Chap 6: END
"Hyomin, em ăn chút gì đi, cả hôm nay em không ăn gì rồi"
Soyeon khổ sở cầm hộp cháo đuổi theo Hyomin, nàng cứ liên tục lắc đầu, bịn chặt miệng rồi chạy đi. Hai tháng từ sau sự việc kia, tâm trí nàng vẫn ngây ngây dại dại như vậy, có lẽ mất đi Park Jiyeon là điều mất mát quá lớn trong cuộc đời nàng.
Soyeon nhớ đến năm đó nếu không phải vì Hyomin hiểu lầm Jiyeon không yêu nàng thì có lẽ nàng sẽ không lấy Soyeon đâu. Soyeon đã từng căm ghét Jiyeon vì phá hoại tình cảm giữa Soyeon và nàng, nhưng thực ra chính Soyeon mới là người chia cắt tình yêu đẹp đẽ giữa họ.
"Hyomin muốn đợi Jiyeon cùng ăn chung"
"Không được, em phải ăn bây giờ vì em đang mang thai"
Soyeon kéo Hyomin ngồi xuống băng ghế đá gần đó, nhanh chóng mở hộp cháo ra.
"Sao Jiyeon đi đâu lâu vậy chứ? Jiyeon đã hứa luôn ở bên cạnh Hyomin mà"
Hyomin ăn xong một muỗng, uất ức bĩu môi, nàng sẽ nghỉ chơi với Jiyeon nếu cô cứ không đến gặp nàng như vậy.
Soyeon thở dài, múc thêm một muỗng cháo đút cho Hyomin.
"Jiyeon bận ngủ rồi, bởi vì Jiyeon rất mệt nên cần ngủ hơi nhiều"
Thật ra hôm đó đã xảy ra một kỳ tích, sau khi Hyomin xông vào phòng cấp cứu, tim Jiyeon đột nhiên đập trở lại, cô không chết chỉ có điều lâm vào hôn mê sâu. Soyeon thật không biết khi nào Jiyeon mới có thể tỉnh lại, hiện tại chỉ có cô ấy mới khiến Hyomin trở nên bình thường được thôi.
"Vậy chờ Jiyeon thức thì Hyomin mới ăn nữa, Hyomin muốn ăn cùng Jiyeon"
Hyomin lại giở trò để bỏ bữa, nàng che mặt không cho Soyeon đút tiếp.
"Không được, Hyomin ngoan, vì đứa con trong bụng phải ăn một chút"
"Không ăn đâu''
Hyomin liên tục lắc đầu.
Hết cách rồi, Soyeon mệt mỏi toan đóng hộp cháo lại thì một bàn tay đã đoạt lấy nó. Soyeon ngẩng đầu nhìn lên, trong lúc muốn mở miệng nói gì đó thì bị người kia ngăn lại. Cô ấy rất nhanh ngồi xuống cạnh Hyomin.
"Nếu Hyomin ăn hết cháo sẽ được đến gặp Jiyeon đó"
Vừa nghe được gặp Jiyeon, Hyomin tức thì xoay người lại.
"Có thật là sẽ được gặp Jiyeon không?"
Hyomin tròn xoe mắt hỏi lại.
"Thật"
Người kia mỉm cười gật đầu.
Trong nháy mắt Hyomin nhận ra người này thật quen thuộc, dường như nàng từng gặp qua thì phải. Một mớ hỗn độn xoay vòng trong đầu nàng, Hyomin hất đổ hộp cháo, đau đớn đưa tay ôm chặt đầu.
"Hyomin, tỉnh lại đi, em là Jiyeon, Jiyeon của chị đây"
Người kia ôm lấy nàng, thì thầm bằng chất giọng ấm áp thân thuộc. Nàng khóc, đôi tay run rẩy ôm lại cô ấy.
"Jiyeon..."
Hyomin ghì chặt lấy thân người nhỏ bé ấy. Nàng nhận ra cô ấy rồi, Park Jiyeon, cô ấy là Park Jiyeon của nàng mà.
''Em nhớ chị quá, Hyomin..."
Một cuộc chia ly dài nhưng may mắn cũng có ngày họ được trùng phùng. Có lẽ hơi muộn để tìm lại nhau nhưng với tình yêu thì vừa kịp lúc để bắt đầu tất cả.
"Jiyeon, đừng đi đâu nữa, chị yêu em"
Cái giá để nghe được câu nói này thật đắc làm sao, suýt chút nữa Park Jiyeon đã về với Chúa rồi. Jiyeon mỉm cười, cưng chiều hôn lên đỉnh đầu người con gái ấy.
"Em cũng yêu chị''
Hyomin ngẩng đầu, vươn tay ôm lấy khuôn mặt thân thương ấy, nước mắt không ngừng tuôn rơi vì xúc động. Để yêu một người rốt cuộc phải chờ đợi bao lâu? Nàng và Jiyeon đi một vòng lớn mới có thể tìm thấy nhau, thế nên có rất nhiều chuyện nàng muốn nói cho cô nghe nhưng bây giờ chắc không phải là lúc.
Bởi vì...
Giây phút này...
Hãy yêu đi...
Sau khi sự thật toàn bộ được phơi bày, Soyeon chủ động ly hôn cùng Hyomin, cô nghĩ đó là điều mình cần làm để chuộc lỗi cùng Jiyeon và nàng.
Buổi tối hôm đó, Jiyeon đưa Hyomin đến công viên quen thuộc, nơi đây gắn liền với biết bao kỉ niệm giữa nàng và cô. Hyomin tựa đầu lên vai Jiyeon, ánh mắt lơ đễnh nhìn bầu trời đầy sao kia, trên môi nàng nụ cười vẫn chưa tắt.
"Chị lạnh không?"
Jiyeon bắt lấy bàn tay nàng, suýt sao xoa chúng, cô thấy nàng chuyển tầm mắt sang mình, mỉm cười lắc đầu. Bao lâu rồi nhỉ? Jiyeon không nhớ lần cuối cùng nàng cười với cô là khi nào. Trước đây khi đối diện nhau, họ chỉ dành cho nhau những ánh nhìn đầy vẻ hoang mang, sợ sệt, khổ đau và cả bế tắc, nụ cười của nàng với Jiyeon luôn là một điều xa xôi, xa đến mức khiến lòng cô đau đớn không thể tả. Nhưng hiện tại đã khác, nàng cười với cô, tặng cho cô khôn xiết những niềm vui và hạnh phúc mà trước đây chưa từng có và họ chuẩn bị đón chào đứa con đầu lòng của mình.
''Không, có em ở đây thì làm sao lạnh được?''
"Chị bây giờ còn biết nịnh người yêu nữa sao?"
Jiyeon thích thú bật cười, cô kéo nàng vào trong lòng, sưởi ấm nàng khỏi cái lạnh ngoài kia.
"Chị nói thật lòng mà"
Hyomin vươn ngón tay vẽ vòng tròn vô định trên lưng người yêu. Nàng nghe tim mình bâng quơ hát lên khúc tình ca nào đó. Khi ấy, nàng đã cho rằng cả đời này Jiyeon cũng không yêu nàng, cô là điều mà Hyomin chỉ có thể nhìn mà không cách nào chạm tới. Vậy nên trong một đêm điên rồ, nàng đã nhận lời kết hôn cùng Soyeon, chỉ đơn giản nàng muốn được ở gần người nàng yêu, nàng chẳng ngờ được điều ấy lại làm nàng và Jiyeon đau khổ trong suốt nhiều năm qua.
"Minnie, sau khi bé con chào đời, chúng ta kết hôn nhé?"
Jiyeon nghĩ cô nên cho nàng một danh phận, một mối quan hệ rõ ràng để trói nàng ở lại bên cô mãi mãi.
"Đây là lời cầu hôn của em đó hả? Không có tí thành ý gì hết"
Nàng hờn dỗi đánh vào lưng Jiyeon một cái rồi đẩy cô ra.
"Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tư đối phương chị còn chưa hiểu rõ sao? Em nghĩ không cần nói nhiều gì thì chị cũng có thể cảm nhận tình yêu của em, cũng đã hiểu được em muốn lấy chị làm vợ đến mức nào mà phải không, Minnie?"
Hyomin cười, nắm lấy tay nàng, đặt một nụ hôn lên đó. Nàng dường như đã đọc được những khát vọng sâu thẳm trong lòng cô, hai mắt nàng đỏ hoe, xúc động ôm chầm lấy Jiyeon.
"Minnie, lấy em nhé?"
Chỉ sau cái gật đầu của Hyomin, Jiyeon chủ động trao cho nàng một nụ hôn. Nó ngọt ngào nhưng cũng mặn chát khi những giọt lệ của hai kẻ yêu nhau kia cứ không ngừng rơi xuống.
Vài tháng sau đó, Hyomin sinh được một tiểu công chúa. Mọi người tranh nhau bế bé con khi trông thấy bộ dạng đáng yêu của nó, ai cũng bảo bé con rất giống Jiyeon, cứ như từ trong một khuôn đúc ra vậy.
"Jiyeon, đến bế con gái đi con"
Bà Park gọi khi thấy Jiyeon chỉ mãi lo chăm sóc cho Hyomin mà không bế con gái.
"Yeonnie, em đến bế con đi, chị ổn mà"
Hyomin thều thào, nàng còn rất yếu sau khi vừa sinh.
"À, được...''
Jiyeon ngừng lau tay cho Hyomin, cô nhìn sang phía con gái đang oa oa khóc kia. Jiyeon thật sự vô cùng căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô có con, cô không biết phải xử sự thế nào mới phải, trán Jiyeon bắt đầu đổ mồ hôi, gương mặt cô hiện đầy vẻ lo lắng. Cô nhìn Hyomin, lí nhí nói.
"Minnie, em rất lo, em phải bế con thế nào? Nếu lỡ con sợ em thì phải làm sao đây?''
Bộ dạng của Jiyeon khiến Hyomin bật cười. Cảm giác lần đầu tiên có con nên lo lắng nàng cũng hiểu được, nàng nắm lấy bàn tay run run của Jiyeon, trấn an cô.
"Không sao đâu, em cứ đến bế con đi"
Được động viên, Jiyeon đứng dậy bước đến chỗ bà Park, cô tần ngần hồi lâu rồi mới dám vươn tay xin được bế con gái.
Kì lạ thay, bé con đang khóc lóc thế mà khi nằm trong vòng tay Jiyeon lại nín. Cô mỉm cười, ôm con gái cưng vào trong ngực, lòng đột nhiên cảm thấy mình trở nên vĩ đại đến lạ, thì ra cảm giác có con chính là thế này đây. Jiyeon hạnh phúc đến suýt nữa đã rơi nước mắt, cô hôn lên vầng trán bé nhỏ kia, rồi bế bé con đến chỗ Hyomin.
"Minnie, chị xem Minyeon của chúng ta xinh chưa nào?"
Hai mắt Jiyeon bỗng chốc sáng ngời, nụ cười trên môi không ngăn được mà nở rộ.
"Con gái giống hệt như em vậy"
Hyomin vui sướng mỉm cười.
"Vợ ơi..."
Tiếng gọi của Jiyeon khiến sống lưng nàng đột nhiên lạnh, Hyomin linh cảm có gì đó mờ ám xuất hiện trong đầu Jiyeon rồi.
"Sao?"
Hyomin nghi hoặc hỏi.
"Sinh cho em thêm vài tiểu công chúa đáng yêu thế này nhé"
Jiyeon nháy mắt rồi thích chí cười to.
"Park Jiyeon, em có giỏi thì tự mình sinh đi!"
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip