Chap 7
Sáng sớm ngày hôm đó, Ân Tĩnh liền theo Chung Tấn luyện công, Hiếu Mẫn đi ngang qua nhìn thấy động tác của nàng không đúng tiêu chuẩn, khẽ nở nụ cười, không ngờ lại bị Ân Tĩnh nghe được.
Ân Tĩnh nhướng mày, nói.
''Nhị tiểu thư có gì chỉ giáo?''
Hiếu Mẫn cười đáp.
''Không dám nhận chỉ giáo, chỉ nhìn động tác của ngươi không đúng tiêu chuẩn có chút buồn cười. Ta nói, ngươi đều lớn như vậy mới đến học công phu?''
Ân Tĩnh không giận, đáp.
''Cường thân kiện thể thôi, lời này tựa hồ nhị tiểu thư khá tự tin về cái này?''
Hiếu Mẫn vừa nghe lời này, cái đuổi nhỏ liền vểnh lên, có chút đắc ý nói.
''Ta từ bé tập võ, nhiều năm như vậy cũng coi như có chút thành tích''
Hiếu Mẫn nói lời này không phải khoa trương, thậm chí đều có chút khiêm nhường. Nàng từ bé thân thể không tốt, Phác Tín liền đem nàng lên núi cùng cao nhân tập võ, hằng năm chỉ ở nhà một ít thời gian, mấy năm gần đây học cũng gần xong, ở nhà mới nhiều hơn.
Chung Tấn nghe vậy cũng cười nói.
''Tĩnh nhi, ngươi đừng xem thường Mẫn nhi, thật muốn đánh lên tới, ta cũng không nhất định có thể thắng nàng đâu''
Ân Tĩnh nghe xong chớp mắt một cái, thử thăm dò nói.
''A, ngươi lúc rảnh có thể dạy ta một chút không?''
Chung Tấn luôn bị Chung Thành sai đi làm vài chuyện, dạy xong hôm nay, liền muốn đi ra ngoài, gần nửa tháng mới về.
Hiếu Mẫn vờ ho khan một tiếng nói.
''Được, bất quá, ngươi phải bái ta làm thầy a''
Chung Tấn ở bên cạnh không nói lời nào chỉ cười. Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, ba người đi được tất có ta sao, có thể học nhiều thứ cũng không mất mát gì, liền chắp tay kính nói.
''Đồ nhi bái kiến sư phụ''
Hiếu Mẫn vốn chỉ là nói đùa, không nghĩ tới Ân Tĩnh thực sự đáp ứng, có chút bất ngờ lại có phần vui vẻ, vỗ vỗ đầu nàng nói.
''Hảo hảo hảo, tiểu đồ đệ, ngươi hôm nay trước theo A Tấn luyện, chờ ngày mai bắt đầu vi sư dạy ngươi''
Nói xong hướng Ân Tĩnh cười một tiếng sau đó hài lòng đi.
Thế là từ ngày thư hai trở đi, Hiếu Mẫn thực sự bắt đầu mang Ân Tĩnh đi luyện võ, tính cách tương phản, nhanh chóng hòa mình, thường xưng huynh gọi đệ mà cùng đi ra ngoài chơi.
Lại một ngày, Phác Tín nhìn khí trời tốt, liền dẫn mọi người đi du ngoạn. Ân Tĩnh trong thời gian này bình thường ở y quán làm việc, rảnh rỗi thì luyện võ, không có cơ hội cùng Trí Nghiên nói chuyện, cơ hội này liền bắt đầu cùng nàng nói điên cuồng. Nói nói, lại có người ở một bên nhìn các nàng, vì vậy Ân Tĩnh và Trí Nghiên vừa nói chuyện vừa quan sát mọi người, rốt cuộc ánh mắt kia đến từ Cư Lệ.
Chỉ thấy Cư Lệ và Hiếu Mẫn vừa nói chuyện, cũng không ngừng hướng bên này liếc mắt một cái sau đó nhanh chóng dời đi.
Ân Tĩnh không ngu ngốc, vừa nhìn vẻ mặt Cư Lệ như thế biết nàng đối với Trí Nghiên có hảo cảm, thế nhưng nàng và Cư Lệ bình thường không gặp nhau nhiều lắm, tất nhiên không phải là nàng, cũng chỉ có thể là Trí Nghiên. Ân Tĩnh lại liếc mắt nhìn Trí Nghiên, phát hiện nàng một bên vừa xem phong cảnh một bên cùng mình nói chuyện, tựa hộ cũng không để ý đến Cư Lệ. Ân Tĩnh không nhịn được lắc đầu một cái, cái đầu gỗ này, Phác tiểu thư gánh thì nặng mà đường thì xa a.
Ân Tĩnh tâm niệm vừa động, đem Trí Nghiên đến Phác gia tỷ muội bên kia, sau đó quay về phía Hiếu Mẫn nói.
''Sư phụ, ta có chút vấn đề cần ngươi dạy. Nghiên nhi, ngươi trước cùng Lệ nhi tâm sự đi''
Dứt lời không đợi mọi người phản ứng liền lôi kéo Hiếu Mẫn bước nhanh về phía trước.
Cư Lệ mơ hồ có chút mừng rỡ nhìn Trí Nghiên, muốn cùng nàng nói chuyện lại không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu đi theo bên cạnh nàng.
Trí Nghiên không biết tâm tình nàng, bắt đầu cùng Cư Lệ tán gẫu, không khí cũng coi như hòa hợp.
Không giống với hai người bình lặng, ở phía trước Ân Tĩnh không biết nói đông tây gì đó, chọc cho Hiếu Mẫn vui vẻ vô cùng, sau đó cũng không biết thế nào chọc giận nàng, tức giận đến Hiếu Mẫn đuổi theo Ân Tĩnh muốn đánh nàng. Võ công nàng mới học, làm sao thoát được Hiếu Mẫn, sau bị Hiếu Mẫn vỗ vài cái, Ân Tĩnh khổ sở vuốt vào nơi bị đánh oán hận, lại đem nàng chọc cười.
Trí Nghiên nhìn các nàng đùa giỡn, cười với Cư Lệ nói.
''Muội muội ngươi lúc nào cũng hoạt bát như thế sao?''
Cư Lệ nhìn các nàng, cũng cười đáp.
''Mẫn nhi từ nhỏ đã như vậy, chung quy cũng không yên lặng được''
Một đường đi tới, trên đường nói những chuyện khi còn bé của Hiếu Mẫn.
Tìm nơi ngồi xuống nghỉ ngơi, Ân Tĩnh cùng Hiếu Mẫn kẻ xướng người họa, chọc cho mọi người cười vui vẻ.
Phác Tín cùng Chung Thành nhìn bốn người, nhìn nhau cười một tiếng.
Ngày hôm này tiết trời thật tốt a.
Mấy ngày sau, Trí Nghiên ở Phác phủ nhặt được một con cún nhỏ bị thương, sinh lòng thương xót, ôm trở về ngồi ở trong đình cẩn thận băng bó cho nó, làm như quá trình này làm nó đau, lộ ra răng nhọn gầm nhẹ. Trí Nghiên cũng không sợ, rất nhanh băng bó xong, sờ đầu nó một cái tỏ vẻ trấn an, lại đút ít đồ cho nó ăn. Tiểu cẩu lúc này có chút phe phẩy đuổi, liếm liếm tay của nàng.
Trí Nghiên ôm tiểu cẩu, trêu đùa nó, tiểu cẩu làm như mệt mỏi, trong lòng nàng ngủ thiếp đi.
Trí Nghiên tùy ý tiểu cẩu ngủ yên trong ngực nàng, cúi đầu nhìn nó ngủ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, không tự chủ mỉm cười.
Duy trì một động tác quá lâu, cái cổ có chút đau, ngẩng đầu lên lại thấy Hiếu Mẫn đang nhìn bên này, không biết đã đứng bao lâu.
Trí Nghiên cho là Hiếu Mẫn hứng thú với tiểu cẩu trong ngực nàng, nhưng bởi vì cùng mình không quen mà ngượng ngùng, hướng nàng cười cười, vẫy tay ra hiệu nàng đến.
''Ngươi muốn ôm nó sao?''
Trí Nghiên đối với Hiếu Mẫn cười nói.
Hiếu Mẫn có chút muốn, nhưng lại có phần sợ chó.
Trí Nghiên nhìn ra nàng muốn cùng tiểu cẩu chơi đùa, nhưng vừa sợ, đề nghị.
''Nếu không ngươi sờ nó một cái đi''
Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên, lại nhìn tiểu cẩu.
''Nó có thể hay không tỉnh dậy cắn ta?''
Trí Nghiên nhìn bộ dáng nàng muốn sờ, có chút buồn cười nói.
''Nghe Tĩnh nhi nói ngươi thuở nhỏ tập võ, thế nào lại bị tiểu cẩu này dọa sợ a? Nó vẫn còn nhỏ như vậy, cho dù cắn cũng không đau''
''Ta khi còn bé bị chó cắn qua, cho nên mới sợ a''
Hiếu Mẫn không phục nói.
Nhìn Hiếu Mẫn do dự, dứt khoát cầm tay nàng, đặt ở trên đầu tiểu cẩu.
Thấy tiểu cẩu an ổn mà ngủ, Hiếu Mẫn lớn gan nhẹ nhàng vuốt đầu nó, dường như sợ nó tỉnh, nhẹ giọng hỏi Trí Nghiên.
''Tiểu cẩu này là từ đâu ngươi lấy được?''
''Ta ở bên ngoài nhặt về, nó còn nhỏ như vậy lại bị thương, đáng thương liền ôm trở về''
''Nó tên gì?''
''Không bằng, ngươi cho nó một tên đi''
Hiếu Mẫn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.
''Gọi là tiểu Nghiên đi''
''Tại sao muốn tên nó giống ta?''
''Bởi vì êm tai a''
Hiếu Mẫn cười đáp
Nhìn Hiếu Mẫn cười, Trí Nghiên đành chịu cười nói.
''Được rồi, liền gọi tiểu Nghiên. Ngươi khen tên ta dễ nghe liền đáp ứng ngươi''
Hiếu Mẫn vốn chỉ là nói đùa, không nghĩ tới Trí Nghiên không nổi nóng mà còn đáp ứng.
Người này, hình như cũng thật thú vị, Hiếu Mẫn nghĩ thầm.
Sau đó, Hiếu Mẫn trở về cùng tiểu Nghiên chơi đùa, hăng hái nghe Trí Nghiên nói những chuyện liên quan tới tiểu cẩu.
Một lúc sau, tiểu cẩu liền thích ứng tên tiểu Nghiên. Một người một cẩu đồng thời nhìn nhau, Hiếu Mẫn cảm thấy đáng yêu, tự nhiên cười không ngừng, chơi như vậy không biết chán.
Trí Nghiên cũng không ngại nàng phiền, thấy bộ dáng nàng như vậy rất khả ái.
Nàng ôm tiểu Nghiên nhớ tới Hiếu Mẫn nghịch ngợm, khóe miệng liền cười.
Nàng dạy tiểu Nghiên nắm tay, trước tiên liền muốn cho Hiếu Mẫn xem, đem nó đi tìm nàng, biết được nàng và Ân Tĩnh đi ra ngoài chơi, có chút mất mát ôm nó đờ ra.
Hiếu Mẫn trở về liền tới chỗ Trí Nghiên xem tiểu Nghiên, vừa nhìn thấy nàng, mới vừa mất mát liền mất sạch, chỉ còn lại vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip