chap 13
Min về đến nhà sau khi đi loay hoay khắp ngõ hẻm , cũng không biết đi đâu nữa nên về nhà , nhưng cảnh cô thấy bây giờ là gì ?
Nước mắt Min rơi đứt như những hạt trân châu cứ thế rớt xuống , dường như không thể nào đứng vững, dường như có một cái gì đó nghẹn cứng chắn ngang cổ họng khiến Min không thể nào thốt nên lời. Trên chiếc giường phía trước, So đang nhắm nghiền mắt nằm sấp lên thân thể Ri, quần áo cả hai xộc xệch. Mọi thứ dường như nhòe đi trước mắt, không thể nào nhìn rõ được thứ gì nữa nhưng Min vẫn biết được môi So đang đặt lên đâu, tay So đang ở vị trí nào. Họ vô hồn đến mức không nhận ra sự có mặt của Min. Min không thể nhớ được mình đã ngồi ở đó bao nhiêu lâu, không thể nào nhớ được bằng cách nào mình lại có thể rời khỏi đó. Min chỉ biết.... mình đã hóa điên, nhất là trong giây phút đó.......
" khốppp " Min vô tình làm rơi cái ly nước của ai đang uống dở dang ở trên bàn .
Cả hai Sori giật mình quay lại , So mở to hai mắt trợn tròn xoe nhìn Min , Ri như chết lặng trước sự có mặt không báo trước cửa Min .
Min gạt nước mắt trên hàng mi chạy đi , mặc nhanh chiếc áo So chạy theo , Ri ngẩn người ra , không khí tĩnh mịch bao trùm khắp căn phòng , thật tồi tệ .
- Hyomin ! Hyomin !
So vừa thét vừa chạy theo Min .
Min chạy đến đâu thì nước mắt cứ lã chã tuôn rơi , không kiềm được cảm xúc của mình được nữa ..Min cảm thấy thật khốn nạn đúng thật khốn nạn khi cô không còn yêu So nữa thì tại sao cô lại phản ứng vậy chứ .. cô không có quyền ngăn cách So làm gì cả .
- Hyomin !
So bắt được cánh tay Min .
- em nghe chị giải thích đi được không ?
Min quay người lại lên tiếng
- vậy chị định giải thích thế nào khi mọi việc đã quá rõ ràng như thế ?
- chị ...
Bây giờ So chẳng biết nên nói gì cả , cả hai im lặng chờ đợi.. chờ đợi đối phương nói dù chỉ 1 từ .
- mình chia tay đi !
Min thốt lên làm So chết đứng .
Ánh mắt So vẫn không rời khỏi Min, níu chặt lấy tay Min , cô nói trong tiếng nấc
- em nói sao .. chia tay ư ?
Nước mắt bắt đầu ứa ra , Min gật đầu , quay đầu bỏ đi .
So vẫn đứng đó dù chỉ một mình cô .
Hai tuần trôi qua với biết bao là nước mắt của sự nhớ nhung. Min không thể nhớ nổi mình đã làm gì để có thể vượt qua được hai tuần sống trong địa ngục đó.
So cũng như thế bao tin nhắn gửi đi không được hồi đáp, biết bao cuộc điện thoại chỉ để nghe tiếng của "tổng đài".......đây không phải là lần đầu tiên So nếm trải qua cảm giác này. Đã có 1 người cũng đã một lần từ bỏ So mà ra đi như thế, thời gian đó cô sống không bằng chết. Vết thương mới chồng chất lên vết sẹo cũ, đau thật đau, nhớ về những kỉ niệm, những hơi ấm ngày nào.....giờ chỉ còn trong giấc mơ.
Cô ước có thể quay ngược thời gian để cô có thể sửa chữa lỗi lầm của mình .
So đi hết tất cả mọi nơi, đến những nơi hai đứa từng đi, quán ăn hai đứa từng ăn. So nhâm nhi nổi đau chơi vơi, cô đơn từng ngày... để thời gian lặng lẻ trôi qua.
Ri sau cái hành động nhục nhã tối hôm đó , Ri không muốn gặp ai cũng không muốn nói chuyện với ai cứ nhốt mình trong nhà .
- nae .. bồ ăn đi !
Tae Yeon vào phòng với những món ăn Min ưa thích , sao khi xảy ra chuyện đó Min không về nhà mà chỉ ở lì nhà của Tae yeon .
- cảm ơn !
Min nhâm nhi ăn miệng bánh .
- bồ định không về nhà thật sao ?
- bộ hỏi mình 100 lần câu đó rồi đấy !
Min cáu gắt
- sao lại nổi giận với mình , mình chỉ thấy là khi bồ bỏ nhà đi thôi .
Tae yeon nhún vai nói .
- bồ không cần quan tâm , * thở dài một hơi * dù sao mình cũng không muốn về nhà ...
- huh...? Ý bồ là bồ sẽ ở đây mãi mãi á ?
Min gật đầu lia lịa leo thẳng lên giường ngủ ngon lành .
Tae yeon khe khẽ bước đi , lấy điện thoại ra gọi ngay
- alo
Ji bắt máy
- alo Ji Yeon hả ? Là mình Tae Yeon nè
- có gì không ?
Giọng Ji vẫn đều đều
- Hyomin đang buồn lắm nè , cậu mau qua chăm sóc con bé ấy giúp mình đi !
- Hyomin ?
- ừ .. bây giờ bồ ấy đang ở nhà mình nếu cậu cần thì hãy đến đây đi .
- mình hiểu rồi
" kụpp" Ji tắt máy , Ji đang lưỡng lự liệu có nên đến đó mà đến đó làm gì .. đến đó gặp Min chỉ làm cô thêm đau khổ thêm.
, không suy nghĩ nữa Ji khoác nhanh chiếc áo chạy ra khỏi phòng khách sạn vì cô đang ở khách sạn cùng Sunny
- em đi đâu thế ?
Sunny khoanh tay ngồi nhìn
- em có việc, không liên quan đến chị đâu ok !
Ji vừa đi được một bước thì ..
- khoan đã ... có phải em đi gặp con bé hôm trước không ?
Ji bắt đầu bực mình nói
- em đi gặp ai cũng được ok ! Không cần chị phải kiểm tra em !
Ji lật đật chạy ra xe , phóng nhanh đến nhà Tae Yeon.
Bên trong căn phòng.
__________________ 🎵until you 🎵
🎵 It feels like nobody ever knew me
until you knew me
Feels like nobody ever loved me
until you loved me
Feels like nobody ever touched
me until you touched me
Baby
nobody,
nobody 🎵
- này mình nghe bồ bật bài này suốt đấy , nghe không chán hả ?
Min nghe tiếng Tae yeon văng vẵng bên tay mình, lấy chiếc gối đang che ngang khuôn mặt ra, Min lồm cồm ngồi dậy, hai mắt đỏ au, sưng mộng, mặt mũi thì tái nhợt như xác chết....ngơ ngác nhìn Tae yeon
- sao bồ cứ kiếm chuyện với mình mãi vậy ?
- bồ hỏi lạ không ? Nhà chỉ có mình mình với bồ , không nói chuyện với bồ vậy nói chuyện với ma hả ?
Min im lặng không đáp. Bước xuống giường đi lại phía máy lọc nước, rót ra một ly đầy uống 1 hơi hết . Tae yeon nhìn bạn mình ngày một gầy hao, tàn tạ bất giác thấy rất đau lòng...đặt tay lên vai Min , Tae im lặng một lúc rồi nhỏ nhẹ lên
- nếu So Yeon Unnie đã không còn yêu bồ nữa vậy bồ có quay lại với Ji Yeon không ?
Nghe đến tên Ji, Min lập tức gạt tay Tae xuống, hai mắt hòng lên nổi căm phẫn tột cùng. Quay mặt chỗ khác cố gắng nén chặt không để dòng nước mắt chảy xuống. Min nâng cao giọng
- Đừng nhắc tới con nhóc đó nữa.
- chẳng phải hai người rất yêu nhau sao , chỉ vì có So Yeon mà bồ đã mất Ji yeon một lần vậy bồ định đánh mất Ji Yeon một lần nữa hả ?
- MÌNH ĐÃ BẢO BỒ ĐỪNG NHẮC TỚI NỮA
Min quay sang hét lớn vào mặt Tae, rồi dường như không thể kiểm soát nổi cơn đau, Min cắn chặt môi để dòng nước mắt chan hòa khuôn mặt.
Tae nhìn Min khóc như vậy tự dưng cảm thấy lúng túng, không biết phải nói gì nữa. Nghe thấy tiếng rụt rịt, Tae ngước lên nhìn ra phía sau lưng Min thì đã thấy Ji đang hai tay đu lấy cửa sổ, khó khăn ra hiệu cho Tae mở cửa.
Vì nhà Tae là con của luật sư nên việc chơi với bạn bè thế nào cũng rất quan trọng , Min may mắn được ba mẹ Tae để ý nên mới cho chơi chung .
Không một giây suy nghĩ Tae nhanh chóng bước đến mở cửa cho Ji. Hành động này tất nhiên gây được sự chú ý của Min, Min xoay người lại thì thấy Ji đang cố hết sức chui vào cửa sổ . Min giận dữ quay sang nhìn Tae.
- tại sao Ji Yeon lại vào đây được ?
Min tức đến nổi không nói được lời nào. Chỉ biết nhìn Tae bằng ánh mắt vô cùng tức giận. Rồi quay sang Ji, Min gằng giọng
- biến đi ...! Tôi không muốn nhìn thấy người máu lạnh như em !
Ji đứng như trời trồng, rưng rưng nước mắt, chua xót nhìn Min. Cái nét tiều tụy này, cái khuôn mặt ướt đẫm nước mắt này... là vì ai ? Tae thấy tình hình căng thẳng như vậy nên vội vàng lên tiếng
- àh... mình ..mình xuống nhà xem tivi đây sẵn tiện xem thử ba mẹ đã về chưa vậy nghe .
Ji bước đến gần Min, run run đưa tay chạm gần đến khuôn mặt Min, ngay lập tức bị Min hất mạnh tay ra. Min tức giận xoay ngược lưng với Ji , dùng tay lau sạch đi nước mắt, Min hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng
- em còn đến đây gặp tôi để làm gì ?
- xem chị thế nào rồi
Giọng Ji vẫn lạnh lùng
- tôi thể nào không lẽ em không biết ? , trả lời cho tôi biết đi ... em không còn yêu tôi thật sao ?
Ji cười nhạt, quay đầu sang chỗ khác như không muốn nhìn thẳng vào mắt Min
- chúng ta yêu nhau không có kết quả đâu ..
Như một tiếng sấm đánh bên tai, Min cảm thấy trước mắt mình một màu đen tối sầm, dường như không còn có thể đứng vững nữa. Min lắc lắc đầu, nước mắt theo động tác đó mà rơi lã chã , nắm chặt tay Ji , Min gào khóc
- Ji Yeon ... chị xin em một lần thôi ... cho chị một cơ hội để được yêu em có được không ?
- đủ rồi Hyomin ( Cướp ngang câu nói của Min , Ji im lặng một lúc rồi tiếp tục ) em yêu chị đúng tôi đã từng rất yêu chị nhưng là quá khứ rồi ... bây giờ .. bây giờ này tôi không còn cảm giác đó nữa ... người tôi là Sunny .
Min đau đến nổi dường như muốn ngã quỵ, dùng tay vịn thành bàn sau lưng, phải khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
- em nói thật ?
- đúng .. cho nên chị đừng cố năn nỉ tôi nữa ..
" chátt " một cái tát tay thật mạnh xuất phát từ Tae
- cậu điên rồi hả , sao cậu có thể đối xử với Hyomin như vậy hả ?
Ji nhếch môi cười lạnh , giọng nói chậm rãi mang theo âm hưởng lạnh lẽo đến rợn người
- mình là như vậy đó ...
Min bật cười, nụ cười thật xa lạ, nụ cười tràn đầy sự căm ghét và lạnh nhạt:
- Được thôi .. nếu em đã ghét tôi đến vậy thì từ đừng gặp nhau nữa , cứ xem đối phương như người vô hình đi nhé !
________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip