Chap 4

"Jiyeon, tặng cho em này"

Hyomin tươi cười đưa một cái hộp nhỏ cho Jiyeon. Cô thoáng bất ngờ nhưng cũng nhận lấy nó. Hôm nay đâu phải ngày gì đặc biệt thì vì sao nàng lại tặng quà cho cô nhỉ?

"Sao khi không lại tặng quà cho em?"

"Chị đi ngang cửa hàng nhìn thấy cái này rất đẹp nên muốn mua cho em, bởi vì Jiyeon bình thường rất tốt với chị nên cái này xem như là quà cảm ơn đó"

Hyomin cười đến tít mắt. Nàng hối thúc Jiyeon mở quà ra xem. Người kia ngoan ngoãn gật đầu rồi nhanh chóng mở quà.

Đó là một sợi dây chuyền đơn giản. Jiyeon mỉm cười, lồng ngực bị cảm giác ấm áp xâm chiếm, cô nhìn Hyomin, ánh mắt dịu dàng mà cũng nồng nàn sự yêu thương. Cô đột ngột ôm lấy nàng, muốn để nàng cảm nhận được tư vị hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô vào lúc này. Thật ra Hyomin chẳng cần tặng cho Jiyeon món nào cả, bởi nàng chính là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho cô rồi.

"Cảm ơn chị"

Hyomin bật cười khúc khích, tay nàng tìm đến lưng Jiyeon vỗ nhè nhẹ.

"Sau này em phải luôn đeo nó, khi em buồn cứ cầm lấy mặt dây chuyền rồi gọi tên chị, bất kể là ở đâu chị cũng sẽ đến bên cạnh Jiyeon của chị"

Một lời hứa khiến Jiyeon xúc động, khiến cô tin tưởng mà phó thác cuộc đời mình cho nàng.

Cho đến bây giờ Jiyeon vẫn còn tin vào lời hứa đó, bằng chứng là cô cầm lấy mặt dây chuyền kia và gọi tên nàng đến mức giọng khàn đi nhưng nàng vẫn không xuất hiện. Không, nàng chẳng phải luôn ở trong trái tim Jiyeon sao? Vậy là nàng không thất hứa rồi. Jiyeon cười, nhìn thứ lấp lánh trong lòng bàn tay đến khi nó bị vùi lấp bởi những giọt nước mắt của cô.

Phần bụng của Jiyeon từ sớm đã chảy máu bởi những cú đấm của Soyeon vô tình trúng vào vết thương của cô. Jiyeon không còn thấy đau nữa, vết thương ngoài da sao bì được nỗi đau bên trong lòng dạ? Cô đưa tay lau nước mắt, sơ ý lại để sợi dây chuyền kia rơi xuống hồ, Jiyeon hốt hoảng nhảy xuống nước, cố chụp lấy món báu vật của mình. Jiyeon chỉ còn lại nó để bám víu trong những chuỗi ngày cô tồn tại, bằng mọi giá cô không thể để mất đi.

Dòng nước chẳng chút thương xót cho con người tội nghiệp ấy, nó cuốn món báu vật của Jiyeon chìm càng lúc càng sâu, cho đến khi chạm đáy hồ, mới để Jiyeon nhặt lại được. Nhưng lúc thân người nhỏ bé kia muốn ngoi lên mặt hồ thì tay chân cô trở nên vô lực, cả một vùng nước bao quanh cô phút chốc biến thành màu đỏ, đầu óc cô mụ mị đi, cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng lực bất tòng tâm.

"Chị sẽ kết hôn cùng Soyeon..."

"Đứa trẻ này là con của Soyeon..."

"Park Jiyeon, mày chính là một kẻ ích kỉ...''

"Hyomin..."

Đến lúc này mà vẫn nhớ đến nàng nhiều như vậy, Jiyeon cảm giác được mình đang bị nước nuốt chửng, cô mệt mỏi buông xuôi. Nếu như dòng nước lạnh lẽo này có thể chôn vùi một trái tim si ngốc, có thể cuốn đi tâm hồn đầy thương tổn của Jiyeon thì cô sẽ biết ơn nó vô cùng.

"Tại sao cô lại im lặng? Cô hãy nói đi, tôi xin cô..."

Lần đầu tiên Soyeon hạ mình năn nỉ một người lạ.

Sau một giờ đồng hồ im lặng, tránh né Soyeon, IU thở dài, miễn cưỡng đáp lời. Cô đã hứa sẽ giữ bí mật chuyện này, cô nhất định không thể nói.

"Xin lỗi..."

"Tôi chỉ cần cô trả lời phải hay không thôi mà, làm ơn, tôi muốn biết có phải Jiyeon đã hiến thận cho mình không?"

Soyeon vẫn cố chấp hỏi đến cùng.

"Soyeon đang nói gì vậy?"

Chẳng biết từ khi nào Hyomin đã tỉnh, nàng ngồi trên xe lăn được bà Park đẩy ra ngoài. Nàng vừa nghe thấy gì thế này? Jiyeon hiến thận cho ai chứ?

"Jiyeon hiến thận sao? Chuyện này là thế nào?"

Ánh mắt Hyomin đầy vẻ hoang mang.

"Hyomin, xin em hãy bình tĩnh, bác sĩ nói em vẫn còn đủ hai quả thận..."

Một tiếng đoàng nổ trong đầu Hyomin, viên đạn vô hình cắm thẳng vào tim nàng. Làm sao có thể? Rõ ràng nàng đã được đẩy vào phòng phẫu thuật để hiến thận cho Soyeon mà, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cả người Hyomin không ngừng run rẩy.

"Không thể nào đâu, không thể..."

Hyomin như một kẻ điên lầm bầm câu nói kia. Nàng yếu ớt đứng dậy, bước đến chỗ IU, hai mắt nhạt nhòa nắm chặt vạt áo người nọ.

"Làm ơn, tôi muốn biết điều gì đang xảy ra..."

Đứng trước tình cảnh này, thâm tâm IU bị giằng xé tột cùng, cô nên im lặng đến cùng hay nói ra đây? Nhưng cô làm sao có thể phá hỏng bí mật của Jiyeon được, cô ấy sẽ giết chết cô mất.

"Tránh ra, tránh ra...''

Sự xuất hiện của một chiếc xe đẩy vào phòng cấp cứu cắt ngang tình thế khó xử hiện tại của IU.

"Bác sĩ..."

Một cô y tá trông thấy IU liền vội vàng gọi.

"Chuyện gì vậy?"

IU nhìn vẻ mặt sợ hãi kia, khẩn trương hỏi lại, cô có linh cảm có gì đó không hay xảy ra rồi. Khi nhìn thấy người nằm trên xe đẩy kia là Jiyeon, IU kinh hãi mở to mắt, cả người cô đổ đầy mồ hôi lạnh. Jiyeon vì sao lại như vậy?

"Bạn bác sĩ bị rơi xuống hồ nước, tình trạng hiện tại rất nguy kịch"

"Là Jiyeon, là Park Jiyeon..."

Hyomin gào lên khi nhận ra đó là Jiyeon, cô ấy nằm bất động, cả người trắng bệch được y tá đẩy vào trong. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Jiyeon của nàng... Không, đây tuyệt đối chỉ là mơ mà thôi, Hyomin không tin đâu. Nàng liên tục di mắt hy vọng giấc mơ khủng khiếp kia sẽ biến mất nhưng ánh đèn cấp cứu sáng rực kia khiến mọi hy vọng của nàng đều bị dập tắt. Nàng lao đến đập cửa phòng, nàng muốn vào trong đó với Jiyeon, nàng không muốn để người ấy một mình ở đó, Jiyeon của nàng từ trước đến giờ vẫn luôn sợ bệnh viện như thế mà.

"Hyomin, em bình tĩnh đi, Jiyeon sẽ không sao đâu"

Soyeon kéo Hyomin ra trước khi nàng phát điên và lao vào đó. Soyeon không biết điều gì đang diễn ra nữa, mọi thứ đến quá nhanh khi Soyeon còn chưa làm rõ được chuyện gì.

"Jiyeon, tại sao Jiyeon lại ở trong đó?"

Hyomin vùng vẫy, rồi khóc ngất trong vòng tay Soyeon.

"Soyeon, chuyện này là sao vậy?"

Bà Park cũng chẳng hiểu chuyện gì đang đến với gia đình bà vào lúc này.

"Các người..."

IU xiết chặt tay, hai mắt long lên đầy giận dữ. Jiyeon bị thế này cũng do đám người này hại, họ lấy đi tất cả mọi thứ của bạn cô, niềm tin, hy vọng, tình thân, tình yêu và kể cả mạng sống. Họ tàn nhẫn còn Jiyeon lại quá lương thiện, cô ấy cứ khờ khạo dâng hết thứ này đến thứ khác mà không mảy may giữ lại cho mình điều gì.

"Nếu Jiyeon có chuyện gì các người sẽ hối hận cả đời này!"

IU buông một câu rồi đẩy cửa bước vào phòng cấp cứu.

"Jiyeon..."

IU bịt chặt miệng, ngăn tiếng khóc của bản thân khi nhìn Jiyeon vật vã với chiếc máy sốc tim. Cô tiến lại gần, nước mắt lũ lượt rơi xuống khi nhìn những vệt điện tim màu xanh yếu ớt chạy trên màn hình.

"Xin lỗi..."

Vị bác sĩ kia bất lực cúi đầu trước IU, anh ta không thể giúp được gì nữa.

"IU..."

Âm thanh yếu ớt bật ra từ cổ họng Jiyeon, cô dùng chút hơi tàn của mình đưa tay về phía IU ra hiệu cô ấy hãy tiến lại chỗ cô.

IU nén đi tiếng khóc, cất bước chân nặng nề đến giường Jiyeon, cô bắt lấy bàn tay mềm nhũn, lạnh ngắt của Jiyeon, cô ấy run rẩy cất lời.

"Hyomin..."

Jiyeon mở lòng bàn tay trao sợi dây chuyền của mình cho IU, ánh mắt dường như muốn nói rằng hãy cất giữ nó giúp cô.

"Đừng để Hyomin biết..."

Một tiếng thở nặng nề bật ra, bàn tay Jiyeon trượt khỏi tay IU, cô trút hơi thở cuối cùng trong tiếng khóc nức nở của bạn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip