Giúp đỡ

Mina cứ đứng chôn chân như thế. Nhìn cặp đôi Yoo Jeongyeon và Hirai Momo kia tình tứ hôn nhau say đắm, em như chết lặng tại nơi đó. Bỗng ai đó nâng cằm em lên, cuốn em vào một nụ hôn không báo trước, nó nhẹ nhàng đến mức em suýt say mê nó, may mắn bừng tỉnh, đẩy thật nhanh người kia ra một cái

"Minatozaki, chị làm trò gì thế hả?!?"

Sana nhìn cái vẻ mặt đang muốn giết người kia của em, mắt đỏ ngầu, không biết sắp khóc hay đang giận mà phì cười, nhún vai tỉnh bơ

"Giúp em đỡ đi ghen tị với người ta thôi mà"

Vừa dứt câu một cái thứ gì đó cân nặng chắc cũng tầm hai cuốn từ điển cỡ lớn bay vào mặt, trúng ngay phần cánh mũi cao của chị. Thế là có người cứ đứng ôm mặt la oai oái giữa công viên.

"Ai cho chị tự tiện như vậy?!?"

Nói rồi em tức giận bỏ đi. Người tiền bối đó, thật sự em rất tôn trọng. Là một người rất chu đáo, quan hệ rộng, và vô cùng tốt bụng. Từ ngày em tâm sự với người ấy chuyện mình đem lòng yêu Hirai Momo, người ấy bỗng trở nên kì lạ và đáng ghét đến vậy đấy. Càng nghĩ lại càng bực, em bước chân nhanh hơn một chút

Còn Sana ở đây, nhìn dáng vẻ kia đủ biết em giận đến nhường nào. Chị là người chứng kiến tình cảm của em dành cho người bạn của mình suốt hai năm đại học. Sana thở dài, chị nghe đâu đó rằng đơn phương cũng có cái hạnh phúc của nó. Vô lý! Hai năm, chị chỉ toàn thấy ở em là một sự đau khổ, em là đồ ngốc!

Rồi tự nhiên chị lại bật cười. Mà khoan đã, chị quyền gì nói em ngốc khi chính bản thân mình cũng như vậy? Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nghe qua có vẻ rất khó tin, nhưng thật sự là vậy. Thế mà vẫn không thắng nổi cái tên đặt chân giò lên trên bạn bè kia. Thôi thì đành yêu thầm lặng vậy

Sana nhìn theo cái bóng lưng nhỏ bé đã đi xa dần của Mina. Chị xót xa vô cùng, thầm hứa với lòng, khi nào em hoàn toàn hạnh phúc, chị mới được phép bắt đầu đi tìm hạnh phúc cho mình.





Myoui Mina, ngồi dưới một gốc cây cổ thụ lớn đằng sau trường đại học, một mình, chỉ một mình thôi. Mở hộp cơm trưa mà tự cười mỉa mai. Ngay cả bạn cùng ăn cũng chẳng có. Ngày xưa có Hirai Momo, nhưng giờ chỉ còn gió, mây, và người bạn cây sống lâu năm này. Sao em thấy trống vắng quá?

Cái hộp cơm trên tay của em bị ai đó giật đi từ lúc nào và thay vào đó là một hộp sandwich nhỏ. Em ngớ người nhìn sang cái vị vừa đang nhai chóp chép đồ ăn trưa do em chuẩn bị vừa liên tục khen ngon. Mina liền nổi máu nóng, chuyện hôm trước em còn chưa nguôi ngoai, hôm nay lại muốn chọc phá? Em tức mình muốn lấy lại hộp cơm, người kia lại nhanh hơn một bước, né ra sau thân cây cổ thụ, la lớn

"Tôi đổi với em rồi mà, đừng giành chứ! Chơi công bằng đi, Myoui Mina!"

Chị nghe rõ em xì một tiếng và còn vài câu lẩm bẩm gì đó, chắc lại mắng chị rồi. Thấy em đã cầm một miếng lên ăn, Sana cười nhẹ bước tới ngồi cạnh em.

"Có phải lại buồn nữa không?"

Mina nhìn sang, không nói gì, bực mình cắn một miếng bự. Em cực không thích cách Sana hiểu quá rõ tâm trạng mình mọi lúc như vậy

"Sao không gọi tôi?"

"Không thích"

Sana gật gù như hiểu câu nói của em. Chị vét sạch hộp cơm do Mina làm, không chừa bất cứ thứ gì, rồi lại làm mặt buồn quay sang

"Đừng giận chứ. Tôi chỉ giúp em đỡ đi ghen tị với người ta thôi mà"

Mina liếc xéo Sana rồi cũng trầm mặc. Thì ra chị ấy cũng đã thấy cảnh Hirai Momo và Yoo Jeongyeon trao đổi hộp cơm với nhau? Nghĩ đến đây em lại thở dài, sao ông trời luôn xếp cho Sana thấy những lúc yếu đuối của mình chứ? Mina chán nản nhìn đồng hồ trên tay mình, thầm cảm tạ vì hình như đến giờ học của chị, em nhanh chóng nhắc nhở

"Không phải hôm nay có lớp sao? Đi đi"

"Em còn buồn hay không?"

Sana hỏi ngược lại khiến Mina cứng họng. Em nói còn, chị sẽ tiếp tục ở lại, nhưng nói không lại sợ phát hiện là nói dối, chị tinh ý lắm, sẽ nhận ra ngay thôi. Vậy là em chọn cách im lặng

"Không trả lời? Vậy là còn! Tôi ở lại"

Sana dứt câu, nằm xuống gối đầu hẳn lên đùi em nhắm mắt. Thời tiết thoáng mát, chị cũng đang rất mệt mỏi, hơn nữa lại được ở cùng em, Sana yên bình đi vào giấc ngủ.

Mina nhìn xuống, nhận ra nhịp thở đều đều từ người nọ mà hận không thể đập đầu chị vào thân cây đằng sau. Giận là giận, nhưng vẫn không đẩy chị ra. Lúc này đây, em nhìn chị say đắm, nhìn đến như bị thôi miên vào vẻ đẹp yên bình ấy

"Nếu người em yêu là chị thì thật tốt biết mấy"

Chỉ là suy nghĩ trong vô thức được bật ra mà chính chủ nhân nó còn thấy bất ngờ.




"Mina...."




"Đừng để bản thân một mình nữa. Tôi không thích nhìn em như vậy"




Mina nghe rõ từng lời của chị nói với mình. Gió thổi làm dao động những chiếc lá. Vô tình trái tim em cũng có chút rung rinh. Là vì gió, hay vì chị?

-----

Mina nằm trở đi trở lại trên chiếc giường trong ký túc xá của trường đại học. Hôm nay em không ngủ được. Mina nhìn sang cái điện thoại của mình. Lạ thật! Không phải bình thường nhắn tin ầm ầm làm phiền em hay sao? Hôm nay bỗng im lặng như vậy? Thôi bỏ đi, trông chờ gì chứ? Mina ngồi dậy, lấy áo khoác dày của mình rồi ra ngoài ký túc xá. Không ngủ được thì tìm cách giết thời gian vậy.

Em đi lòng vòng như thế rồi tự khi nào cũng bước đến sân vận động. Rồi em dừng chân. Người đang ngồi trên khán đài kia, có chút quen thuộc, em tiến lại gần một chút.

Thì ra là chị.

Chị nhìn lên trời, ánh mắt dường như là vô định, là một cái nhìn xa xăm, thật chất không để ý đến sự xuất hiện của em. Mina cảm thấy lạ, em đi lại gần với chị hơn một chút. Mina sững người, vì hình như, chị đang khóc. Em lúc này rơi vào hoảng loạn, nước mắt của chị, là lần đầu tiên em thấy.

"Đừng lại đây, cụt con"

Chị lên tiếng. Em ngẫm nghĩ một chút rồi nhận ra, chị không phải không để ý, mà chỉ là không nói thôi.

"Chị làm sao vậy?"

Mina bướng bỉnh lại xuất hiện. Sana khổ sở lau nhẹ nước trên khoé mi mình, kiên nhẫn một lần nữa, trầm giọng như ra lệnh

"Tôi bảo em đừng lại đây!"

Myoui Mina sợ rồi đấy. Em dừng bước, ngồi xuống chiếc ghế ở đó cách chị tầm năm cái ghế. Em nhìn sang, tim bỗng như thắt lại, nước mắt chị đã cố gạt đi nhưng rơi lại càng nhiều, Mina thấy cảnh đó, bỗng cảm thấy, rất đau lòng

"Cụt con, em hư quá rồi. Khuya thế này sao không ngủ?"

Mina không trả lời, đôi mắt hoàn toàn chú ý đến giọt nước mắt của chị rơi hoài không dứt, buộc miệng hỏi

"Chị làm sao?"

Sana bật cười. Mina của chị hôm nay, lại chú ý đến chị hay sao? Nhưng không đâu! Nỗi buồn của em, chính em còn chưa dứt. Chị không thể để em bận tâm thêm về nỗi buồn của chị. Nhưng con người có một giới hạn mà ngay cả họ cũng không nhìn thấy, cho nên dù có vượt qua cũng là không biết

"Tôi chỉ đang nhớ về người tôi thương"

Myoui Mina liên tục xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Cớ gì khi nghe xong tim lại đau đến vậy? Cảm giác này, sau Hirai Momo, chị chính là người thứ hai đem lại.

"Sao không đến gặp"

"Gặp rồi đấy"

Mina căng thẳng tựa lưng vào ghế, khẽ liếc mắt sang chị mà rùng mình. Sana ngồi vắt chéo chân, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt long lanh hướng thẳng lên bầu trời đầy sao kia mà cười nhẹ. Không thể biết với người khác sẽ như thế nào, nhưng đây có thể nói là cực phẩm trong mắt của Mina. Dáng vẻ nghịch ngợm của chị thường ngày xem ra cũng chẳng làm em khó thở đến thế này.

"Đến mức thế này sao?"

"Vì nhìn người ấy phải đau khổ"

Em hỏi, chị đáp. Đó là tính chất căn bản của một cuộc đối thoại bình thường, nhưng đối với Mina tính sát thương lại rất cao.

"Đến khi nào mới ngưng vì người ấy phải rơi lệ?"

Lần này lại không còn nghe tiếng trả lời, bứt rứt đến không thể tả, lén lút nhìn sang thì người kia cũng chỉ giữ nguyên tư thế đó. Nắm chặt cả hai tay đến nhăn nhúm lại cái vải quần. Cuối cùng vẫn là chịu không nổi mà đứng lên, quay lưng muốn rời đi, cố gắng kiềm lại cái đau như dao đâm kia mà lẳng lặng bước đi, trong đầu muốn cho chuyện này đi vào dĩ vãng. "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng" , Mina từng lăn tăn đi hỏi ba mình ý nghĩa của câu đó, nhưng từ sau giây phút Sana cất tiếng nói, mọi thắc mắc đều được giải quyết

"Đến khi Myoui Mina em không còn đau khi nhìn thấy Hirai Momo nữa...thì có lẽ, tôi không phải đêm nào cũng lẻn ra đây"

Giờ thì hay rồi. Công sức hai mươi mốt năm đi học bồi dưỡng kiến thức, vì một câu nói của đàn chị khối trên thổi bay tất cả, đầu óc bây giờ chẳng khác gì một trang giấy trắng. Em đứng đó hồi lâu mới choàng tỉnh khi chiếc áo dày cộm được người kia khoác vào. Sana tỉ mỉ quấn lên trên cổ em một chiếc khăn choàng tự tay mình làm ra, nhìn em rồi cũng chỉ cười

"Tôi tin em nhận ra được tình cảm của tôi, đúng không?"

Sana nhìn cô gái trước mặt mắt cụp xuống né tránh ánh nhìn của mình cũng không lấy đó làm đau lòng, thay vào đó lại còn cười cười

"Không sao. Sức của tôi vẫn còn nhiều, em cứ thoải mái mà vắt cạn nó. Đến khi tôi mệt rồi bất đắc dĩ rời em, chỉ xin em cho tôi thấy em được hạnh phúc nhé, cánh cụt ngoan"

.
.
.
.
.
.

Cũng đã bốn ngày rồi còn đâu. Em nhớ Minatozaki Sana lắm. Nhưng khổ nỗi người kia chơi trốn tìm cực kì là giỏi, tìm mãi cũng không ra. Có đôi lần em thấp thoáng thấy chị, nhưng chị lại đi nhanh quá. Minatozaki, có giận vì đứa trẻ ngốc này vì không nhận ra, cũng phải cho gặp mặt chứ, người ta là nhớ lắm rồi! Nói rõ hơn, em nhớ...sự giúp đỡ của chị khi em đau lòng vì Hirai Momo.

Trời nắng nóng như vậy, Mina cũng không màng đến, cứ đứng giữa sân trường như vậy, hai má phụng phịu đầy sự giận dỗi. Minatozaki mau đến đây đi, Mina của chị sắp khóc rồi này...


"Đừng liều lĩnh như vậy. Em cảm nắng thì phải làm sao?"

Sana đưa tay trùm áo khoác của chị lên đầu em khẽ cằn nhằn. Mina chỉ nhìn kế đó lao tới mà ôm siết lấy chị. Em nép sát vào lòng chị, dụi dụi vào hõm cổ đầy mùi hương mà em thích kia, chịu không nổi đành cắn nhẹ một cái khiến Sana run lên, nhưng vẫn là không đẩy người trong lòng ra. Chợt giọng nói yếu ớt quen thuộc cất lên

"Lúc nãy Hirai Momo và Yoo Jeongyeon đã ôm nhau như vậy. Em ghen với họ"

Rồi Mina mỉm cười khi Sana nghe xong vội đưa tay siết chặt lấy cái ôm của em. Chìm trong bể hạnh phúc một hồi mới nới lỏng khoảng cách ra một chút, em ngước nhìn chị

"Lúc nãy Hirai Momo và Yoo Jeongyeon đã hôn nhau. Em ghen với họ"

Đúng như dự đoán. Chị nâng cằm em lên, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng pha một chút chiếm hữu. Mùi hương từ đôi môi chị toả ra khiến em phát nghiện, không ngại ngùng liền đưa tay vòng qua cổ chị kéo xuống. Họ hôn nhau rất lâu cho đến khi không khí gần như không còn đủ để thở, Mina đẩy nhẹ tách ra khỏi nụ hôn, lại vùi vào lòng chị khẽ thì thầm

"Lúc nãy Hirai Momo nói yêu Yoo Jeongyeon. Em ghen với họ"

"Tôi yêu em, Myoui Mina"

Mina mỉm cười thở phào. Ít ra cũng chẳng ngốc lắm. Em nhón chân hôn nhanh vào môi chị

"Chỉ đợi câu này của chị. Mina yêu chị"

------

Sanayeon rồi đến 2na =)))  toi nhảy thuyền như khỉ đu dây :)))) thuyền nào cũng dễ thương =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip