(3)
Mina bị chị xoay đến đầu óc choáng váng. Khi không lại được dẫn đi chơi, còn được mua đồ mới? Giống như bây giờ đây, em đứng giữa rừng người cứ ướm thử cho em bộ này bộ kia khiến em phát ngại. Chầm chậm xoay người nói với chị
"Sana không cần phải như vậy đâu. Hôm qua đã làm phiền chị nhiều...hơn nữa chúng ta...chúng ta..."
Càng nói giọng em lại càng nhỏ dần, gương mặt lại có chút ửng hồng lên. Điều đó là Sana tâm tình cũng trở nên tốt gấp bội lần. Nó khiến chị chắc chắn hơn cái cảm giác với em, dù nó vội vàng, nhưng xem chừng khó có thể dứt ra
"Ý em là chúng ta chỉ vừa mới quen?"
Mina gật đầu liên tục. Chính xác là thế mà. Còn nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ trễ giờ làm việc mà em vừa mới xin được mất! Chỗ ấy lương cao lắm, cũng sắp hết hạn đóng học phí đại học rồi, không thể để như thế được.
Sana nhìn cái cách em lo lắng tập trung vào cái đồng hồ hơn đống xa xỉ xung quanh em mà có chút ngưỡng mộ lẫn xót xa. Con gái rất khó kiềm lòng trước những món như thế này, chị biết chứ, vì chị đã từng như vậy. Nhưng khi nhìn thấy em, chị chợt cảm thấy dù bản thân mang thân phận chủ tịch, xem ra cũng không bằng một cô nhóc sinh viên.
"Mina, biết làm sao đây...?"
Cho đến khi Sana lên tiếng, em mới rời mắt khỏi cái đồng hồ treo tường. Nhưng ôi lạy trời trên cao, em một chút nữa đã rơi tim ra ngoài rồi. Vì chị giờ đầy mặt kề gần sát em, có thể hình dung rằng chị hoặc em nhích người một chút là đã chạm môi nhau...
"Tôi đã lỡ đóng tiền học cho em rồi. Làm sao đây, Myoui...?"
Mina trợn mắt nhìn người trước mặt. Không đùa chứ? Thảo nào sáng đến giờ lại không có bất cứ tin nhắn nào từ nhà trường hối thúc em cả. Chợt em cảm thấy, không nhẽ thiên thần thật có tồn tại. Rồi em lắc đầu xua đi ý tưởng đó. Con người đã bắt đầu làm gì cho người khác nhất định là có mục đích. Em đã nghiệm được điều đấy suốt bao năm em sống một mình. Không cha, không mẹ, không bạn bè từ khi còn khá nhỏ, hẳn là như vậy nên em nghĩ em có suy nghĩ chín chắn hơn ở những bạn cùng lứa
"Chị muốn gì ở em?"
Sana nghiêng đầu chau mày. Dù không bằng những lão luyện ở ngoài kia, nhưng chí ít chị vẫn hơn em 5 tuổi đời. Chị bắt đầu kinh doanh khi bằng tuổi em, và cũng trải qua những kinh nghiệm xương máu không ít. Và cái chị không ngờ, em sẽ hỏi lại chị câu hỏi này. Em vẫn biết rõ con người chính là muốn có qua có lại. Nghĩ đến đây chị càng nâng cao khoé môi hơn. Nhưng Myoui Mina nhầm rồi, đúng là con người luôn có mục đích cho hành động của họ, nhưng không phải cái nào cũng xấu xa
"Muốn có một buổi đi chơi cùng em, khó khăn lắm sao?"
Mina lúc này vẫn không tin lắm nên nhất thời im lặng và không trả lời. Sana lại tiếp tục nói
"Em biết không? Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ đấy! Nên chưa một lần được đi đâu chơi cả. Ngay cả khi lớn lên, công việc cứ chồng chất, nếu có thời gian tôi cũng chẳng thiết đi"
"Vì sao vậy?"
Đúng như chị dự đoán. Khi có một người cùng cảnh ngộ, em dường như có hứng thú hơn hẳn
"Đi thì cũng chỉ một mình, vậy chẳng khác gì ở nhà chứ?"
Nói rồi chị xoay người chọn quần áo. Không giấu gì, nhưng kể ra cũng buồn thật. Từ nhỏ đến lớn, một mình vẫn hoàn một mình. Chợt cái góc áo sơ mi của chị bị nắm chặt, chị xoay đầu về đằng sau
"Em muốn...cái này"
Em ngại ngùng chỉ vào bộ quần áo đang mặc. Chị đẩy em ra xa một chút để nhìn toàn diện, cũng được ấy chứ. Sana gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho nhân viên bán hàng, rồi nắm tay em ra khỏi cửa hàng đó
"Mina, em muốn đi đâu?"
"Em...đói bụng"
Sana cười nhẹ một cái. Chị thích sự thành thật của em ghê nha. Thế rồi bắt đầu dẫn em đi ăn và chuẩn bị cho một cuộc đi chơi dài.
Đi cùng em mới biết. Em thật giống một đứa trẻ, giống như bây giờ đây, chơi gần hết cả buổi sáng, nhưng lại không muốn ăn trưa, đứng trước cửa hàng kem mà them thuồng, chị đành mua em một cây. Khi ăn còn để dính trên miệng. Đúng là trẻ con bao giờ cũng đáng yêu. Sana đưa tay lau đi vết kem trên miệng làm Mina ngẩn người
"Em sinh viên rồi bé con ạ"
"Sana..."
"Ừ?"
Mina ngồi kế bên mà tim đập mạnh liên hồi. Chị không biết là người hay thần tiên, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn làm em thinh thích chị rồi. Em chầm chậm ngồi sát chị hơn, hít lấy một hơi thật sâu, manh bạo ngả đầu lên vai chị
"Em buồn ngủ"
Sana lại tiếp tục bật cười. Myoui Mina, có em bên cạnh, không chừng cuộc sống chỉ toàn niềm vui
"Mina..."
"..."
Không có tiếng trả lời, chị nhìn xuống, không ngờ em lại còn khả năng ngủ nhanh như vậy. Nhưng không vì điều đó mà chị bỏ dở câu nói của mình
"Nếu như mỗi tối em không có ai bên cạnh. Nhường cho chị một chỗ nhé?"
"..."
"Đối với em có thể rất nhanh, nhưng tôi luôn ước em cho tôi một cơ hội để chứng minh. Rằng giữa những người mà em từng gặp, chỉ có tôi tốt nhất với em"
.
.
.
.
"Sana, về thôi"
Em níu ống tay áo của chị. Xem ra qua cuộc đi chơi này trở nên thân hơn với chị rồi. Nhưng bé con quả rất sung sức, chơi cả buổi trời đến tối thế này vẫn còn sung sức. Sana mỉm cười xoa đầu em
"Bé con chờ chút. Tôi đi lấy một thứ cho em"
Mina có muôn vàn câu hỏi trong đầu. Chị bí ẩn như vậy khiến em khó chịu nha, nhưng cũng chẳng nói gì, ngồi đó nghịch đôi chân mình chờ chị.
"Mina, quay người lại đây"
Tiếng nói dịu dàng vang lên bên tay, em vui mừng quay người lại. Nhưng khi nhìn xuống bàn tay chị, em đơ cả người ra. Đó là...bánh sinh nhật mà...
"Myoui Mina, sinh nhật vui vẻ"
Hết nhìn chiếc bánh lại nhìn lên chị, trên mắt lại có cái gì âm ấm. Em dám chắc là nước mắt rồi, và càng khẳng định điều đó hơn khi thấy vẻ lúng túng của chị. Sana bối rối đặt chiếc bánh kem bên cạnh em, dùng tay lau nhẹ dòng nước ở khoé mắt em
"Đừng khóc. Em làm tôi sợ đấy"
"Sao lại sợ?"
Sana lấy trong người mình ra cái khăn tay, chấm lên đôi mắt ươn ướt của em mà lòng đau như cắt.
"Không biết. Tôi không muốn nhìn em khóc. Vậy nên đừng như vậy"
Nhưng không có tác dụng. Sana càng khẩn trương hơn. Nhìn chung quanh nhưng cũng chẳng thể tìm ra cách, khi đó mới ôm em vào lòng, vỗ vỗ nhẹ lưng em
Mina biết mình không thể yếu đuối như vậy được. Nhưng chỉ là lần đầu tiên được tổ chức sinh nhật cho, lần đầu được nghe câu chúc từ người khác, lần đầu được biết bánh kem sinh nhật là gì, nhất thời không kiềm lòng được. Em mồ côi cha mẹ từ nhỏ, từ đó sống khép kín hơn, cũng chẳng muốn nói gì với ai nên thành ra ngày sinh của em cũng không ai biết. Chị là người duy nhất. Nghĩ đến đây lại càng xúc động hơn, găt gao ôm lấy chị. Bây giờ người xấu hay tốt em không quan tâm, quan trọng chị ấy luôn tốt với em.
"Sana..."
"Sao em?"
Mina càng siết lấy cái ôm. Nghe càng rõ nhịp tim bình ổn của chị, tự dưng cũng cảm thấy ấm áp và an toàn. Em nói thật cảm xúc của mình
"Em thích nhịp tim của chị"
Sana bật cười nhẹ tách khỏi cái ôm. Chị nhìn em một lúc, mạnh dạn nhướn người chạm nhẹ môi anh đào của em rồi tách ra, nhìn sâu vào đôi mắt ấy
"Nếu thích, em có thể giữ"
Mina mỉm cười câu cổ chị rồi không nói không rằng hôn lấy chị. Sana có chút giật mình, thì ra bé con cũng bạo phết nhỉ?
"Em cũng thích Sana"
Sana vẫn giữ nguyên nụ cười và câu nói đó
"Em cũng có thể giữ tôi"
"Vậy còn Sana?"
Chị lại bật cười, gõ vào trán em một cái rồi lại hôn lên đấy
"Con bé ngốc. Tôi không thích em, lại còn để em làm như thế sao?"
-------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip