Chương 41: Không có tình cảm
Diệp Thư Hoa vào đoàn phim được ba ngày, nữ chủ Diễn Tịch Vân rốt cục cũng tới, mấy cảnh diễn chính thức đều bắt đầu được quay.
Đoàn phim vốn đang trong tình trạng nhàn tản lập tức nghiêm chỉnh lên.
Mà Diệp Thư Hoa cũng có chút xíu cảnh diễn thôi, nên tập trung lên liền hai ngày là quay xong rồi.
Vốn dự định là mất khoảng hai tuần, do Lý đạo diễn nghĩ muốn nàng có thời gian học vũ đạo, tuy nhiên Diệp Thư Hoa không cần nên giảm bớt được phần lớn thời gian. Nhưng mà chỉ mấy cảnh diễn như vậy, cho dù là người mới Lý đạo diễn cũng tận tình dạy dỗ thành bộ dáng mà mình muốn.
Quá trình quay chụp kết thúc quá nhanh, nên kế hoạch đến thăm Diệp Thư Hoa của nhà Triệu Gia không thực hiện được.
Diệp Thư Hoa vốn dĩ nghĩ sau khi kết thúc muốn trở về, chỉ là đang trên đường đóng phim thì Liễu Y gọi điện thoại lại, nói là mời nàng qua đi chơi.
Liễu Y tính tình có chút mạnh mẽ, nhưng đối Diệp Thư Hoa xác thật rất tốt. Thỉnh thoảng còn gửi đồ ăn hay mấy đồ vật linh tinh cho nàng, gọi điện thoại nói chuyện phiếm với nàng, thuận tiện còn tám cho nàng nghe mấy tin đồn đại mà người khác không biết về mấy minh tinh.
Hay ngẫu nhiên gặp được mấy chương trình hay kịch bản thích hợp, cũng sẽ gọi điện thoại hỏi Diệp Thư Hoa một chút.
Ngay từ đầu, Diệp Thư Hoa liền cự tuyệt rất quyết đoán, nên sau vài lần cũng không hỏi nữa.
Cô xem Diệp Thư Hoa như là một bằng hữu thông thường.
Cô mời, cứ tự nhiên đến đi.
Biết được Diệp Thư Hoa quay phim xong không lập tức về nhà mà còn muốn tới nhà bằng hữu đi chơi, Triệu Mỹ Nghiên lòng tràn đầy thất vọng, nhưng Diệp Thư Hoa là một người có tính cách khá độc lập, cho nên cô không có tư cách yêu cầu nàng phải bỏ bằng hữu hay cuộc sống cá nhân của nàng để về nhà, chỉ có thể ở trong điện thoại lưu luyến không rời lôi kéo nàng náo loạn hờn dỗi nửa ngày.
Dạ Đàm hoàn thành nhiệm vụ, khi Diệp Thư Hoa đóng máy xong, nhận bao lì xì nhỏ, hai người liền tách ra.
Xe Triệu Mỹ Nghiên vẫn gửi lại chỗ cũ.
Mà Diệp Thư Hoa một mình một người ngồi máy bay đi thành phố Hương Giang của Liễu Y.
Liễu Y tự mình đi đón ở sân bay.
Cô mặc áo gió, đeo kính râm, tóc dài bới thành một cục tròn tròn, làn da trắng nõn ửng hồng, trên cổ cũng không có những nếp nhăn như lần trước gặp mặt, lúc trước còn nhìn hơi có chút nọng cằm, hiện tại cũng đã không có. Nửa người dưới mặc quần dài màu đen rất vừa vặn, khoe ra đôi chân thon dài tinh tế.
Trạng thái cả người hoàn toàn không giống như lần trước đi thu chương trình cùng.
Diệp Thư Hoa vừa lòng cười, xem ra trận này nàng cực cực khổ khổ gửi linh thủy thật rất hữu dụng nha.
Hai người vừa thấy mặt dùng sức ôm nhau một cái.
Liễu Y mặt đầy hưng phấn tháo kính râm xuống đem Diệp Thư Hoa bế lên.
Đúng vậy, thật sự bế lên .
Cô vui vẻ nói "Diệp Tử, cảm ơn em"
Cảm ơn cái gì mọi người đều rõ ràng.
"Không cần cảm ơn." Diệp Thư Hoa cũng ôm lại cô, bất quá Diệp Thư Hoa hơi thấp nên chỉ có thể ôm eo Liễu Y.
Chờ ôm hai cái bỗng nhiên cảm giác không đúng, nhỏ giọng nói "Ui, hình như có nhiều người đang chụp hình chúng ta."
Liễu Y bình tĩnh buông nàng ra, kính râm cũng không mang lên, cười khanh khách nhìn phía xung quanh, không ít người đang cầm di động hướng lại đây, cô vẫy vẫy tay "Chào mọi người."
Mấy người vây xem đều biết Liễu Y, thấy cô chào hỏi đám đông đều bắt đầu kích động, vốn dĩ hơi e ngại không dám lại gần, lúc này chỉ hận không thể đưa điện thoại di động đưa sát đến mặt hai người.
"A a a"
"Nữ thần."
"Nhìn bên này bên này."
"Nữ thần, tôi rất thích cô."
"Xin lui về phía sau một chút." thấy có fans nhịn không được xông tới, bảo an đã sớm ngo ngoe rục rịch lại đây ngăn đón, vẻ mặt nghiêm túc đẩy lui các fan.
Diệp Thư Hoa lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, đám người chung quanh đều bộ dạng như rất kích động muốn nhào lại đây, tuy rằng không phải nhào lại nàng nhưng Diệp Thư Hoa cũng có chút kinh sợ, lôi kéo Liễu Y, thấp giọng nói "Chúng ta đi thôi."
Liễu Y bất đắc dĩ mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, gật đầu, cùng với Diệp Thư Hoa bước nhanh một chút nhanh chóng rời đi.
Lực lượng bảo an của sân bay cũng khá đông đúc, dễ dàng giúp bọn họ ngăn fans ở bên ngoài. Sau khi đến phạm vi rời khỏi mắt của fans, Liễu Y mới nhẹ chọc cái trán của Diệp Thư Hoa, nói "Con bé ngốc, đây đều là nhiệt độ, người bình thường ta không cho cọ đâu."
Diệp Thư Hoa ôm cánh tay cô làm nũng "Vậy không bằng khi nào về chúng ta lại đứng một chút."
Nàngbị Liễu Y chỉ ra, cũng phản ứng lại . Nhưng mà tưởng tượng đến đám đông như một cái tổ ong kia, nàng vẫn cảm thấy cái nhiệt độ này cọ một chút là đủ rồi, bị nhiều đôi mắt như vậy nhìn cũng coi như ráng chịu đi, nhưng bọn hắn mà nhào lại đây, nàng thật sự sợ mình kềm không được bản năng mà ra tay. Ai bảo đây đều là người phàm, thân yếu xương giòn, lỡ như giết chết hay làm ai đó tàn phế, nàng cũng phải phụ trách.
"Được" Liễu Y trắng mắt liếc cô một cái, nói "Chờ em về sau nổi tiếng mà xem, làm quen dần đi là vừa."
"Vậy đi." Diệp Thư Hoa hàm hàm hồ hồ nói. Cho dù nàng có nổi tiếng, cũng không để bọn họ theo đuổi thần tường kiểu đó. Đến lúc đó, chỉ cần bắt pháp quyết một cái, toàn bộ dung mạo đều thay đổi, xong.
Diệp Thư Hoa cứ nghĩ Liễu Y một mình tới đón nàng, khi lên xe mới phát hiện trong xe còn một người.
Trên ghế phụ có một người đàn ông trung niên ôn tồn lễ độ đang ngồi.
Chờ các cô lên xe xong, lập tức chào hỏi.
Liễu Y ôm lấy bả vai nàng, cười nói "Đây là chồng chị Đàm Thiên, đẹp trai không ?"
Bằng lương tâm mà nói, chồng của Liễu Y bộ dạng cũng không phải đẹp trai, chỉ có thể nói là nhìn đoan chính, không khó coi. Nhưng Diệp Thư Hoa nhìn mắt Liễu Y đang nhìn chồng mình, khi cô ấy giới thiệu thì trong đáy mắt như phát sáng, trên mặt đầy kiêu ngạo, liền hiểu rõ Liễu Y thật sự cho là vậy.
Đây là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi.
Diệp Thư Hoa khó có thể lý giải, nhưng vẫn là phối hợp gật đầu "Dạ, rất tuấn tú."
"Ha ha" Liễu Y vừa lòng cười đến dựa vào người nàng.
Đàm Thiên từ ghế phụ nhìn qua, ánh mắt dừng trên người Liễu Y, trong mắt còn nhàn nhạt ý cười "Đừng quên lấy lễ gặp mặt ra nha."
Vừa nói cái này, Liễu Y lập tức ngồi thẳng lên, quay đầu lục ở phía sau xe ra một món đồ.
Diệp Thư Hoa nhịn không được đưa mắt nhìn Đàm Thiên, hắn lễ phép gật đầu, ánh mắt xa cách, lại ôn hòa, bất quá chỉ chạm qua ánh mắt lập tức dời mắt đi.
Người đàn ông này quả thật không tồi, ánh mắt thanh chính, là người có lễ nghĩ, lại chú ý đúng mực.
Liễu Y tặng nàng một cái vòng cổ, vừa lúc trên cổ Diệp Thư Hoa cũng không có món trang sức nào, Liễu Y liền mang lên cho nàng.
Vòng cổ rất đẹp, mặt trên còn có hai chữ "DH", đúng là hai chữ cái trong tên Diệp Thư Hoa, có vẻ như đây là đồ đặt làm riêng cho nàng rồi. Diệp Thư Hoa có chút ảo não bản thân mình không mang lễ vật, xem ra mấy chuyện nghi thức xã giao này nàng cần phải rèn luyện thêm nhiều.
Thành phố Hương Giang là thành phố du lịch, Liễu Y là cố ý mời nàng tới đây chơi, bởi vậy mấy ngày nay, liền trực tiếp để nàng ở trong nhà mình nghỉ ngơi, Diệp Thư Hoa hơi ngại, vì nhà bọn họ chỉ có hai người bọn họ, con trai đã đi theo bà nội ra nước ngoài sinh sống, không có ở nhà, quả thật có hơi bất tiện.
Liễu Y hiểu ý cười cười, đối với nàng càng thêm thân cận, có chút tự hào giơ giơ cằm, nói "Bạn bè chị tới chơi, cho ổng đi ngủ khách sạn! Làm sao để bạn chị ngủ khách sạn được, không tiện đâu."
Diệp Thư Hoa sững sờ, tự nhiên có cảm giác đem chủ nhà người ta đá ra ngoài, nàng liều mạng từ chối "Không có việc gì, thật ra ở khách sạn rất tốt, ở nhà chị em còn ngại ngùng hơn."
"Vậy...được rồi." Liễu Y tiếc hận rũ mắt, bất quá giây tiếp theo, lại nói "À không sao cả, vậy chị với em ra khách sạn ở vậy."
Diệp Thư Hoa "Vậy cũng được."
Đàm Thiên bất đắc dĩ cười, lại không nói cái gì.
Thậm chí khi Liễu Y soạn hành lý hắn còn giúp sửa sang lại, làm cho Liễu Y không cao hứng làm nũng "Anh cũng muốn em đi lắm phải không ?"
"Đương nhiên không phải." Đàm Thiên lắc đầu "Anh hiểu rõ em nhất định không yên tâm bạn em một thân một mình ở bên ngoài, thôi không có việc gì, đi thôi."
"Ừ." Liễu Y cọ cọ ngực hắn, tiếp tục thu thập đồ vật.
Toàn bộ hành trình ăn cẩu lương Diệp Thư Hoa chống cằm nhìn, thật ngọt ngào nha ! Bởi vì khi hai người ở chung, mỗi ánh mắt mỗi động tác đều thể hiện giữa bọn họ thật hòa hợp cùng ấm áp, không phải cái loại cố tình ân ái, mà là mây trôi nước chảy sau khi trải qua sóng to gió lớn.
Liễu Y kết hôn đã mười mấy năm, nhưng mà cư dân mạng vẫn chưa tìm ra chồng của cô là ai. Có thể thấy được cô đem chồng mình bảo hộ thật tốt, cô nói sinh hoạt của bản thân mình đã bày ra dưới ánh đèn sân khấu rồi, lâu dần cũng đã quen với nó cũng không có cách nào khác. Tuy nhiên còn chồng, con trai thì cô cự tuyệt.
Cô nói cô muốn hưởng thụ một cuộc hôn nhân thuộc về chính mình chứ không phải bày ra cho công chúng nhìn xem.
Nhưng mà Diệp Thư Hoa cảm thấy, nếu cộng đồng fans có phát hiện đi chăng nữa, khả năng cũng không nhất định quấy rầy bọn họ, chắc ai cũng sẽ luyến tiếc.
Quá ấm áp.
Ví dụ như lúc này, Liễu Y vừa mới liếm cánh môi một chút, một lọ nước liền đặt ở trước mặt cô, hai người đều quá quen thuộc, chỉ cần một ánh mắt, nụ cười đã hiểu, không cần nhiều lời.
Cái này làm cho Diệp Thư Hoa không khỏi nghĩ tới Triệu Mỹ Nghiên, bỗng nhiên phát hiện, từ sau khi thạch cao trên tay cô gỡ đi, khi bọn họ cùng nhau ăn cơm, trên cơ bản chỉ cần hai mắt nàng nhìn món ăn nào trên bàn hơi lâu một chút, Triệu Mỹ Nghiên liền sẽ gắp cái đồ ăn đó đến trong chén nàng.
Cô không thể giống như Cố Thanh, cùng nàng đi dạo phố, nhưng lại luôn nhớ rõ thúc giục nàng đi mua thêm ít quần áo....
Còn lúc nào cũng nói mấy đề tài khô cằn không dinh dưỡng, lại không cho nàng đi.
Thật ra lúc ấy nàng cũng nhìn được, chỉ là nhìn cô đang giả vờ khí định thần nhàn, nhưng bộ dáng lại rất khẩn trương, tự nhiên cảm thấy cô có vẻ đáng thương, làm nàng mềm lòng, cho nên làm bộ không thấy.
Còn có rất nhiều lần, cô đều muốn ở trước mặt mình biểu hiện một chút, nhưng lúc nào cũng có chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như lần Weibo bị sập, biểu cảm trên mặt cô phải nói không biết có bao nhiêu thú vị, thói quen hay nhấp môi cũng không giữ được.
"Phốc" Diệp Thư Hoa bỗng nhiên phát hiện ra rất nhiều chi tiết mà trước nay mình không để ý, nhịn không được cười ra tiếng.
"Nghĩ về vị hôn phu của em chứ gì!" Liễu Y cười hỏi.
Diệp Thư Hoa trừng lớn con ngươi, mặt tràn đầy kinh ngạc "làm sao chị biết được ?"
Liễu Y che miệng cười trộm, lại đưa mắt nhìn Đàm Thiên, một mảnh hồi ức tươi đẹp tràn về, tươi cười nói "Nụ cười trên mặt em cũng giống y chang như mặt chị khi mới cùng ông xã yêu đương vậy đó."
Diệp Thư Hoa có chút thất thố đứng lên, tim đập lỡ một nhịp, trong miệng theo bản năng đáp "Giữa tụi em không có tình cảm gì cả."
Đúng, bọn họ đúng là không có tình cảm.
Lúc Nguyên chủ cùng Triệu Mỹ Nghiên mới tiếp xúc thân cận, Triệu Mỹ Nghiên cảm thấy nàng ấy ngoan ngoãn nghe lời, cũng không làm ầm ĩ, liền định thử một chút.
Nguyên chủ kỳ thật cũng không phải là quá thích cô, nhưng cô ấy cũng hơi có chút nhan khống, hơn nữa mấy người phía trước được làm mai toàn mấy người có tiền nhưng dưa vẹo táo nứt, nếu không phải đối phương cảm thấy cô ấy không tình thú, có chút âm u, không chừng cô ấy đã sớm đính hôn.
Mẹ của cô ấy là hy vọng cô ấy có thể mau chóng vì người nhà, làm cho nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ, ít nhất là mua cho anh trai cô ấy cái nhà mới.
Cho nên khi nguyên thân gặp được Triệu Mỹ Nghiên, liền cũng có ý bằng lòng, nên biểu hiện của cô ấy mới ít tử khí trầm trầm hơn so với lúc trước.
Quả nhiên tính cách này của cô ấy thật sự làm Triệu Mỹ Nghiên nhìn trúng, đưa ra ý tưởng thử kết giao xem như thế nào.
Nguyên thân đồng ý ngay.
Trương Vân Phương còn mừng không kịp mà hối thúc cô ấy kết hôn như đòi mạng.
Triệu Mỹ Nghiên vội vàng đóng phim, cô ấy vội vàng công tác cùng chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Hai người ăn ý, không ai quấy nhiễu ai. Sau nửa năm lại đính hôn. Chuyện này cũng là do mẹ Triệu, Cố Thanh để xuất ra, Trương Vân Phương trực tiếp thay cô ấy đồng ý. Hai đương sự đáng lẽ ra phải được có ý kiến nhiều nhất lại không nói một lời nào, giữa bọn họ, nếu không phải ngẫu nhiên bị Cố Thanh tác hợp, thật ra cũng không khác chi người xa lạ.
Giữa bọn họ không hề có tình cảm.
Hơn nữa, tình cảm cũng không phải là cái gì tốt. Sư phó của nàng chính là bị tình cảm làm hại thật thê thảm, có nhà cũng không thể về, Sư phó trước khi chết liền nói với nàng, tốt nhất không cần kết bạn lữ, người ta có thể dễ dàng bứt ra mà đi, bản thân mình lại rất khó.
Thấy Diệp Thư Hoa phản ứng lớn như vậy, Liễu Y có chút ngoài ý muốn, cô vẫn luôn cho rằng cái cô gái nhỏ này tính tình hiền lành lại e thẹn, cái gì cũng không để bụng, đóng phim cũng tốt, tài nguyên cũng nhiều, không có gì ép buộc.
Lúc trước mình giới thiệu tài nguyên cho cô bé, cô bé này liền nói muốn để tự bản thân tìm tài nguyên, như vậy mới gọi là có duyên.
Nhưng nói đi nói lại, nếu thật sự làm vậy thì cả đời này của Diệp Thư Hoa cũng không biết nằm ở cái xó xỉn nào.
Tuy nhiên cũng chính vì lẽ đó, nhìn thấy Diệp Thư Hoa phản ứng lớn nói ra những lời như vậy, Liễu Y vốn trước giờ không bao giờ muốn hỏi đến việc riêng tư của người khác cũng nhịn không được mở miệng "Hai đứa là liên hôn hả Tiểu Diệp? Ai... chị đây tuy rằng không tiện hỏi mấy chuyện tình cảm của em, nhưng vẫn phải nói một câu. Có tình cảm thì kết hôn, không có thì thôi, nếu không hôn nhân sẽ rất thống khổ. Nhưng nếu có đã có tình cảm cũng ngàn vạn không cần bởi vì nhất thời khí phách mà tách ra, bởi vì có khả năng cả đời em sẽ không thể gặp được người tiếp theo phù hợp đến như vậy, rốt cuộc thế giới dân cư vài tỷ, duyên phận rất khó."
Đáy lòng Diệp Thư Hoa vốn xem nhẹ chuyện này có chút không thích ứng, nở nụ cười ngọt ngào, nói "Dạ, sẽ không đâu, trước là vì chị ấy xảy ra chuyện, chờ chị ấy tốt hơn, em liền chuẩn bị chia tay."
________________________________
Thế gian này có nữ nhân nào như chị không hả Diệp Tử ?=))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip