(7)
//
Minho sẽ có lúc đến phòng cậu, Seungyoon cũng dần quen với tiếng gõ cửa của hắn.
Cộc cộc---
"Mời vào."
Song Minho mỗi tối thứ sáu đều tan tầm rất sớm, về nhà rồi nhất định sẽ đến phòng cậu.
Seungyoon buông di động, nhìn lên nửa thân trên của đối phương. Dáng dấp cao lớn của Minho bước qua cửa rồi ngồi xuống giường cậu. Bàn tay dày rộng vuốt ve tóc cậu, giống như trấn an một con mèo nhỏ.
"Hôm nay đổi hương xịt phòng rồi sao?"
"Vâng, là mùi bạc hà."
"Dễ chịu hơn mùi lúc trước."
"Sữa tắm cũng vừa dùng hết, em mua lại loại cũ rồi."
Hai người nói chuyện câu được câu mất.
Tay Minho trượt xuống dưới, lòng bàn tay ái muội ma sát lên vành tai cậu, khiến hơi thở Seungyoon có chút gấp gáp.
"Đang định đi ngủ sao?"
Seungyoon lắc lắc đầu. "Không có,"
"Vậy đợi tôi sao?" Thanh âm hắn ngày càng khàn khàn.
Không đợi câu trả lời, Song Minho liền hôn lên môi cậu, tay ôm lấy mặt Seungyoon, gặm nhấm rất cẩn thận.
Seungyoon nâng đầu thuận theo đòi hỏi của hắn, miệng phát ra mấy âm rên rỉ rất thoải mái, tay không tự chủ được, ôm lấy eo đối phương.
Nói chính ra, Song Minho thực sự sẽ hôn, một cái hôn khiến Seungyoon ý loạn tình mê, cứ như muốn đo phản ứng của đối phương.
Lúc hắn đẩy cậu xuống giường, đòi hỏi càng nhiều, Seungyoon đã hoàn toàn bị giam lại trong đó.
Sau đó, lại là một đêm xuân phong nồng đậm.
Giao dịch này thật rất đơn giản lưu loát, làm Seungyoon rất yên tâm, cảm giác nếu mọi chuyện cứ thế này, đến kỳ hạn sang năm cậu có thể thoải mái rời đi.
Vốn nên như vậy, không có sai lầm gì.
Kang Seungyoon khi đó hoàn toàn không ý thức được, sai lầm vốn dĩ là bản chất của nhân sinh.
Cứ thế mối quan hệ êm ái này kéo qua một tháng, đến một câu trong thơ của Haizi "Mảnh hoa dại nơi thảo nguyên đã chứng kiến cái chết của các vị thần."
Tháng chín đến rồi.
Seungyoon hôm đó vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu tóc cậu rối bù, chân đi dép lê, vùi đầu bên cạnh tủ lạnh, lấy ra một ly nước đào uống. Nước trái cây mát lạnh khiến cả người cậu thanh tỉnh không ít.
Lúc vừa quay đầu đã đâm vào một lồng ngực rắn chắc.
Song Minho.
Minho không cao hơn cậu bao nhiêu, nhưng dáng dấp lại lớn hơn Seungyoon nhiều.
Lần này là tỉnh thật sự.
"Buổi sáng tốt lành."
"Sáng? Giờ là trưa rồi." Minho cạn lời luôn. Hắn biết Seungyoon rất bám giường, nhưng không nghĩ cậu có thể ngủ tới giờ này mới dậy.
"Này, em cứ như vậy đến lúc nhập học thì sao, không sợ tới trễ?"
Đi học...
Seungyoon nghe xong từ này có chút kinh ngạc.
Cậu là sinh viên đại học quốc gia Seoul, nếu còn đi học hẳn đã năm tư rồi.
Nhưng từ lúc chấp nhận giao dịch này với Minho, trong lòng cậu đã dứt khoát từ bỏ cuộc sống trước kia, càng không nghĩ tới chuyện tiếp tục đi học.
Nguyên bản cậu cho rằng, Song Minho cũng muốn cậu ngoan ngoãn ở nhà làm bạn giường là được, nhưng ý tứ vừa rồi là...
"Em có thể đi học sao?"
Hai mắt cậu sáng rực lên, tràn ngập chờ mong.
"Đương nhiên." Minho có chút khó hiểu, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh. "Em không phải học đại học quốc gia Seoul sao? Tôi đã đóng xong học phí hết rồi..."
Seungyoon hôn lên má Minhoo một cái thật kêu, tuy là tự cậu chủ động, nhưng vừa rồi vì vui quá, hành động theo bản năng xong thì chính mình cũng ngượng ngùng. Nên không đợi người kia kịp nói gì, cậu đã lê dép chạy biến.
Vì nụ hôn kia quá sức đột ngột, Minho vô cùng sửng sốt, hắn không cản cậu, chỉ đứng nhìn cậu kéo dép chạy một mạch về phòng, khóe môi vô thức cong lên.
Đáng yêu thật sự. Hắn luôn cảm thấy đứa nhỏ này quá đáng yêu.
Lại nghĩ, đây hẳn là lần đầu tiên nhóc con chủ động hôn mình.
Thật ra Minho cũng không tinh tế tới mức tự nhớ ra ngày khai giảng. Chỉ là lúc trưởng phòng Hojin noona nói mình muốn dự lễ khai giảng của con gái, hắn chợt nhớ đến Seungyoon cũng đang tuổi đi học.
Nhóc con nhà mình cũng nên đi học.
Nên sau đó Minho cố bớt chút thời gian, đi đóng tiền học và sinh hoạt phí hết cho cậu.
Hôm đó tâm trạng Minho đặc biệt vui vẻ, khiến cả trợ lý cũng nhận ra đuôi mày giương cao của hắn.
"Sếp, hôm nay anh vui tới vậy sao?"
"Sếp, có thể cho tôi ứng trước tiền lương được không."
"Tất nhiên... không được."
Trợ lý: ....
Về sau, hai người giao tiếp vẫn rất hạn chế, nhưng so với tình trạng lúc trước nhắn tin còn dày hơn nói, tình hình bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Vì muốn đi học, Seungyoon đã khắc phục thói quen ngủ nướng. Hôm nào có tiết vào sáng sớm, còn ngồi lại ăn sáng với Minho, sau đó leo lên bus đến trường.
Cậu chưa từng để Minho đưa mình đi, dù từ trường học đến công ty rất tiện đường. Song Minho có hỏi thử một lần, bị cậu quanh co từ chối thì cũng không nhắc lại nữa.
So với trước, Seungyoon nhìn tươi tắn hơn không ít, hay ngày xưa cậu đã luôn có bộ dạng xinh xắn hoạt bát thế này.
Cậu như vậy, tháng Chín cũng theo đó đẹp lên, hóa thành một khoảng thời gian hoàng kim trong ký ức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip