Chương 18: Tình yêu muộn màng - Khoảng cách địa vị

Marinette cuối đã trở về nhà sau chuyến cắm trại cùng với trường. Cô mệt mỏi vứt bừa chiếc vali vào trong một góc phòng, rồi ngã lưng ra sau chiếc giường êm ái của mình. Cánh tay gác lên trán, một phần để che đậy đi đôi mắt đầy mệt mỏi của bản thân. Cô... có lẽ muốn như bây giờ. Chỉ có thể nhìn thấy được bóng tối bủa vây như thế này... để không cần phải đối mặt thêm với bất cứ thứ gì nữa. Cô chỉ muốn ngủ thiếp đi... thật sâu và thật sâu... để không phải vướng bận thêm bất cứ gì nữa...

Có lẽ... cái trạng thái vô cảm này của cô xuất hiện sau cái ngày mà Adrien tỏ tình với cô tại khu rừng đêm hôm ấy... tại bầu trời... đầy sao và lãng mạn. Người con trai mà cô yêu suốt bao năm cuối cùng đã nói lời yêu cô... một cách rất chân thành mà cô còn có thể cảm nhận được. Nhưng... cô biết rằng... cái chuyện tình "Romeo và Juliet" này sẽ đi đến hồi kết một cách nhanh chóng mà thôi. Vậy thì tại sao phải bắt đầu làm gì chứ? Dù gì nó cũng chấm hết một cách rất tàn nhẫn mà đúng không? Cô không xứng với anh... và cũng không thể ở bên anh. Cô là người mang trên mình sứ mệnh phải bảo vệ người khác. Chứ không phải là người để Adrien phải bảo vệ. Cô là LadyBug... cô không thể dựa dẫm, không thể yếu đuối, cũng không thể yêu ai. Vì người đó... sẽ gặp nguy hiểm vì cô mất!

Ai nói cô phiền phức cũng được! Ai nói cô lo chuyện nhảm nhí cũng được! Nhưng thà vậy... còn hơn là phải đau lòng vì anh thêm một lần nữa. Ngày hôm ấy... là đủ để khiến cô sợ hãi cả đời rồi. Cái ngày mà Tikki một mình nuốt lấy Akuma... cô đã phải đau lòng và sợ hãi đến nhường nào? Nếu như... nếu như lúc ấy cô thực sự bị Monarch Akumatized thì sao? Thì liệu còn ai... có thể cứu rỗi Paris ngoài cô cơ chứ? Cô không thể...

Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi khiến cho Marinette tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng của chính bản thân...

Không biết ai lại gọi vào sáng sớm như thế này chứ? Marinette mệt mỏi cầm chiếc điện thoại lên và xem rằng ai gọi mình...

"Số lạ sao?"_Marinette thấy khá kì lạ. Dãy số này... cô chưa gặp lần nào cả...

Nhấc máy và đưa sát vào tai mình...

"Marinette Dupain - Cheng"

"Vâng?"_Marinette giật mình khi bị nhắc đến tên, vội bật dậy khỏi giường... đó là giọng của một người đàn ông...

"Là ta... Gabriel... Agrests"_Gabriel

"Ngài Gabriel? Sao ngài..."_Marinette rất bất ngờ trước cái người đang gọi cho cô. Đó chính là Gabriel... nhưng có một điều cô thắc mắc... làm sao mà ông ta biết được số của cô? Rõ ràng cô không hề sử dụng Alliance cơ mà? Và quan trọng nhất... mục đích mà ông ta gọi cho cô là gì? Bởi vì đối với Gabriel... không gì là không có lí do cả.

"Ngài gọi đến cho tôi... có việc gì ạ?"_Marinette

"Sáng nay, hãy đến nhà ta trong thời gian sớm nhất. Ta có chuyện cần trao đổi với cô"_Gabriel nói xong vội tắt máy, chẳng để ý đến sự bất ngờ của Marinette, cô sốc đến nỗi cũng không nói nên lời... tại sao ông ta lại muốn gặp mặt cô trong thời gian sớm nhất như thế này chứ? Đã có chuyện gì xảy ra để mà phải chính Gabriel - nhà thiết kế thời trang bậc nhất Paris lại phải trực tiếp liên lạc đến cô? Thật sự... đã có chuyện gì xảy ra?

"Cậu định gặp ông ấy thật sao Marinette?"_Tikki

"Chắc phải đi một chuyến rồi. Vì tớ cũng chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nữa"_Marinette

"Tớ có một cảm giác vô cùng bất an Marinette"_Tikki

"Đừng lo Tikki... mọi chuyện chắc sẽ không đi theo chiều hướng xấu đâu"_Marinette

...

Tại dinh thự Agrests...

Cánh cổng lớn đã mở từ lâu, như đang chào đón cô vào vậy. Đã đến căn nhà này không biết bao nhiêu lần rồi... nhưng mỗi lần vào đây, dù chỉ là sân chính... cô đều rợn cả da và lạnh người. Đây có lẽ là lí do Adrien ghét ở nhà chăng?

Bước đến cánh cửa, Marinette đã thấy Nathanlie đã đứng đây chờ sẵn từ lâu. Có lẽ là đang đợi cô...

"Marinette, mời cháu đi hướng này"_Nathanlie

Đáp lại Nathanlie bằng một cái gật đầu. Cô cũng chẳng buồn hỏi tại sao lại bảo cô đến nơi này nữa.... hỏi cũng chẳng ai thèm trả lời cô đâu?

Mở cánh cửa bếp và cô đã phải đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cứ tưởng rằng chỉ có Gabriel và cô thì mọi chuyện sẽ dễ trao đổi hơn. Nhưng cuối cùng, cái người mà cô luôn muốn tránh né nhất, không muốn gặp mặt nhất... lại ở tại ngay đây! Adrien đang ngồi trước mắt cô... cả hai người đều hướng mắt về nhau, nhìn nhau không rời như thể... đây chính là lần gặp cuối cùng vậy... Tại sao... họ lại phải đi đến mức này? Nếu như chịu nói ra sớm hơn... thì liệu họ đã ở bên nhau rồi chăng...

"Cô đã đến, Marinette Dupain - Cheng"_Gabriel nhẹ nhàng đặt hai đĩa bánh kếp lên bàn, một cho Adrien... một cho cô...

"Mời cô ngồi... ta đang có vài vấn đề cần bàn với cô. Và cả Adrien"_Gabriel dõng dạc ngồi xuống, tay đang pha tách trà nóng cho mình...

"Cha? Chuyện này là thế nào? Cha tính làm gì nữa?"_Adrien

"Ta chỉ muốn quan tâm đến tình hình trong trường của con thôi Adrien. Chẳng hạn như việc yêu đương chả hạn"_Gabriel

Adrien có phút chốc giật mình... không lẽ ông ấy đã biết hết rồi sao? Rằng tình cảm của anh dành cho Marinette đã bị bại lộ một cách nhanh chóng như thế sao? Không thể nào... anh không hề nói cho bất cứ ai cả thì làm sao bố anh biết được... phải không?

Marinette linh cảm thấy rằng sắp tới sẽ có chuyện không hay sẽ diễn ra với cô đây... mong rằng tất cả mọi việc vẫn ổn. Cô cũng không muốn làm tổn thương bất cứ ai cả. Cô nghe lời Gabriel, ngồi xuống ghế cạnh bên trái Adrien...

"Ngài cất công tìm tôi đến đây vì việc gì sao, ngài Agrests?"_Marinette

"Ta sẽ không vòng vo. Ta đã biết chuyện cả hai người, cô và con trai ta đang qua lại với nhau và hiển nhiên... ta không cho phép điều đó diễn ra. Cô và con trai ta sẽ không đến được với nhau, mãi mãi không. Mong rằng cô hiểu và tránh xa con trai của ta ra. Đừng có bám lấy nó nữa! Cô không hề có tư cách gì để trở thành một phần trong cuộc đời của nó cả Marinette"_Gabriel

Cái quái gì thế này? Sáng sớm chưa kịp nghỉ ngơi lại bị gọi đến đây không hề có một lí do. Giờ lại bị quát tháo một trận bởi việc mà cô không hề làm! Mọi chuyện cứ ập đến đầu cô, xem cô như là kẻ duy nhất có lỗi. Trong khi cô chẳng hề làm gì cả cơ mà! Tiếp cận Adrien sao? Cô không hèn hạ như lời ông ta nói! Dù cô có yêu anh như một kẻ điên không cần lời hồi đáp từ đối phương, nhưng cũng không mất lòng tự trọng đến nỗi xem người cô yêu là cái "mỏ vàng" của mình. Là ai tiếp cận ai? Rõ ràng cô đã muốn buông bỏ đoạn tình không hồi kết này rồi mà... nhưng rốt cuộc là ai mới là người khơi lại nó chứ? Rốt cuộc ai mới chính là người xát muối vào vết thương lòng của cô?!

"Bố!!"_Adrien đập bàn đứng dậy. Tại sao ông ấy lại nói như vậy với Marinette chứ? Cô ấy... chẳng hề làm bất cứ thứ gì cả. Tại sao... lại bị Gabriel nói ra những lời sỉ nhục đến như thế chứ?! Cứ như thể... trong mắt cha của anh... người không có địa vị trong tay là kẻ vô dụng vậy...

"Thưa ngài Agrests, tôi nghĩ chúng ta đang có hiểu lầm gì đó ở đây. Tôi không hề có những hành động vô liêm sĩ, thô bỉ và dơ bẩn như ngài đã nói..."_Marinette

"Hiểu lầm sao?"_Gabriel cười khinh, tay lấy từ túi áo ra một tấm hình và ném thẳng vô mặt Marinette không một chút nhân từ...

"Vậy đây là gì? Thứ ta đang thấy trong bức ảnh này là gì đây hả?!"_Gabriel

"Đây... đây là..."

Đó... là bức ảnh Adrien đã hôn lên trán của Marinette tại gốc cây hôm nọ... họ đã bị chụp lén sao? Nếu như thế... không cần đoán cũng chính là Lila rồi. Chỉ có cô ta mới bày ra cái trò trẻ con này mà thôi. Nhưng có một điều... là Marinette không hề biết chuyện đó. Bởi cô chắc chắn rằng... lúc đó cô đang ngủ cơ mà! Nhưng còn Adrien và hành động của anh ấy.... là như thế nào đây?

"Âu yếm như thế mà còn bảo không có gì? Cô ăn gan hùm à Marinette?"_Gabriel

"Tôi..."

"Không phải lỗi của cô ấy, thưa cha. Tất cả, đều là do con tự nguyện. Lúc ấy Marinette đang ngủ và con chủ động làm điều đó với Marinette! Cô ấy không phải hạng người đấy!"_Adrien đứng che chắn và bảo vệ cho Marinette, khiến cho Gabriel bất ngờ trước hành động của anh. Chưa bao giờ... anh lại thấy Adrien dám chống lại mình... tất cả chỉ để bảo vệ con nhóc làm bánh đó thôi sao?

"Marinette Dupain - Cheng, ta chỉ nói đơn giản như thế này... Hãy tưởng tượng chuyện tình yêu giữa cô và con trai tôi là một đĩa bánh kếp. Nếu muốn nó ngon, phải làm đúng công thức và lượng bột mà nó yêu cầu. Điều kiện hai bên phải "cân xứng" như thế mới có thể tạo ra chiếc bánh ngon và hoàn hảo. Còn nếu ngược lại... thì nó chỉ là một chiếc bánh cháy bị bỏ đi mà thôi. Cô hiểu tôi chứ?"_Gabriel vừa nói, tay vừa lấy ra trong túi áo một chiếc thẻ đen nhám...

"Trong đây có ba mươi nghìn Euro. Cầm lấy nó và từ nay về sau đừng có lảng vảng đến gần con trai của tôi nữa"_Gabriel

"Cha!! Quá đáng lắm rồi!! Đây là cuộc sống của chính con! Xin người hãy để con quyết định mọi chuyện!"_Adrien

"Ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho con thôi Adrien!"_Gabriel

...

"Tôi đồng ý... việc rời bỏ con trai ông..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip