(8)
//
Trong nhà có một phòng là nơi trưng bày tranh của Song Minho, cách bài trí cũng khác hoàn toàn so với những phòng khác.
Tường màu tím lam, vừa tùy tiện vừa mãnh liệt, màu vẽ chất đầy trên sàn nhà, những bức tranh dang dở và giá vẽ đặt tùy tiện ở một bên, hỗn mà không loạn. Chỉ cần vào phòng này một bước là bầu không khí cũng biến đổi theo.
Mấy bức tranh ở đây đều theo phong cách Seungyoon không hiểu rõ. Khá tương đồng với mấy bức treo trên hành lang phòng khách, phần lớn tranh là tự tay Minho vẽ.
Những ngày cuối tuần, Minho đều vùi mình trong căn phòng này, có khi đến rạng sáng mới ra ngoài.
Tối nay, phòng tranh đột nhiên bị mở ra, Song Minho ra ban công trước phòng gọi điện thoại.
"Dara noona, loại màu lần trước em mua còn hàng không?"
"Vâng, màu tím và màu đen em đều dùng hết rồi, loại đó sau này nhất định phải chừa lại cho em một hộp nha."
/Khúc này phiên âm là Đạt kéo nỗ kia, tra GG cũng quỳ luôn, hơi nghi nghi là Dara rồi, khúc sau tra Phác Sơn Đạt Kéo, search GG thì y xì Sandara Park... noona là nỗ kia đó đáng sợ chưa.
"Cám ơn noona."
Park Sandara là gia sư của Mino hồi còn học cấp hai, lúc đó dạy vẽ cho hắn, hiện tại đã mở một hiệu tranh rồi.
Tuy quan hệ thầy trò của hai người đã là chuyện nhiều năm trước, nhưng tới tận bây giờ vẫn thường xuyên liên lạc, Dara cũng rất quý đứa em trai này. Minho vẽ tranh, họa cụ các thứ đều mua từ phòng tranh của chị ấy, tất cả đều là Dara đặt mua riêng.
Gọi điện xong, hắn đứng ngoài ban công hút thuốc, tựa tay lên lan can.
Đêm nay thời tiết không tốt lắm, mây đen phủ kín, trong bóng đêm chỉ có vài ngôi sao tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Rít xong một điếu, hắn vừa xoay người đã phát hiện Seungyoon cầm một ly nước trái cây đứng không xa chỗ mình, mới duỗi tay gọi cậu.
"Lại đây."
Seungyoon nghe lời, bước tới chỗ hắn. Minho cầm bàn tay giữ ly của Seungyoon, hôn xuống môi cậu.
Vị nicotin.
Chút mùi còn lắng lại trong miệng hắn tràn vào miệng Seungyoon.
Sau đó mấy giây, Seungyoon cúi đầu ho sặc sụa. Nước trái cây cũng vì thế, sóng sánh rơi xuống người bọn họ.
"Khụ... Ưm... xin lỗi, khụ khụ..."
"Tôi mới nên xin lỗi, tại tôi mới hút thuốc."
Minho khẽ vỗ về lưng cậu, tới một lúc sau Seungyoon mới ngừng được cơn ho, tự điều chỉnh lại hô hấp.
Mino lấy khăn giấy, giúp cậu lau nước trái cây dính đầy trên tay. Là nước đào, Seungyoon rất thích mùi này.
"Xin lỗi, tôi không biết em mẫn cảm với mùi thuốc lá như vậy."
Seungyoon lắc đầu thông cảm, trong lòng chỉ thấy xót nước trái cây ---trong nhà còn lại mỗi một ly này.
//
Hai tháng trôi qua vừa đơn giản vừa bình thường, khoảng thời gian dài vậy giữa cuộc đời đầy sóng gió này thật đáng trân trọng.
Hôm nay là thứ sáu, Seungyoon học xong thì đi bộ về nhà, còn chưa vào đến khu nhà mình đã bị một tiếng kêu rất mảnh thu hút. Không ngăn được mình đi về hướng phát ra âm thanh.
Trong góc tường là một con mèo nhỏ đang cuộn tròn kêu meo meo ầm ĩ, ngước lên thấy có người tới liền ngóng về phía đó, kêu càng lớn.
Mèo con đại để chỉ tầm hai tháng tuổi, cả người đều bẩn thỉu, quanh mắt đều là nước mắt, lông lộn xộn tới mức nhìn không ra là màu nguyên bản là gì. Đây hẳn là bị vứt bỏ.
Seungyoon nhìn xuống con mèo nhỏ cọ cọ vào ống quần mình, trong lòng đột nhiên thấy chua xót.
Cậu lấy bánh mì dư trong cặp ra bẻ cho nó. Mèo con ngấu nghiến ăn, còn không ngừng gầm gừ, giống như cảnh cáo người xung quanh, đừng hòng có ai giành đồ ăn với nó.
Xem ra đã đói lả rồi.
Có thể vì bọn họ đều là những kẻ bị thế giới bỏ rơi, Seungyoon không đành để nhóc con này lại, nhưng mà...
"Xin lỗi nha, anh không thể mang nhóc về nhà đâu, vì... anh cũng không có nhà."
Nơi đó chỉ là chỗ trú chân tạm thời, còn có chủ nhà ở đó, cậu không thể tự tiện mang nó về.
"Mai anh lại đến thăm nhóc."
Ngày mai phải tranh thủ thời gian đem nó tới trạm cứu trợ động vật, Seungyoon nghĩ bụng, trên đường về không ngừng tra thông tin về trạm cứu trợ.
Về đến nhà mới phát hiện là Minho còn chưa về. Thường giờ này Minho luôn ở nhà mà.
Bạn bè của người kia rất nhiều, lúc rảnh không ở nhà thì hẳn là đi gặp bọn họ rồi, đợi tiệc tùng xong xuôi hẳn phải đến khuya mới về.
Quả nhiên, tới mười giờ tối Minho vẫn không thấy đâu.
Chỉ nhận được một tin nhắn của hắn:
Đang đi với bạn, không cần chờ tôi.
"Minho, vừa rồi mới nhắn cho ai vậy?"
"Có ai đâu, một người bạn thôi."
"Minho, có thể loại bạn anh nhắn tin xong, một phút phải kiểm tra ba lần coi nhắn lại chưa hả?" Jungho nhìn hắn đầy hoài nghi.
/mẻ tác giả xài tên Trung Hàn lẫn lộn làm tôi phải Hàn hóa cả tên Trung, không tin được luông :D
"Đúng rồi, gần đây thấy nhãi ranh này rất kỳ lạ." Pyo Jihoon, gã bạn khác của hắn nói hùa theo. "Nói cho tụi này chút coi."
"Thật tình chỉ là một người bạn thôi." Minho bật cười đáp.
"Hiểu rồi," Jungho vỗ vai Jihoon, phóng mắt về phía gã. "Là còn mơ hồ lắm, chưa tán được."
Nói xong thì cùng nhau cười ha hả.
Song Minho bị hai người này làm cho dở khóc dở cười.
Màn hình di động của hắn chợt sáng lên, báo có tin phản hồi. "Vâng, em biết rồi."
Hắn bất giác thấy yên tâm, tiếp theo thản nhiên đổi đề tài. "Jihoon, club của mấy cậu tính khi nào mở cửa?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip