Chương 7: xấu hổ
Cố Thanh hấp tấp quay trở về , cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, thấy Diệp Thư Hoa đang ngồi khoanh chân tu luyện cũng không quá kinh ngạc, cái phương pháp tĩnh tọa này rất nhiều minh tinh đều dùng, bà cũng gặp qua rất nhiều lần, theo thói quen chỉ liếc qua một cái, sau đó tầm mắt bà liền dừng trên người con gái. Thấy con gái đang mở to mắt, tức khắc tất cả chua xót đều trào ra, nhào vào giường bệnh, cũng còn biết cẩn thận tránh đi thân thể cô, xúc động nức nở: "Hu hu hu...... Thật sự tỉnh, tỉnh rồi, con gái à, mày hù chết mẹ rồi!"
Đối tốt với mẹ, vẫn làm người mẹ tóc gần như bạc trắng, Triệu Mỹ Nghiên vốn đang tính bình tĩnh bỗng nhiên trái tim mãnh liệt nhảy lên lên, hốc mắt chóp mũi đồng thời cảm thấy cay, như là bị người đánh một quyền vào. Nước mắt từ khóe mắt tràn ra, cô gấp gáp mở miệng muốn nói chuyện, nhưng cũng chưa phát ra được tiếng nào.
Dụng cụ theo dõi nhịp tim bên cạnh cô phát ra dao động kịch liệt.
"Tiểu Nghiên, con làm sao vậy" Cố Thanh hơi hoảng muốn đi đụng vào lại không dám đụng vào, cả người bối rối không biết phải làm thế nào.
Diệp Thư Hoa qua đi đỡ bà, một luồng khí như dòng nước ấm nhàn nhạt lặng yên không một tiếng động tiến vào thân thể Cố Thanh, an ủi nói: "Bác sĩ nói đây đều là hiện tượng bình thường, đừng lo lắng, chờ qua mấy ngày liền khôi phục."
Cả người tựa vào Thư Hoa, cảm xúc kích động qua đi, Cố Thanh hít hít mũi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng: "Thật vậy sao ?"
"Thật mà." Diệp Thư Hoa lại gật đầu lần nữa.
Cố Thanh lập tức quay đầu nhìn con gái, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, sẽ khôi phục mau thôi. Con gái à, Diệp nha đầu suốt thời gian này đều vẫn luôn chăm sóc con, con phải nhớ đó, nó mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, làm bữa sáng cho mẹ, con nhìn mẹ cũng chưa gầy đi bao nhiêu đều là nhờ có Diệp nha đầu, không có nó mẹ khẳng định không thể kiên trì đến giờ phút này nổi, con hôn mê một tháng, bác sĩ cũng không biết con chừng nào thì tỉnh, cũng chỉ có Diệp nha đầu kiên định nói cho mẹ là con sẽ tỉnh lại mau thôi......"
"Dì đừng nói như vậy." Diệp Thư Hoa xấu hổ vò đầu, không nghĩ tới Cố Thanh mới ổn định cảm xúc liền bắt đầu nói cái này, nàng ở đây chiếu cố bọn họ cũng là có mục đích vì chính mình, bà nói như vậy khiến cho nàng cảm thấy mình giống như bỏ công sức không cần hồi đáp, Diệp Thư Hoa bất đắc dĩ dời ánh mắt, muốn tìm cái gì làm cho đỡ ngại.
Cố Thanh lại lắc đầu: "Diệp Tử yên tâm, những gì con làm dì sẽ không quên, Tiểu Nghiên cũng không thể quên, còn có mấy người bạn tới thăm con đó tiểu Nghiên......"Bà lải nhải nói liên miên một hồi, ánh mắt Triệu Mỹ Nghiên cũng dừng ở trên người Diệp Thư Hoa, mang theo chút phức tạp. Cô thật sự không nghĩ tới hoàn cảnh của mình như vậy rồi mà nàng còn không do dự đến đây, hỗ trợ chăm sóc cô và mẹ cô. Trước khi cô xảy ra chuyện, ấn tượng của cô đối với cô gái này chính là: Vợ tương lai, ngoan ngoãn nghe lời, rất thích hợp với kẻ cuồng công việc như cô.
Diệp Thư Hoa đi đổ nước, nhìn thân hình nho nhỏ của nàng có vẻ có sức sống hơn so với trong trí nhớ của cô, nàng mắc áo trắng với quần dài màu đen, lai quần hơi cuốn lên, chân càng thêm tinh tế, làn da lộ ở bên ngoài trắng nõn, dường như so với vách tường bệnh viện còn muốn trắng hơn, mẹ cô nói nàng vì cô mà quyết liệt cùng với người trong nhà.
Diệp Thư Hoa xoay người, ánh mắt hai người lại lần nữa đối diện, trong mắt Triệu Mỹ Nghiên tràn đầy cảm tạ, cô hé miệng dùng khẩu hình nói: Cảm ơn.
Diệp Thư Hoa sửng sốt, tiện đà cười nhạt một cái, nhẹ nhàng gật đầu, đem nước trà trong tay đưa cho Cố Thanh, trong lòng lại nói thầm: Cô thoạt nhìn thật bình tĩnh, chưa nghĩ tới mình xảy ra chuyện mang đến hậu quả nào, là người hôn mê hơn một tháng, Triệu Mỹ Nghiên có rất nhiều chuyện còn chưa biết, cô bị tai nạn xe cộ nằm viện, tài xế gây chuyện là say rượu lái xe, hiện giờ đã ở cục cảnh sát, không cần thưa kiện tên đó cũng chắc chắn ngồi tù, nhưng những chuyện khác, Cố Thanh không dám nói, cũng len lén nháy mắt cho Diệp Thư Hoa, bảo nàng đừng nói, chỉ là đơn giản đem tình trạng tài sản nói cho cô biết một lần.
Triệu Mỹ Nghiên gian nan đón nhận tin tức xong, mày nhăn lại, há miệng muốn nói, nhưng như là có chút khó xử, trên khuôn mặt gầy ốm chỉ còn lại da bọc xương thể hiện rất rõ ràng, Cố Thanh bừng tỉnh nói: "Con gái, con thật sự không có tiền ?", Triệu Mỹ Nghiên câm miệng, giống như cam chịu, sắc mặt có chút âm trầm cùng phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì, Cố Thanh có chút mất mát thở dài, lắc đầu nói: "Không có việc gì, không có tiền liền không có tiền, tốt xấu chúng ta không thiếu nợ, mẹ còn hơn một ngàn vạn, còn có thể dùng được lâu, con đừng lo lắng."
Diệp Thư Hoa ở một bên nhìn đống giấy tờ trên di động vừa được gửi đến, trầm mặc không nói gì, ngày xưa trọng nam khinh nữ, Cố Thanh thời trẻ không được học nhiều. Mấy năm nay nhờ sự nghiệp của Triệu Mỹ Nghiên mà sống trong nhung lụa, đối với rất nhiều chuyện đều lúng túng, bởi vậy việc nằm viện của Triệu Mỹ Nghiên sau khi Diệp Thư Hoa tới bà đều giao cho nàng xử lý, giấy tờ này là hóa đơn do bệnh viện gửi tới, đây là hóa đơn tiền còn nợ bệnh viện, bệnh viện sau khi lập danh sách liền gửi tin nhắn cho từng người.
Buổi chiều ngày hôm qua, nàng nhận được một tin nhắn, chỉ trong nửa tháng, chi phí đang nợ là 120 vạn, trong đó có 20 vạn là tiền giải phẫu, nàng chưa nói bởi vì 120 vạn so sánh với 1500 vạn tiền bán thẩm mỹ viện không đáng là bao, chỉ là tình trạng thân thể Triệu Mỹ Nghiên không thể chỉ nằm viện thêm mười bữa nửa tháng là có thể xuất viện, cô còn phải an dưỡng một thời gian dài, theo như nội dung trong sách, chuyện về Triệu Mỹ Nghiên đến mãi sau này mới xảy ra.
Hai tháng sau tai nạn cô tỉnh lại, rồi sau đó một năm lại ba năm, có mấy giai đoạn nhưng cũng chưa phải thời điểm cô quật khởi, nói vậy trong thời gian này nàng còn phải gánh vác việc nuôi dưỡng gia đình rồi.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ kỹ để vạch ra kế hoạch kiếm tiền từ bây giờ, Triệu Mỹ Nghiên tỉnh lại, Cố Thanh tức khắc mặt mày hớn hở, tóc bạc trên đầu chắc chắn không đen trở lại được rồi, nhưng tinh khí thần lập tức liền lên cao, so phía trước tốt hơn rất nhiều, đi đường đều toát ra cái phong thái này, bà vô cùng cảm tạ Diệp Thư Hoa, bởi vậy bà càng cố gắng làm càng nhiều việc đỡ đần càng tốt.
"Dì có thể làm được mà, hơn nữa vận động nhiều rất tốt cho cơ thể nha!" Mẹ Triệu luôn miệng nói, Diệp Thư Hoa chỉ có thể yên tĩnh ngồi một bên đả tọa, không khí bắt đầu trầm thấp, mây đen kéo đến đen kịt, xôn xao tiếng mưa rơi vang lên, Cố Thanh đem chén đũa ăn buổi tối qua đi rửa sạch, nhìn Diệp Thư Hoa nói: "Diệp Tử, con lau mình cho Tiểu Nghiên đi, dì ở buồng vệ sinh không ra đâu."
Diệp Thư Hoa tức khắc cả người cứng đờ, vui vẻ vì kiếm được địa chỉ thị trường hoa cỏ lập tức bay biến hết: "Dì ơi, hay dì xem xem có tìm được hộ lý giúp mình không , cô...... Cô ấy bây giờ tỉnh rồi.", Tiếng Diệp Thư Hoa nho nhỏ, giống như có chút khó mở miệng, nhưng phòng bệnh này lớn như vậy, Triệu Mỹ Nghiên đang nằm nhắm mắt nghe thấy lập tức liền mở mắt, khuôn mặt đang trắng bệch tự nhiên đỏ lên.
Mấy ngày cô hôn mê, đều là Diệp Thư Hoa hỗ trợ lau mình cho cô !
Sắc mặt cô nhăn nhó, hô hấp hơi dồn dập, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
Như vậy là bị xem hết rồi.....
Hình như lúc cô nằm đây, còn bị cắm ống tiểu thì phải...
Triệu Mỹ Nghiên đầu không động đậy được, chỉ có thể tận lực dùng thân thể cảm thụ, sau đó phát hiện cô mẹ nó quả nhiên đang cắm ống dẫn tiểu !
Muốn điên rồi!!!
Dụng cụ vẫn đang luôn theo dõi nhịp tim cô tim lại lần nữa phát ra thanh âm tít tít nhắc nhở Triệu Mỹ Nghiên phải bình tĩnh lại.
Triệu Mỹ Nghiên : Ông trời ơi, còn không chạy nhanh đem đó cái gỡ ra ngay đi!
......
Hai người đang nói chuyện nghe thấy động tĩnh đi qua xem, Cố Thanh tự cho là hiểu biết vỗ vỗ khuôn mặt cô gái nhỏ, dùng ánh mắt thấu hiểu nói: "Không có việc gì đâu, con thấy đó, Tiểu Nghiên cũng không cần mời hộ lý, với lại con nỡ để cho thân thể người phụ nữ của mình bị người khác thấy hết sao?"
Diệp Thư Hoa định nói con không ngại đâu.
Nhưng Cố Thanh không đợi nghe, trực tiếp đẩy nàng tới buồng vệ sinh: "Đi thôi, lại không đi nước nguội bây giờ."
"...... Dạ." Diệp Thư Hoa lơ mơ nghe lời làm theo, lúc đi vào bên giường bệnh, liền nhìn thấy Triệu Mỹ Nghiên không thể nói chuyện nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng đang lườm mình.
Triệu Mỹ Nghiên: Cô nếu dám lau mình, tôi liều mạng với cô!
Diệp Thư Hoa:...... Nghe không hiểu.
Nàng bất đắc dĩ nhấp nhấp môi, nói: "Đừng nhìn tôi như vậy, cô được lợi rồi."
Triệu Mỹ Nghiên: ......
Diệp Thư Hoa không có nhận ra phẫn nộ cùng uy hiếp của coi, chỉ cảm thấy cô đỏ mặt thẹn thùng.
Nàng cẩn thận xốc chăn lên, lộ ra thân thể trần trụi của cô, ngay lập tức vết đỏ trên mặt Triệu Mỹ Nghiên liền lan rộng ra, đỏ ửng thêm một tầng mắt thường có thể thấy được, hận không thể sung huyết luôn cả đôi mắt.
Diệp Thư Hoa ngạc nhiên: "Ôi bác sĩ nói cô lúc ấy mất máu quá nhiều, không nghĩ tới còn khôi phục nhanh như vậy."
Hay lắm! Đó là máu sao?!
Giây tiếp theo lý trí khôi phục, phản ứng lại, à thì thật đúng là chính là máu!
Sắc mặt Triệu Mỹ Nghiên càng thêm khó coi, nhưng màu đỏ trên mặt cũng giảm đi một ít, trong lòng có chút xúc động muốn kích động mắng chửi người, chẳng lẽ nàng nhìn không ra cô là không muốn để nàng chạm vào sao ? Dơ một ngày cũng không có gì, nhanh nhanh tìm một hộ lý không phải tốt rồi sao?.
Cô muốn nghiến răng, nhưng thực buồn là ngay đến sức nghiến răng cũng không có!
Nói thật, cô đối Diệp Thư Hoa vẫn còn xa lạ, cô thậm chí cũng chưa từng giới thiệu nàng với bạn bè cô, chỉ tính toán cưới về một cái đại Phật, đây cũng là lúc ban đầu kết giao đã thỏa thuận.
Nhưng hiện tại cô bị xem hết rồi!
Cô có hại mà! Còn có lợi chỗ nào chứ !
Khăn nhỏ ấm áp nằm trên bụng của cô, sau đó một đôi tay nhỏ chạm vào da cô, chậm rãi di chuyển cái khăn lau lau......
Đôi mắt Triệu Mỹ Nghiên lại lần nữa trừng Diệp Thư Hoa, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt xấu hổ và giận dữ không thôi.
Cô ta thế nhưng thật sự......
Còn có cảm giác này...... Chết tiệt thật, sao có chút quen thuộc ?
............
Trên thực tế việc này Diệp Thư Hoa sớm đã làm thành thói quen, lúc này cũng không khác gì lúc trước, bản thân Triệu Mỹ Nghiên vẫn là một người không thể nhúc nhích.
Chỉ là có chỗ hơi khác một chút: Đôi mắt của cô quá có cảm giác tồn tại.
Thân thể từng chỗ một đều bị người đụng vào, Triệu Mỹ Nghiên ngay từ đầu là phẫn nộ, nhưng chậm rãi kỳ dị phát hiện mình thế nhưng không có bài xích.
Cô từ nhỏ có thói ở sạch tương đối nghiêm trọng, không phải ghét bỏ chính mình, mà là ghét bỏ người khác, cô từ nhỏ đều ngủ một mình, không bao giờ chung giường cùng người khác, không thích dùng đồ vật của người khác, sẽ không xài chung một chiếc đũa với ai, người khác gắp đồ ăn cho cô, cô đều không chạm đến.
Tất nhiên cô càng không thích bị người ngoài đụng vào mình!
Nhưng hiện tại bị Diệp Thư Hoa chạm vào mấy chỗ kín đáo, thân thể cô lại tự nhiên không có quá bài xích, chỉ là có chút ngượng ngùng mà thôi.
Xấu hổ và giận dữ trong con ngươi cô dần dần tản đi, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ còn hình ảnh ngược của cô gái này.
Triệu Mỹ Nghiên nghiêm túc nhìn, bỗng nhiên cảm thấy, nàng cũng khá đẹp, đặc biệt là cái sườn mặt này, lông mi thật dài, đôi mắt cũng rất lớn rất sáng, cái mũi thon nhỏ lại không xẹp, đôi môi mọng nước nhìn rất đáng yêu, nhìn nghiêng khuôn mặt còn có một chút thịt thịt, thật muốn đưa tay nhéo một cái.....
Đột nhiên Triệu Mỹ Nghiên lập tức phản ứng lại : Cái này... mẹ cô không phải nói vì chiếu cố cô, Diệp Thư Hoa liền gầy đi sao ? Cô rõ ràng nhớ rõ trước khi xảy ra chuyện, mặt Diệp Thư Hoa làm gì có thịt!
_________________________________
Cái liêm sĩ hình như sắp rơi xuống đất:)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip