Chương 31: hậu đài
Lúc Diệp Thư Hoa đến Lý gia, Lý phu nhân đang cùng mấy bằng hữu thưởng trà.
Mấy người các bà đều là có chồng thành công trong sự nghiệp, gia cảnh cực tốt, ngày thường cũng không cần đi làm, liền mỗi ngày uống uống trà, dưỡng hoa, khí chất ôn hòa.
Thấy Diệp Thư Hoa đến đây, mọi người đều đầy mặt ý cười qua nghênh đón. Đặc biệt là thấy cốp xe đầy hoa, trải qua gần hai giờ vận chuyển hoa vẫn không uể oải chút nào, ngược lại vẫn xinh đẹp rạng rỡ như cũ, giống như hoa đang bày trong nhà Lý phu nhân.
"Diệp tiểu thư tới rồi, mời vào mời vào." Lý phu nhân nhiệt tình lôi kéo tay nàng, cho dù đây là lần đầu tiên gặp mặt lại có cảm giác vô cùng quen thuộc với nàng
Những người xuề xoà dễ tính như vậy, Diệp Thư Hoa cũng không chán ghét, bởi vậy cũng để cho bà nắm tay rồi đi theo.
Vài vị phu nhân cũng theo cạnh, hoa trong cốp xe hoa thì nhờ mấy người giúp việc của Lý gia hỗ trợ khiêng lại.
Chậu hoa xinh đẹp cũng rất sạch sẽ, nhưng nhìn cũng không có gì quá đặc biệt. Tuy nhiên hoa lớn lên trong chậu hoa lại làm người kinh diễm. Sau khi khiêng vào trong này, đôi mắt của vài vị phu nhân đều dính lên không rời, chỉ có Lý phu nhân còn tiếp đón nàng.
Diệp Thư Hoa nhận ly nước bà đưa cho, lễ phép cười cười: "Xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện, lại kẹt xe cho nên chậm một chút."
"Không có việc gì, không có việc gì." Lý phu nhân cười cười cùng với mấy phu nhân khác nói: "Dù sao chúng ta cũng có nhiều thời gian."
"Dạ, hoa của tôi đều phẩm chất như thế này, nếu các phu nhân có yêu cầu chăm hoa bệnh hay hoa yếu cũng có thể tìm tôi, bảo đảm có thể làm cho nó khôi phục sức sống." Diệp Thư Hoa thấy các bà đã từ từ bình tĩnh lại sau ngạc nhiên và ngồi xuống đây, liền cười nói một lèo, tự quảng cáo cho mình.
Gieo trồng thực vật đối với nàng mà nói, còn nhẹ nhàng hơn ngưng tụ linh thuỷ rất nhiều, tiền tới cũng mau, so sánh lại, nàng càng thích thực vật hơn.
Vừa nói xong, lập tức có vị Trương phu nhân ánh mắt sáng lên, nói: "Ta có một chậu hoa, gần đây hình như có chút vấn đề, có vẻ uể oải. Ta cũng ở sát bên này đây, không xa, có thể phiền cô chờ lát nữa qua xem một chút được không?"
"Đương nhiên có thể." Diệp Thư Hoa mỉm cười gật đầu, trong lòng có chút chờ mong, có khi nào là chủng loại mà nàng chưa từng có không nhỉ.
Lại ngồi một lát, vài vị phu nhân đã vô cùng vừa lòng mấy chậu hoa này, còn nói muốn đặt hàng một ít tặng người ta, thuận tiện đem tiền gửi luôn, tổng cộng lại hết gần một ngàn vạn, Diệp Thư Hoa càng sảng khoái đồng ý.
Thu tiền xong, nàng liền qua nhà Trương phu nhân xem hoa, vừa thấy quả nhiên là niềm vui bất ngờ, bởi vì hoa của Trương phu nhân lại là -- Đại Đường Phượng Vũ!
Hoa này vẫn chưa xảy ra vấn đề quá lớn, chỉ là nó quá mức mỏng manh, nên khi tưới nước hơi nhiều một chút liền có một số rễ bị úng, nên cây có vẻ hơi uể oải.
Hoa tự nhiên sẽ không lập tức tốt lên, nàng đương nhiên cũng không đem linh thủy cho bọn họ cho nên yêu cầu đem về để chính mình chăm sóc mấy ngày.
Lý phu nhân vẫn luôn theo nàng, Trương phu nhân liền đồng ý ngay, còn nhờ vả rất trân trọng: "Hoa này là do chồng ta tặng cho ta nhân dịp kết hôn mười lăm năm, ta thực quý trọng lắm, phiền cô nha."
"Không cần khách sáo, tôi cũng rất luyến tiếc một chậu hoa đẹp như vậy lại điêu tàn." Diệp Thư Hoa nói.
Thu xếp xong, Diệp Thư Hoa liền ôm hoa, đang muốn rời đi.
Lý phu nhân nói: "Chờ một chút, ta gọi điện cho tài xế một chút, đưa cô về."
"Không cần, tôi tự mình về......" Diệp Thư Hoa đang từ chối ý tốt của Lý phu nhân, bỗng nhiên có điện thoại gọi đến ngắt ngang lời nàng.
Âm thanh trầm thấp của Triệu Mỹ Nghiên từ bên kia điện thoại truyền đến, có chút vội vàng nói: "Tôi sắp đến Lý gia rồi, em đã rời đi chưa ?"
Diệp Thư Hoa chớp mắt, tới thật luôn. Lúc nãy nàng cúp điện thoại xong liền nhận được tin nhắn của Triệu Mỹ Nghiên, nói là tới đón nàng, nàng trực tiếp trả lời lại là không cần, từ Triệu gia lại đây cũng không ít thời gian.
Cô không nói gì nữa, vốn nghĩ rằng người này không tới, kết quả vẫn tới.
Diệp Thư Hoa đáp, giọng nàng theo bản năng ngọt ngào rất nhiều: "Ừ, còn chưa đi, nhưng mà tôi cũng chuẩn bị phải đi rồi, nên chị đến nhanh lên."
Giọng nói từ trong điện thoại truyền đến mà vẫn giống như mang theo dòng điện nhỏ, Triệu Mỹ Nghiên nghe xong lỗ tai liền cảm thấy ngứa, cô đưa tay gãi gãi, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi tới rồi, em đưa điện thoại cho Lý phu nhân đi, tôi vào không được."
"Ừ." Diệp Thư Hoa nhìn về phía Lý phu nhân đứng bên cạnh đang cùng Trương phu nhân, nhẹ giọng nói: "Có người tới đón tôi nhưng vào tiểu khu không được, Lý phu nhân có thể phiền bà nói với bảo vệ một tiếng được không ?"
Lý phu nhân cười nhận điện thoại, nói chuyện với bảo vệ tiểu khu một chút, xong liền trả điện thoại di động về.
Nhưng di động nhận về thì bên kia đã cúp máy, nghĩ chắc người nọ sẽ đến mau thôi.
Trương phu nhân nhìn di động của nàng, trêu ghẹo nói: "Bạn trai cô cũng là người trong giới à ?"
Cái giới này thì tự nhiên ai cũng rõ ràng.
Diệp Thư Hoa đáp: "Là vị hôn phu của tôi."
Lý phu nhân cũng ý vị thâm trường cười cười, bà ngày đó nghe được chồng bà cùng Triệu Mỹ Nghiên nói điện thoại, tự nhiên biết vị hôn phu là ai, che miệng khẽ cười nói: "Đúng vậy, phải nhấn mạnh là vị hôn phu nha, con bé này thích cái vị hôn phu đó lắm, nghe nói tiến vào giới giải trí đều là vì cô ấy."
"Vậy hả! Ai vậy ? ta thật muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai có thể làm cô gái tốt như Tiểu Diệp Tử khăng khăng một mực như vậy." Trương phu nhân nhướng mày cười nói.
"Chờ lát nữa bà thấy liền biết." Lý phu nhân hừ cười, mấy ngày nay tiếp xúc qua lại, bà cũng thực thích cái cô gái nhỏ Diệp Thư Hoa này, thật là quá hời cho cô nhóc Triệu Mỹ Nghiên khô khan này.
......
Khoảng hai phút sau, một chiếc điệu thấp màu đen Cayenne chạy lại đây, ánh mắt Trương phu nhân tức khắc liền sáng lên, thấy người đi xuống lại có chút thất vọng, diện mạo này lại quá tầm thường rồi.
Lý phu nhân nhỏ giọng nhắc nhở: "Chờ một chút."
Bà lại lần nữa chờ mong.
"Diệp tiểu thư." Tiểu Lý xuống xe, đối với hai vị phu nhân bên cạnh nàng gật đầu chào, chủ động giúp dọn chậu hoa lên xe.
Triệu gia trả lương cao, công việc nhẹ nhàng, cho nên ngày thường hắn đều cố gắng làm nhiều một chút, lấy nhiều tiền cũng an tâm hơn.
Diệp Thư Hoa đi đưa qua, liền thấy cửa sổ sau xe hạ xuống, thiếu nữ đầu tóc hơi rối, ngũ quan rõ nét, cứng rắn lùng thò đầu qua cửa sổ, áo sơmi màu trắng mặc trên người cô đã không còn cảm giác đơn bạc như lúc đầu. Khoé miệng thiếu niên cong lên, lễ phép tươi cười, đối với Trương phu nhân đang hết sức kinh ngạc nhìn cô và Lý phu nhân nói: "Lý phu nhân, trương phu nhân, ta là Triệu Mỹ Nghiên, vị hôn phu của Tiểu Diệp."
"Là cô?" Trương phu nhân nhìn cô, lại nhìn Diệp Thư Hoa đang cười thẹn thùng , hô nhỏ một tiếng, bừng tỉnh: "Khó trách!"
Trước khi Triệu Mỹ Nghiên xảy ra tai nạn xe cộ, thanh danh vẫn tốt. Người có thể cùng Lý phu nhân giao hảo tự nhiên cũng nhiều hoặc ít cũng dính dáng đến giới giải trí, cũng biết Triệu Mỹ Nghiên, thậm chí còn từng nghĩ muốn giới thiệu bạn trai cho cô, đáng tiếc còn không chưa bắt đầu đã bị chồng cự tuyệt.
Ra là Triệu Mỹ Nghiên thích con gái, bất quá Diệp Thư Hoa quả thật rất xinh đẹp, trên chương trình cũng biểu hiện cực tốt, hai người này vừa nhìn đã thấy rất xứng đôi.
Lý phu nhân cùng Triệu Mỹ Nghiên hơi nhìn nhau một chút, cười nhạt: "Chúng ta vừa mới đây còn đang nói là không biết ai có thể làm cho Tiểu Diệp Tử thích, cô thật là có lời nha."
Triệu Mỹ Nghiên gật đầu, hai tròng mắt nhìn Diệp Thư Hoa, trong mắt toàn là ôn nhu, gương mặt góc cạnh của cô cũng nhu hoà lại: "Ừ, đúng là tôi có lời thật."
"Ai da nha, còn cố ý khoe ân ái trước mặt chúng ta, quá đáng quá." Lý phu nhân làm bộ dỗi nói, lại quay đầu càng tươi cười cùng Diệp Thư Hoa từ biệt, Trương phu nhân cũng đi theo cùng nhau trêu chọc.
Bị hai người thay phiên trêu chọc, lại bị ánh mắt kỳ quái của Triệu Mỹ Nghiên nhìn chăm chú, Diệp Thư Hoa mặt lại đỏ ửng, lần này trái tim cũng nhảy nhanh hơn rất nhiều, liền quê quê cười đáp lại, nhanh chân đi đến bên kia lên xe.
Ngồi trên xe, nàng ôm ngực, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, thật là kỳ quái, gần nhất phản ứng của mình đối với Triệu Mỹ Nghiên càng ngày càng kỳ quái.
......
Xe đang chạy.
"Có mệt không ? Có ai khi dễ em không ?" Triệu Mỹ Nghiên vắt hết óc hỏi hai câu.
Cô vừa lên xe liền chờ Diệp Thư Hoa chủ động mở lời, rốt cuộc chính mình tới đón cô nàng, nhưng ai biết được con bé này chính là không bao giờ theo lẽ thường ra bài, tự nhiên trèo lên xe ngồi xong, mắt cũng không thèm liếc cô một cái, này hơi quá đáng nha.
Diệp Thư Hoa lúc này mới nghiêng đầu, trên mặt đỏ ửng đã tiêu tán bớt, khuôn mặt phấn nộn nhìn có chút non nớt, nàng lắc đầu: "Không mệt, cũng không có người khi dễ tôi, mọi người đều rất tốt."
Không ai khi dễ, vậy mà còn làm lơ mình như vậy... Triệu Mỹ Nghiên mặt đen thui, trầm giọng nói: "Vậy em đang suy nghĩ cái gì?"
Diệp Thư Hoa mím môi, tự nhiên thấy không khí lại lần nữa nóng lên, đặc biệt là lần này đối diện ánh mắt của Triệu Mỹ Nghiên, mắt đen thâm thúy trong trẻo như vậy nhìn nàng, giống như muốn đem nàng đắm chìm xuống đáy. Nàng nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ, có chút hoảng loạn nói sang chuyện khác, nói: "Suy nghĩ...... nhớ ông tài xế hôm nay."
Nói đến chuyện quan trọng, Triệu Mỹ Nghiên lại bình thường, lo lắng hỏi: "Hồi nãy trong điện thoại em cũng không nói rõ, rốt cuộc sao lại như thế ?"
Diệp Thư Hoa lén thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng giải thích: "Thật ta không có gì, hắn muốn đoạt chậu hoa của tôi, tôi đã nhìn ra nên nói hắn dám ra tay ta sẽ dạy dỗ hắn ngay, cho nên hắn mới nhận sai."
"Đáng sợ".
"Tôi nói rồi, sức lực tôi rất lớn nha." Nói câu này, Diệp Thư Hoa đắc ý cười, cười thật xinh đẹp.
Mỗi lần nàng tươi cười đều cho người ta một loại cảm giác tươi mát giác, lần này càng thêm rõ ràng, Triệu Mỹ Nghiên đều đã quên mình vừa mới muốn hỏi cái gì, có chút cứng đờ lấy di động ra, cho nàng xem tin tức lúc sáng cô vô tình trông thấy: "Chuyện này của em lập tức đã bị cư dân mạng phát tán tùm lum trên mạng rồi, tôi nhìn thấy tin tức mới biết, về sau gặp được sự tình gì trước tiên gọi điện cho tôi, biết không?"
Diệp Thư Hoa nhỏ giọng nói: "Gọi cũng vô dụng mà, chị cũng đâu có ở bên cạnh tôi đâu."
Triệu Mỹ Nghiên bực mình, biết lời nàng nói chính là lời nói thật, đặc biệt là chân cô, lúc này cơ bản là không thể tuỳ ý đi ra ngoài, tức khắc trên mặt có vài phần ảm đạm.
Tinh thần sa sút qua hơi thở trên người cô truyền đến, Diệp Thư Hoa trong lòng hốt hoảng, biết mình nói sai, tức khắc lấy lòng mò lại gần, tay đặt trên đùi cô lén đưa một chút linh khí qua, áy náy nói: "Thật ra ý tôi nói là khoảng cách xa ấy, nếu tôi có gọi cho chị, chị cũng không thể nào "bùm" một cái tức khắc xuất hiện được."
Triệu Mỹ Nghiên không chú ý nàng nói cái gì, mắt phượng hơi trừng nhìn bàn tay nhỏ trắng noãn đang đặt trên phần đùi cách thắt lưng hai tấc của mình, cách quần hơi mỏng, cô dễ dàng cảm nhận được độ ấm của bàn tay nhỏ, cô lắp bắp nói: "Em, em......"
Em lại lợi dụng sờ tôi !
Diệp Thư Hoa không hiểu, nhưng theo tầm mắt cô cúi đầu xuống, tức khắc kinh ngạc, nhanh chóng rụt tay về, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, yếu ớt nói: "Ấy, tôi không cẩn thận, thật mà."
Nàng chỉ muốn đưa linh lực qua giúp chân cô nhanh tốt lên mà thôi!
Mắt phượng của Triệu Mỹ Nghiên tràn ngập ngượng ngùng nhàn nhạt, đầu lỗ tai đỏ ửng lên đến mức muốn nhỏ máu được, thấy Diệp Thư Hoa nhanh chóng rút tay về lại có chút mất mát chớp đôi mắt, thật ra cô cũng không phải không cho chạm vào, chỉ là...... Này không phải...... còn có người ngoài ở đây sao!
Này quá ngượng ngùng rồi!
Trong xe tràn đầy không khí xấu hổ...
Triệu Mỹ Nghiên có chút ngượng ngùng lén nhìn Diệp Thư Hoa, sợ nàng bởi vậy xấu hổ, cô thật sự không phải cố ý muốn nói toạc ra, chỉ là trước mặt người khác thì động tác này không tốt lắm.
Nhưng Diệp Thư Hoa lúc này đang cúi đầu nhìn đầu gối mình, hai tay đặt ở sau lưng, sườn mặt hồng hồng, cái mũi nhỏ tinh xảo hơi hỉnh, cánh môi khẽ cắn, tư thái ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, quả nhiên càng xem càng đẹp, Triệu Mỹ Nghiên có chút thất thần.
Bỗng nhiên một tràn chuông điện thoại vang lên, làm hai người ngồi trong xe đang an tĩnh bỗng giật mình phát run lên.
Triệu Mỹ Nghiên luống cuống tay chân tiếp, quẹt quẹt hai lần mới thành công, mới thông được liền nghe thấy một giọng nói lớn tiếng: "Đã xảy ra chuyện, Diệp Thư Hoa bị người bôi đen là có hậu đài, còn ám chỉ hậu đài đó chính là anh mày."
Triệu Mỹ Nghiên vừa nghe, chưa kịp nghĩ nhiều đã phản bác nói: "Nói bậy, rõ ràng không có hậu trường, nếu tính là có thì cũng là tôi chứ!"
"......" Trong không khí liền đột nhiên an tĩnh, Túc Phương dừng một chút, quát: "Mẹ nó ! giờ này là khi nào mà cô còn so đo mấy cái đó ? mau chóng nghĩ cách xử lí chứ!"
__________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip