Chương 43: trở về

                                           

Phim của Lý đạo diễn còn đang tiếp tục quay, là một nhân vật không mấy quan trọng trong đó, Diệp Thư Hoa kế tiếp cũng không có nhiệm vụ gì, chỉ còn chờ sau khi bộ phim công chiếu thì ra rạp chiếu phim xem thử bộ phim có mình tham diễn thôi.

                             
Lần này ở Hương Cảng bốn ngày, cũng chơi đủ rồi, Diệp Thư Hoa liền mang theo bao lớn bao nhỏ quà lưu niệm trở về.

                             
Chờ xuống máy bay, chân đặt lên địa bàn thành phố A , trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác như được trở về nhà.

                             
Rõ ràng cô không phải là người của thế giới này, tự nhiên cái thành phố A này đối với nàng lại có cảm giác an toàn, chỉ có thể nói ở chung lâu rồi đều sẽ có cảm tình.

                             
Quà cáp nàng mang về có chút nhiều, Cố Thanh trước khi nàng lên máy bay ở Hương Cảng có gọi điện thoại bảo muốn ra sân bay đón, bởi vậy Diệp Thư Hoa xuống máy bay liền trực tiếp đi lấy hành lý. Nàng đẩy xe đẩy sân bay, đứng chờ lấy hành lý của mình ở quầy băng chuyền.

                             
Ai ngờ mới đứng không được trong chốc lát, liền nghe thấy cách đó không xa có người khe khẽ nói nhỏ, cầm di động chĩa vào nàng.

                             
Lỗ tai Diệp Thư Hoa run run, kéo vành nón xuống thấp một chút.

                             
Trong lòng bắt đầu cầu nguyện, chắc cũng không ai thật sự nhận ra được đâu nhỉ.

                             
Nhưng là nàng quá ảo tương·.

                             
Ở trong mắt fans thật sự , thần tượng bọn họ có mặc bao tải đi chăng nữa, chỉ cần nhìn qua bóng dáng bọn họ cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra ngay.

                             
Huống chi hôm nay Diệp Thư Hoa ăn mặc lại là đồ do Liễu Y tự mình phối , nửa người trên là áo da chít eo, phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh, bên ngoài là áo khoác cao bồi rộng thùng thình màu đen, nửa người dưới là quần jean eo cao màu đen, tỉ lệ toàn thân thập phần tuyệt đẹp.

                             
Dưới tình huống như thế, nàng cột tóc đuôi ngựa, mang theo mũ lưỡi trai, nhìn có vẻ đơn giản đi nhiều, nhưng cho dù như vậy, cũng lập tức có thể phát hiện ra trong một đám người, dễ dàng làm người chú ý tới.

                             
Tiểu Nhã đang đứng chờ hành lý, nhìn Đông nhìn Tây, sau đó chú ý tới bóng dáng toàn thân một màu đen này, ánh mắt liền lướt lên trên người Diệp Thư Hoa.

                             
Tiểu Nhã có chút hâm mộ nhìn vong eo mảnh khảnh dường như có thể nắm trọn trong hai tay kia , ánh mắt trên dưới đánh giá, cũng nhìn đến nửa khuôn mặt đang lộ ra dưới mũ lưỡi trai.

                             
Chỉ cần cái liếc mắt này liền phát hiện có chút quen mắt.

                             
Cô nàng tức khắc khó nén kích động, vốn tự thế đứng đang lười nhác, trong nháy mắt trở nên thẳng tắp, tóc còn lay động một chút, khều khều chị em đang đứng bên cạnh "Uy, xem hướng bốn giờ kìa"

                             
Chị em cô nàng nhìn theo hướng đó, vẫn chưa phát hiện cái gì đặc biệt, chỉ là nói "À cái cô rất xinh đẹp đó hén."

                             
"Nữ thần của tao" Tiểu Nhã kích động nắm nắm tay nhỏ "Là cô gái trong chương trình "Nông gia quan cảnh" đó, siêu đẹp, không nghĩ tới ở bên ngoài lại còn muốn xinh đẹp hơn!"

                             
"Vậy mày đi lại bắt chuyện một chút thử coi, xem có thể chụp ảnh chung một tấm không, nếu không được chắc cũng ký tên được." Chị em tốt của Tiểu Nhã tốt bụng lấy tay đẩy đẩy cô nàng qua hướng bên kia.

                                         

Vừa vặn một kiện hành lý của các cô xuất hiện, chị em Tiểu Nhã nhanh chân chạy qua đi lấy hành lý, lại đẩy cô nàng thêm một chút.

                             
Tiểu Nhã rối rắm nhìn bên này, lại nhìn Diệp Thư Hoa bên kia, cuối cùng nhịn không được, cầm di động, rụt rè đi lại "Chị là Diệp Thư Hoa phải không ạ?"

                             
Này đã là lần thứ hai, Diệp Thư Hoa quen thuộc bình tĩnh gật đầu, mỉm cười đáp "Chào em."

                             
Lại không nghĩ cô gái trước mắt ánh mắt sáng lên, ức chế không được reo lên mừng rỡ "A a a thật là chị rồi, Diệp Tử, em thích chị lắm luôn, ôi vậy mà hôm nay được nhìn thấy chị ở ngoài đời thật rồi!!"

                             
Diệp Thư Hoa: "..."

                             
Nàng hơi bất ngờ một chút, khuôn mặt thanh thuần bị dọa ra vài phần cảm giác ngốc ngốc, nhìn thập phần ngây thơ.

                             
Bộ dáng này lại đem này cô gái càng kích động mà "Ôi ôi dễ thương quá, dễ thương muốn xỉu luôn!"

                             
Tiếng Tiểu Nhã rất lớn, kích động đến ức chế không được. Vì vậy, trong không gian mà ai nói chuyện cũng hạ thấp giọng như thế này, lại vang lên hết sức rõ ràng, trong nháy mắt những người chung quanh đã bắt đầu chú ý tới bên này, Diệp Thư Hoa cũng không biết chương trình "nông gian quang cảnh" mới phát được mấy kỳ đã bay lên thành chương trình thực tế quốc dân rồi, vì những nghệ sĩ được mời đến, trừ kỳ một, đều là những người sống trong hồi ức hơn mười, hai mươi năm, ba mươi năm trước của khán giả.

                             
Lúc ấy chương trình giải trí không có nhiều như bây giờ, đại đa số mọi người đều thích nghe ca sĩ hát hay xem TV thôi. Mấy khán giả của thời kỳ đó hiện giờ đã lên chức ba mẹ, ông bà hết rồi, có nhiều thời gian thư thả, mỗi tuần đến giờ liền mở TV xem.

                             
Xem bộ dáng fans hâm mộ lão thành của bọn họ, đám con cái trong nhà đều dở khóc dở cười.

                             
Đồng thời, ở trong chương trình đó chỉ có duy nhất một khuôn mặt thanh xuân của cô gái nhỏ, an an tĩnh tĩnh làm việc, không tranh không đoạt, làm không ít người xem đều yêu thích. Trong lúc Diệp Thư Hoa vẫn không hay biết, nàng đã có rất nhiều fans ông, fans bà, fans cha, fans mẹ, fans anh chị em.

                             
Tiểu Nhã cũng là một trong số đó, mà trong sân bay cũng còn có không ít những fans khác.

                             
Vì thế mọi người đều hết sức kinh ngạc, hào hứng, cầm di động hướng về hướng bên này.

                             
Vốn dĩ lúc này ở đây số lượng người chờ lấy hành lý đã không ít, cũng không ít hơn nhiều so với đám đông mà hôm Liễu Y đi đón nàng ở sân bay Hương Cảng.

                             
Diệp Thư Hoa âm thầm hối hận, nàng thật sự đã không đánh giá đúng tình huống, thật ra chỉ là tham gia một chương trình thực tế, cũng không nói năng biểu hiện gì nhiều trong chương trình, vậy mà lại thu hút được nhiều sự chú ý như vậy.

                             
Nàng có chút buồn bực, thân mình theo bản năng bắt đầu lui lại.

                             
Vừa lúc lúc này hành lý của Diệp Thư Hoa đang chạy ra tới.

                             
Lúc gửi hành lý, Diệp Thư Hoa liền đánh dấu lên hành lý một đạo linh lực làm ấn ký, lúc này hành lý xuất hiện, nàng liền ngay lập tức cảm nhận được. Đưa mắt nhìn đám đông đang kinh ngạc cùng kích động chạy qua đây, nang lập tức bước tới trước, một tay kéo theo cai vali to, bước như bay đến đặt hết hành lý lên xe đẩy, tổng cộng có ba cái, sau đó vội vàng muốn đẩy xe rời đi.

                                         

Nhưng mà lúc này đã bị một đám người vây lấy chung quanh.

                             
Cũng không phải là fans Diệp Thư Hoa quá nhiều đến như vậy, mà là có rất nhiều người có tâm lý theo đám đông, thấy mọi người kích động chụp ảnh, muốn ký tên, bọn họ cũng làm theo.

                             
Đến lúc này, người đến càng ngày càng nhiều.

                             
Phía quản lý sân bay bên này nghe được động tĩnh liền ngơ ngác.

                             
Sao không ai liên hệ bọn họ một chút ?

                             
Thân là một minh tinh, lại không biết lực ảnh hưởng của chính mình.

                             
Bực thì bực, nhưng nên làm vẫn là phải làm.

                             
Đội bảo an xuất động.

                             
Diệp Thư Hoa bất đắc dĩ bị nhốt bên trong đám người, nhìn mặt mọi người kích động, đỡ trán "Mọi người không phải muốn lấy hành lý sao, đừng quên chứ."

                             
"Không quên đâu."

                             
"Chồng tôi lấy."

                             
"Diệp Tử, mama thích con lắm!"

                             
"Diệp Tử, tôi rất thích cô!"

                             
"Diệp Tử, ký tên cho tôi đi!"

                             
Mấy xưng hô của fans làm nàng dở khóc dở cười, mama tỷ tỷ là cái quỷ gì.

                             
Nhưng trong mắt bọn họ trắng ra chỉ có yêu thích, trên mặt hớn hở như thể hận không thể xông lên ôm hôn hai cái, làm Diệp Thư Hoa nhịn không được cười ra tiếng .

                             
Mấy cuốn vở ký tên đều đưa đến trên tay mình, Diệp Thư Hoa tiếp nhận nói "Tôi còn chưa có luyện qua ký tên , viết tạm tên mình thôi nha, mọi người thông cảm một chút."

                             
Nàng nói, tay nhỏ nắm lấy bút đồng bắt đầu ký tên, viết cả tên ra cũng không mất nhiều thời gian, xoát xoát xoát mấy cái là xong.

                             
Một quyển vở lại được đưa đến, Diệp Thư Hoa ghi nhớ Triệu Mỹ Nghiên nói, không thể ký tạm lên mấy chỗ trống trên vở được, nên từ chối một ít.

                             
Mọi người cũng hiểu, thôi thì không ký tên cũng không quan hệ, còn có di động, cũng có thể lưu lại hình ảnh bọn họ cùng thần tượng ở bên nhau.

                             
Ký ký được tầm ba phút, nhân viên an ninh sân bay cũng đã đến, thành công giải thoát Diệp Thư Hoa từ trong đám người giải cứu ra, bất quá vì hồi đáp cho tình cảm của fans, Diệp Thư Hoa cũng tranh thủ ký thêm mấy chục cái.

                             
Nhưng mà các fan sẽ không thỏa mãn như vậy, một đám thấy nàng sắp đi, lập tức kêu rên lên, náo loạn đến cùng như thể sinh ly tử biệt "Diệp Tử, đừng đi mà, tỷ tỷ tôi còn đang muốn chạy đến gặp cô."

                             
"Diệp Tử, tôi yêu cô!"

                             
"Diệp Tử, mama rất thích con, cố lên, con là tốt nhất!"

                             
".........."

                             
Các fan thực nhiệt tình, loại nhiệt tình này làm Diệp Thư Hoa có chút chịu không nổi. Cho dù vừa mới nãy chịu kinh hách, nàng vẫn nhịn không được quay đầu lại, đáp lại bọn họ "Cảm ơn mọi người đã yêu thích, nhưng mà cũng trì hoãn công việc của sân bay cả nửa ngày rồi, mọi người cũng nhanh chóng trở về lấy hành lý, chú ý an toàn."

                                         

"A , hạnh phúc quá !"

                             
Các fan bị một câu đơn giản như vậy liền làm cho say khướt, hưng phấn che lại ngực mình, có người thậm chí còn dậm chân giảm bớt kích động.

                             
Diệp Thư Hoa thấy vậy, khóe miệng giơ lên, tháo xuống mũ, vẫy vẫy tay với bọn họ, lúc này mới rời đi.

                             
Bóng dáng mảnh khảnh biến mất trước mắt mọi người.

                             
Chờ đến khi nàng được các nhân viên an ninh hộ tống ra, được Cố Thanh nhét vào trong xe, trên mạng đã có hot search "Diệp Thư Hoa sân bay bị fans vây".

                             
Một bộ phận người đọc không biết người này là ai, chỉ thấy khá xinh đẹp.

                             
【 Không quen biết, lại là tiểu minh tinh nào đó mua hot search, thật xấu hổ. 】

                             
【 Lầu trên à, tuy rằng ta cũng rất muốn chửi hot search, nhưng thật đúng là không phải mua, ngươi xem số lượng bình luận. 】

                             
Có người liền cố ý nhìn thử, vừa thấy đã bị dọa hú hồn, mới phát ra khoảng hơn mười phút cũng đã có 5000 điều bình luận.

                             
【 Đây là lưu lượng nhà ai xuất chinh vậy, cứ tự nhiên vậy mà nổi tiếng ? 】

                             
Bọn họ là không biết Diệp Thư Hoa là ai, nhưng khi tiến vào khu bình luận chuẩn bị chửi một phen liền phát hiện, nguyên lai là như thế này.

                             
Liễu Y:【 ai nha Tiểu Diệp của chị, quả nhiên kẹt lại sân bay, ta đoán được ngay mà. 】

                             
Hầu Duệ:【 Tiểu Diệp, em sau này cũng là có fans rồi nha, không cần lại hâm mộ chúng ta. 】

                             
Dịch Lương Sanh:【 Tiểu Diệp, lần sau có đi thì đi cùng ca ca, ca sẽ bảo hộ em. 】

                             
Liễu Y trả lời Dịch Lương Sanh:【 Thôi đi, chỉ sợ cậu mới là người muốn bắt con bé nhất ấy chứ, đầu chó.jpg 】

                             
Mấy cư dân mạng khác bình luận ha ha ha.

                             
Không nghĩ tới bốn người bọn họ lại có tình cảm tốt như vậy.

                             
【 Thoạt nhìn có vẻ Diệp Tử nhà ta đều được các tiền bối thích, cảm tạ các tiền bối đã chiếu cố. 】

                             
Vì thế các võng hữu nghĩ đây chắc cũng là bên có quen với Diệp Thư Hoa.

                             
Mà bên kia, Diệp Thư Hoa ngồi trên xe.

                             
Cố Thanh vừa lái xe vừa cùng nàng nói chuyện phiếm "Diệp Tử, đi ra ngoài chơi vui vẻ không?Hương Cảng dì cũng chưa đi qua đâu."

                             
Diệp Thư Hoa gật đầu, kể cho bà nghe một số chuyện kỳ thú, rồi nói "Về sau con đưa dì đi, Liễu tỷ đã dẫn con đi hơn phân nửa cái Hương Cảng rồi, đường đi con nhớ kỹ lắm."

                             
"Diệp Tử nhà ta thật lợi hại." Cố Thanh cười ha hả nói "Con xem cái chương trình thực tế kia, dì đã xem mấy cái bình luận của khán giả, có thật nhiều người thích con nha ! Dì biết ngay Tiểu Diệp dễ thương lúc nào cũng làm người ta thích mà."

                             
Diệp Thư Hoa ngượng ngùng cười, nói sang chuyện khác: "À dì, chân Triệu Mỹ Nghiên thế nào rồi ?"

                             
Cố Thanh nói "Rất tốt, hiện tại đã có thể không cần Tiểu Lý trợ giúp mấy sinh hoạt cá nhân nữa rồi, sáng nay còn tự mình xuống lầu, tuy rằng là phải vịn thang, nhưng mà được vậy cũng khá tốt rồi."

                                         

Diệp Thư Hoa hình như có suy nghĩ, gật đầu cười khẽ "Vậy là tốt rồi."

                             
Cố Thanh không phát hiện ánh mắt của nàng, hai mắt bà nghiêm túc nhìn con đường trước mắt, nói ra việc mình để tâm đã lâu "Diệp Tử, nếu nó có thể đứng lên rồi, dì sẽ để hai đứa chọn thời gian, sau đó liền đi đăng ký kết hôn."

                             
Trái tim Diệp Thư Hoa đột nhiên nhảy một cái, có chút hoảng, vội nói "Còn sớm mà"

                             
Cố Thanh thấy nàng phản ứng có chút đột ngột, vội đưa mắt nhìn qua, thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, ngày xưa sắc mặt lộ ra vẻ khỏe mạnh hồng nhuận, hiện tại lại hơi trắng, nói chuyện âm thanh đều có chút run rẩy, lập tức có chút lo lắng "Có phải do ngồi máy bay lâu quá không thoải mái không ? Con ngủ một chút đi!"

                             
Diệp Thư Hoa miễn cưỡng cười cười, lòng có chút rối loạn "Dạ, vậy con nghỉ ngơi trong chốc lát nha."

                             
Nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài còn đang rung động, cánh môi no đủ hơi nhấp nhấp, mày cũng nhăn lại, bộ dạng như có tâm sự.

                             
Nàng lúc trước được sự phó bảo hộ quá tốt, thường xuyên chỉ ở trong một hoàn cảnh sinh hoạt thoải mái, không có trải qua nhiều thế sự, tâm trí cũng không tính quá thành thục, tuy đã mấy trăm tuổi nhưng kinh nghiệm sống cũng chỉ giống như một cô gái trẻ hai mươi tuổi.

                             
Hiện tại một lòng rối rắm nên cái gì cũng biểu hiện ở trên mặt, Cố Thanh là người lớn tuổi già dặn như vậy liền cảm giác được, suốt trên đường cứ cẩn thận nhìn nàng.

                             
Mãi đến khi về đến nhà, Cố Thanh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vỗ trán một cái. Khó trách con dâu không cao hứng, cô bé lúc này mới đính hôn, lúc ấy có tình cảm với con gái bà mới lạ. hiện giờ thật vất vả lắm mới hòa hợp một chút, tất nhiên là mong đợi có nghi thức cầu hôn tốt một chút, đền bù một chút.

                             
Cố Thanh vỗ trán nhưng dùng hơi nhiều sức, "bang" một tiếng, âm thanh bàn tay vỗ vào trong trán làm Diệp Thư Hoa đang có chút hỗn loạn chợt bừng tỉnh, nàng mở to mắt to, bị dọa đến con ngươi trợn tròn "Dì ơi, dì làm gì vậy ?"

                             
"Không có gì, không có gì." Cố Thanh cười ngượng một tiếng, thu tay.

                             
Mắt Diệp Thư Hoa đầy nghi hoặc, thấy bà không muốn nói chỉ có thể nhẹ nhàng cắn môi, lại nhắm hai mắt lại lần nữa, muốn nghĩ kỹ lúc nãy mình hỗn loạn cái gì.

                             
Nhưng có thể là đang ở trong sự tình nên nàng cố hết sức cũng không nhìn ra, cũng có thể là đáy lòng có chút ý tưởng nhưng cô vẫn mờ mịt nhìn không ra.

                             
Xe thực mau tới Triệu gia.

                             
Vào gara, nghe thấy tiếng xe, Tiểu Lý liền bước ra tới hỗ trợ lấy hành lý.

                             
Diệp Thư Hoa cũng một tay cầm một kiện hành lý, vali hành lý rất lớn, đem một người nhỏ con như Diệp Thư Hoa nhét vào còn được, hiện giờ bị nàng một tay một cái kéo đi, cánh tay mảnh khảnh kéo nhẹ như không làm người xem có chút sợ hãi.

                             
Nàng là người đầu tiên đi vào nhà, mới vừa đến cửa, liền thấy một thân ảnh thon dài chậm rì rì lại đây, nghe thấy động tĩnh, người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Triệu Mỹ Nghiên thấy bộ dáng của nàng, im lặng một chút, lại cực nhanh lộ ra một nụ cười vui vẻ mang chút rụt rè, thanh âm nhu hòa như tích nước"Em đã trở lại, ngồi máy bay mệt mỏi đúng không ? Đồ ăn đã chuẩn bị rồi, em lên trước nghỉ ngơi trong chốc lát đi."

                             
Người cứng cỏi lạnh lùng giờ ôn nhu lại thực muốn mạng người, đặc biệt là khí chất của cô sắc hảo, mấy ngày nay siêng năng vận động làm tứ chi cô  đều no đủ rất nhiều, bên trong mặc áo sơmi, bên ngoài tròng một bộ áo dài vải dệt , vừa vặn đem khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh của cô làm cho dịu dàng lại, người khí thế hừng hực trong dĩ vãng lúc này phảng phất biến thành một người phụ nữ của gia đình.

                             
Nếu có fans của Triệu Mỹ Nghiên ở đây, thấy thần sắc này của cô đảm bảo không ngừng kêu gào, quá soái! đặc biệt là mắt phượng còn mang ý cười, thời điểm nhìn thẳng vào người khác như muốn làm người chìm đắm vào trong đó.

                             
Đáng tiếc Diệp Thư Hoa cũng không phải fans cô, chỉ là khi trông thấy cô, ánh mắt sáng lên, liền nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dừng ở trên đùi cô, trong thần sắc mang lên một chút phức tạp. Mới trở về, trước tiên chú ý chân cô nha, thật là làm lòng người ấm áp, tươi cười trên mặt Triệu Mỹ Nghiên càng thêm lớn, nhưng lại sợ có vẻ quá không rụt rè, vội ho nhẹ một tiếng, ngữ điệu bình đạm một chút "Yên tâm, chân tôi đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi."

                             
"Ân." Diệp Thư Hoa ngoan ngoãn trả lời một tiếng, đáng lẽ nàng phải nên nói thẳng ra, nhưng nhìn khóe miệng cô không ức chế được ý cười, có chút lời nói giống như nói không nên lời.

                             
Môi nàng giật giật, đang do dự không biết mở miệng như thế nào, liền nghe thấy tiếng Cố Thanh cùng Tiểu Lý đi lại đây "Đứng hết ở đây làm gì, đi vào nhà thôi."

                             
Diệp Thư Hoa mới bừng tỉnh kéo theo vali hành lý, hướng phòng mình trên lầu chạy tới, tấm lưng kia, có chút chạy trối chết.

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip