iv
Mina nhìn đăm đăm vào khẩu súng, chút hoảng loạn từ đáy mắt lan dần lên ánh nâu.
"Sana, tôi không nghĩ em nên biết-"
"Vậy đây là sự thật ?"
Myoui Mina điềm tĩnh nhẹ giọng dần, đến mức Sana chỉ còn nghe lùng bùng bên tai vài âm thanh mô phỏng sự thật đến là ngập ngừng.
"Ừ."
"Tôi muốn chị dạy tôi."
"Cái quái gì-"
"Là trở thành thầy tôi. Huấn luyện tôi. Hoặc giết đám chó chết ấy."
"Em có biết suy nghĩ không ? Đó là thứ ngu xuẩn nhất tôi từng nghe và hơn nữa, tôi không muốn dính dáng đến phụ nữ và trẻ con."
"Tại sao ?"
"Em không cần biết."
Mina châm lửa điếu xì gà, ánh lửa đỏ chói bùng lên phản chiếu qua đôi mắt sắc lẹm của y.
Trước giờ y và Yoo Jung Yeon đã đặt quy tắc như vậy: nói không với phụ nữ và trẻ em.
Nhưng y cũng thiết nghĩ, Minatozaki Sana thể nào cũng hơn hẳn mấy đứa trẻ thấp kém ngoài kia hay vài ba ả mặc bộ đầm váy kiêu sa rồi bán rẻ thân mình cho mấy tên chuyên mua gái gọi.
Đúng như y nghĩ, Sana lập tức dồn y vào góc tường, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
"Nói đi, tại sao ? Hay chị nghĩ tôi không có thực lực ?"
"Không. Chỉ đơn giản là không muốn dính đến. Vì rất phiền."
Myoui Mina cố nhấn mạnh từ cần nhấn mạnh, lòng thầm mong con bé này sẽ vì thế mà đâm chán ghét từ bỏ.
Nhưng nào có, Minatozaki Sana "à" rõ là dài, rồi nặng nề bước sầm sập tới bàn ăn, cầm khẩu súng lên và nhắm thẳng ra cửa sổ.
Tiếng 'đoàng' vang lên, dội lại vào tai cả trăm người dưới phố.
Mina vứt điếu xì gà, giật lấy khẩu súng đang bốc khói trắng và đóng sầm cửa sổ.
"Em điên sao ? Sẽ như thế nào nếu lũ mồng đó phát hiện ra chúng ta ? Em muốn kết liễu đời mình với chúng hay bị gông cổ trong tù vì tàng trữ vũ khí trái phép hả ?"
Mina mất hết kiên nhẫn, sợi chỉ vốn ràng buộc y trong mấy câu chữ phổ thông bung cả ra, và y thét cả vào mặt em những câu chữ khó nghe ấy, bao gồm vài từ chửi thề y quen nhẵn năm lên bảy tám.
"Ai bảo chị không tin tôi cơ!"
"Rốt cuộc em muốn gì ?"
"Tôi đã nói rồi, không lặp lại."
Sana khoanh tay trước ngực, ánh mắt khó chịu quét lên người y.
"Nghe đây, tôi biết mất đi gia đình thật sự buồn, dù sao đấy cũng là cha-"
"Tôi ghét cha mình. Hắn ta chỉ là một thằng quèn nhu nhược đi bám đít mấy thằng du côn ngoài ngõ để kiếm vài xu lẻ mà thôi."
"Vậy thì hẳn là buồn khi mẹ-"
"Không. Đấy không phải mẹ tôi. Đấy là mẹ của Aneko. Ả là phù thủy gì đấy với ba cái bùa ngải rẻ bèo và Aneko là con điếm già nua chả bao giờ quan tâm tôi."
"Thế tại sao em lại muốn tôi giúp ?"
"Vì họ giết Kazuo!"
Em gào lên, bằng cái tông giọng mỏng tang và vỡ ra dần theo những giọt lệ đã trào khỏi hàng mi đen nháy.
"Kazuo đáng yêu lắm, thương tôi lắm. Nó lúc nào cũng nhường thức ăn ngon cho tôi và ngủ cùng tôi mỗi đêm, dù đó là đêm đầy sao hay là đêm mưa phùn đi chăng nữa. Tôi yêu Kazuo và họ đã giết thằng bé! Hãy nghĩ mà xem, nó đã làm gì họ chứ ? Giết tất cả bọn họ tôi đều không sao, nhưng tại sao lại phải giết Kazuo chứ!"
Sana bật khóc thật to, không còn là những tiếng thút thít khe khẽ giữa cái nóng râm ran của căn hộ.
Mina vội mủi lòng, đành thở dài mà chấp nhận.
"Thôi được. Tôi sẽ huấn luyện em, nhưng phải có nguyên tắc. Và nguyên tắc đầu tiên, không bắn súng bừa bãi ra cửa sổ."
Mina cau mày, kéo rèm lại sau khi đã lôi chậu lưỡi hổ vào trong.
"Này, thế em cuối cùng là bao nhiêu tuổi ?"
"Chắc ở khoảng mười sáu ?"
Sana quệt nhẹ mi mắt, chả biết đang trả lời hay hỏi vặn lại Mina.
Mina thở dài, rồi cũng ra cửa thám thính bên ngoài. Khi đã chắc rằng bọn kia hoàn toàn đi khỏi, y mở cửa bước ra, không quên dặn dò chu đáo cho con bé bướng bỉnh.
"Đợi ở đây, tôi sẽ đi mua thức ăn. Cấm tiệt ra khỏi phòng."
Sana gật nhẹ đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà trải thảm màu cam đất.
Rồi thì cũng đến lúc Mina đi khỏi. Và Sana vẫn là một Sana bướng bỉnh như trước, khi vài ba giọt nước mắt đọng trên má em đã khô.
Em nhón gót chạy ra khỏi phòng và tiến về căn hộ nơi Kazuo đáng thương của em đã bị thảm sát.
Nơi đó vẫn chưa thấy bóng dáng mấy thằng cớm đỏng đảnh toàn lũ đầu đất vác súng ra đường, nhưng đã sớm bị phong tỏa.
Sana lách người vào trong, cuốn gói tất cả quần áo và vật dụng cần thiết, rồi chạy ra hành lang vớ đống tiền tiết kiệm mà bấy lấu nay cha nó vẫn giấu dưới tấm ván gỗ xỉn màu.
Sana ôm lấy ba lô lỉnh kỉnh, bước vào phòng Kazuo lần cuối, rồi phóng thẳng về căn hộ của Mina.
Nhanh, gọn và an toàn. Mina sẽ chẳng biết đâu, em tự nhủ.
Chẳng hiểu thế quái nào, Mina ra ngoài lúc hai giờ chiều, mà tận sáu giờ tối vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Mãi đến khi Sana thiếp đi trên cái ghế bành màu nhung đỏ mềm mại, y mới lôi về những túi ni lông nặng nề.
Mina chậc lưỡi, vén nhẹ mái tóc rối ra sau, dồn tất cả vào tủ lạnh và định bụng sẽ dùng chúng cho bữa sáng hôm sau.
Y tắt đèn, mở cửa sổ đón lấy vài cơn gió thanh thanh luồn vào tóc mai mình.
Đêm nay chắc sẽ có mưa. Mây nhiều đến mức che khuất cả sao đêm và mặt trăng chỉ còn có một nửa.
Mina buông nhẹ tiếng thở dài vang lên dai dẳng trong trí óc y.
Minatozaki Sana, một con bé ngoài cuộc lạ lẫm, bỗng dưng nhón chân nhẹ nhàng bước vào đời y, rồi nghiễm nhiên trở thành một phần của cuộc đời y, một phần không thể thiếu.
Myoui Mina thắc mắc, tại sao con bé ấy lại khiến y như vậy, quay cuồng trong mớ cảm xúc hỗn loạn và trở nên thiếu quyết đoán, nhu nhược và nhẹ dạ đến như thế ? Đó, không phải y. Không phải Myoui Mina. Y biết mình phải chấm dứt những tháng ngày hoài niệm này.
Mina rút trong vali cây súng lục yêu thích, nạp đạn và chĩa thẳng vào bóng lưng Sana nhỏ thó đang nằm trên ghế bành.
Nhưng y không bóp cò.
Myoui Mina cắn môi sốt sắng, cái tình thế quái quỷ này đã dần ăn mòn trí óc y và y cứ đứng đấy, cầm khẩu súng chết trân ra trong màn đêm tối đặc của phòng khách, trong tiếng thở đều êm ả của Minatozaki Sana.
Y không làm được.
Mina vứt súng lên bàn, vò rối mái tóc lần nữa, rồi ra khỏi phòng sau khi đã đóng cửa sổ.
Trong bóng tối, y nhớ rằng, chính mình đã hôn nhẹ lên mí mắt em, với tất cả ân cần còn sót lại trong trái tim chai sần lạnh lẽo.
"Ngủ ngoan nhé Minatozaki Sana."
___________________________
Mình đã đắn đo lắm khi đăng cái này vì lâu rồi không viết lại mình thấy nó vừa nhảm vừa tệ. Nhưng vẫn phải đăng để các cậu biết mình chưa chết và vì mình không thể nào viết hay hơn nữa haha..
Xin lỗi các cậu vì đã biệt tăm lâu đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip