Chương 11
T/b đã đăng kí một lớp dạy nấu ăn chừng nửa năm nay.
Em rất chăm chỉ, gần như ngày nào cũng đến học đầy đặn. Đôi bàn tay uyển chuyển ấy nấu ăn hệt như dáng vẻ một nghệ sĩ vậy, tự do tự tại nhưng vẫn tạo ra cái hương vị thơm lừng ấy.
Và lớp học cũng là một phần gia đình của em. Một sự ấm áp nữa dành tặng cho em, cô học viên chăm chỉ và tốt bụng.
Nửa năm qua em sống rất tốt, quá tốt tốt thì đúng hơn.
Những tháng ngày ở bên cạnh Mitsuya chẳng bao giờ là uổng phí. Cùng anh đi khắp mọi nơi, chăm sóc nhau, nắm tay, ôm nhau rồi hôn nữa, đôi khi là nấu nướng, cũng có lúc là may những bộ âu phục lộng lẫy. Cặm cụi và làm bằng tất cả nhiệt huyết, T/b cảm thấy mình đang 'sống' hơn bao giờ hết.
Nhưng ngày hè chói chang ấy, em chẳng thể ngờ rằng.
Em gặp lại người mà trái tim em đã khóa chặt hơn bất kì điều gì.
"T/b !"
"T/b là con đấy ư !"
Tiếng ve rả riết, ánh chói ấy làm nhòe đi ánh nhìn của T/b. Nhưng giọng nói này khiến em bừng tỉnh, chậm rãi kéo đến cơn đau.
Em biết giọng nói này hơn bất kì ai, dù có quên em cũng chỉ quên được trong một khoảnh khắc.
Đó là mẹ.
Nhưng tại sao lại quay lại vào khoảng thời gian em đang hạnh phúc như này nhỉ ?
...
T/b đặt xuống ly trà, trầm mặc ngồi xuống đối diện người phụ nữ ấy.
"Vậy ra con sống ở đây sao, cũng chẳng tồi nhỉ ?"
"T/b này hay là đi cùng mẹ. Mẹ đã cưới một người đàn ông giàu có.."
Em chẳng dám ngẩng đầu lên. Người phụ nữ trước mặt này chỉ toàn nói những điều xảo trá. Em thừa biết nhưng chẳng dám chống lại. Người ngoài có thể mạnh mồm, nhưng em là đứa con cùng máu mủ với bà ấy, sao dám cãi dù chỉ một lời.
"Này, con nghe mẹ nói chứ"
"Con không thể.."
Người phụ nữ thay đổi nét mặt. Bà ta bắt đầu mang vẻ mặt khó chịu.
"Tại sao, con tiếc rẻ cho thằng oắt đang-"
"Không. Thưa mẹ, con có thể tự sống tốt.. không cần mẹ phải chu cấp cho bất cứ thứ gì.."
Người đàn bà nổi giận, thay đổi thật nhiều so với gương mặt tươi tắn rỗng tuếch khi nãy.
"Mày lúc nào cũng làm ngược lời tao, con nhãi chết tiệt, nếu mày chẳng giúp được mẹ mày thì đừng sống làm gì !"
Trước giờ, bà vẫn luôn nói những lời như vậy với em. Không hơn không kém, nếu có cơ hội vắt kiệt sức em bà sẽ làm, vì em chỉ đơn giản không phải là đứa con trai như bà ta mong muốn.
T/b vẫn sẽ nhẫn nhịn đến cùng, dù ai nói gì cũng được. Bởi chí ít nếu bà ta không sinh ra em, thì những cái niềm vui, hạnh phúc kia, em không bao giờ chạm được tới.
Người đàn bà ấy quay người, đóng sầm lấy cánh cửa.
Dẫu có rời đi như vậy, em biết thừa sẽ có chuyện chẳng lành lại ập tới đấy thôi.
T/b rất rõ mẹ mình là người như nào. Chẳng bao giờ bà muốn gặp lại hay 'đoàn tụ' với đứa trẻ mà bà ta cố gắng vứt bỏ, nếu như có lí do khác.
Em vẫn không dám ngẩng đầu. Mái tóc rũ xuống thật ảm đạm biết bao.
Và em lại khóc, đôi ngươi nâu đã ứa đấy những giọt nước mặn chát. Em không dám đối mặt với người là 'mẹ' của em. Em chưa bao giờ thoát khỏi cái cảnh bị ruồng bỏ ấy cả, chí ít là bà ta đã vực dậy nơi sâu thẳm nhất trái tim em.
Dù là mẹ con ruột thịt , mà đắng cay biết bao.
* * *
Mitsuya chăm chỉ từng ngày với đam mê của bản thân. Và thật may làm sao khi có T/b bên cạnh như một nguồn năng lượng vô tận. Anh làm mọi thứ với tất cả niềm hân hoan và niềm nở.
Nửa năm qua Mitsuya đã làm được rất nhiều điều cùng T/b. Và anh luôn cảm thán vì bàn tay mình vẫn cảm thấy em từng giây từng phút.
Nhưng giấc mơ ấy, cơn ác mộng này vẫn luôn nằm một góc trong trí nhớ của Mitsuya. Rằng nó quá chân thực và cảm giác nó đến gần hơn bất cứ lúc nào.
Anh sợ, nếu mất đi T/b, anh sẽ sống chẳng ra con người nữa, đau khổ sẽ bao trọn lấy trái tim non dại của anh mất.
...
Mitsuya ngạc nhiên nhìn tấm lưng gầy gò của em. Tại sao em lại ngồi thẫn thờ như vậy nhỉ ?
"T/b này.."
"T/b !"
Mitsuya bám lấy đôi vai em với vẻ mặt sốt sắng vô cùng. Anh thầm nghĩ T/b đã gặp phải điều gì thật xấu xa.
"Này em làm sao đấy.. sao lại khóc đây, mắt đỏ hết lên.."
Anh gạt đi nước mắt, ôm lấy gương mặt của T/b mà đầy thiết tha. Em nào có phải kiểu người dễ rơi nước mắt đâu.
T/b chỉ im lặng, phó mặc cơ thể cho Mitsuya. Em quan sát và cảm nhận từng cử chỉ dù nhỏ bé nhất của Mitsuya. Và em khựng lại một khoảnh khắc, ngăn lấy cơn đau nhói phía trong lồng ngực kia. T/b ôm lấy Mitsuya như thể muốn thời gian ngừng lại thật lâu. Em lặng lẽ thả rơi từng giọt nước mắt nặng trĩu.
"Ôm em một chút nữa được chứ.."
Đã nhiều lần em sợ hãi một điều gì đó. Nhưng nỗi sợ khi không có Mitsuya cạnh bên lại kinh khủng đến nhường nào. Em sợ rằng ánh nhìn của em mất đi hình bóng anh, càng sợ hơn nếu đôi bàn tay yếu ớt của em không được bao trọn bởi anh. Sợ rằng nó sẽ ập đến thật bất ngờ, dồn dập khiến em điên đảo và gục ngã mất.
* * *
"Anh biết mẹ em chứ.."
T/b không thể giấu kín mãi nỗi niềm này, em muốn chia sẻ với Mitsuya tất cả.
Mitsuya biết điều gì đã khiến em thẫn thờ một khoảng thời gian lâu như vậy.
Anh ôm lấy cơ thể bé bỏng của T/b, sẵn sàng lắng nghe từng lời em sẽ cất lên với anh.
"Hôm nay bà ấy đã tìm gặp em. Em chẳng vui vẻ gì đâu, dù cho đó có là mẹ."
"Bà ấy muốn đưa em đi cùng nhưng em thừa biết đó là lời nói dối. Xưa nay mẹ chẳng bao giờ muốn giữ lại em cả. Nhưng đó không phải điều quan trọng.."
"Em sợ rằng một điều gì đó còn kinh khủng cứ đến gần em.. và rồi nó sẽ chia cắt cả hai..và rằng..em.."
T/b nói trong cơn nấc, em đã cố kìm nén những giọt lệ nghiệt ngã ấy mà chẳng thể.
Mitsuya biết giấc mơ ấy hoàn toàn sẽ là thật.
Anh ôm lấy mái tóc ủ rũ của T/b, hôn thật sâu lên trán em, và rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc buồn bã ấy.
Dù anh có nói lời gì, cái gì đến cũng phải đến.
Nhưng Mitsuya không sợ hãi. Trái lại anh tin rằng mình cần bảo vệ T/b nhiều hơn bất cứ ai. Nên dẫu là chuyện tồi tệ nhất, anh cũng sẽ tìm đến và luôn ở cạnh T/b.
Bàn tay của anh và bàn tay của em, cả hai luôn thuộc về nhau, dẫu cho có xa cách đến nhường nào.
Này T/b yêu dấu ơi, nỗi đau và vết thương của em, giờ đây Mitsuya cũng đã cảm nhận được rồi đấy. Đừng sợ rằng em sẽ phải một mình chống trả nhé, giờ đây gia đình của em đã to lớn và ấm áp đến nhường nào so với cô bé tám tuổi ngày ấy rồi.
Vậy nên dẫu mai có gì đến, hãy ngủ thật sâu trong vòng tay này hết đêm nay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip