một quả đấm, mà lại ngay chị họ của mình.
''Còn đứng đó làm gì? Đưa chị họ ra ngoài!''
Cả đám nhân viên vội vội vàng vàng vâng một tiếng lôi kéo Eunjung mới vừa đứng dậy, cả Jiyeon cũng bị nắm tay kéo ra.
''A...''
Tên bảo vệ la một tiếng, buông tay, Eunjung vừa đạp vào chân hắn, vung cùi chỏ vào ngực, bừng bừng lửa giận chỉ thẳng Hyomin mà mắng.
''Jeon Boram là của Halm Eunjung nghe rõ chưa? Nếu cứ tiếp tục làm điều đó, đừng trách tôi khinh dễ người của em...''
''Ra ngoài!''
Nàng không nặng không nhẹ lên tiếng, không tức không giận quay đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Jiyeon lấy một lần, giống như con khủng long con vô hình trong mắt nàng.
Dù trong lòng tự nhũ hãy quên đi nhưng sao cảm giác lại đau đến vậy? Bóng dáng Hyomin thu bé lại trong tầm mắt, Jiyeon tựa như không với tới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip