Forgot
Atsumu có một chiếc não cá vàng, nó trở nặng hơn khi anh vừa khỏi bệnh Covid. Anh quên rất nhiều thứ, thậm chí có lúc quên mất đồ quan trọng. Có lần Atsumu đã đi đến trường với bộ đồ ngủ xộc xệch và quên cái cặp thân yêu của mình ở trên giường, hay ổng đã đi học vào cuối tuần.
Sau khi biết điều đó, Osamu - thằng em song sinh khổ sở của đầu vàng đã rất đau đầu với vấn đề này. Thật ra Samu không có quan tâm đâu, còn thấy hả hê khi thằng anh đáng ghét của mình quên đủ thứ và bị anh Kita nhắc nhở rất nhiều nữa. Nhưng rồi nó dần ảnh hưởng đến Samu.
Hôm ấy, Samu đã bị chính người anh của mình quên kêu dậy. Không phải Sumu cố ý đâu, mà thật ra lúc ấy Sumu thật sự đã quên mất rằng mình có một thằng em chung giường.
- Ủa lúc ấy tao thề là tao quên mất mày mang họ Miya luôn á Samu!? Sao mày trách tao được !? Tao quên mà???
- Con lợn xấu nết, sao mày có thể quên chính em mình được hay vậy hả!? Tao trễ học là vì mày đó! Mày còn nhẫn tâm tắt báo thức và lấy hết đồ của tao đi nữa!!
- Ai biểu mẹ mua cho hai cái túi giống nhau!? Tao nhìn lộn cái túi của mày thành của tao chứ bộ??
- Tao không chấp nhận câu trả lời đó!! Mày đừng có mà biện minh!!!!
Và sau đó hai anh em lao vào tẩn nhau, kết quả thằng anh te tua hơn thằng em.
Sau việc đó Samu bắt đầu để ý đến Sumu nhiều hơn, không cho ổng quên đồ nữa. Mỗi khi ra ngoài đều kiểm tra hết đồ giúp thằng anh để chắc chắn rằng nó không quên cái gì hết. Có khi còn soạn đồ giúp Sumu.
Và không biết tự bao giờ, nó đã thành thói quen của cậu.
- Sumu, mày đã đem đủ đồ chưa?
- Đủ hết rồi mà, nè không tin mày nhìn đi.
- Điện Thoại của mày đâu...?
- ủa chết- Quên
Sáng nào mà Sumu không quên cái gì thì ngày hôm đó có bão. Lâu dần, Sumu đã vô thức dựa dẫm Samu.
Cho tới một ngày, mẹ kêu Sumu đi mua đồ. Hôm ấy là một ngày rất lạnh, nghe bảo chiều tối còn có cả tuyết rơi. Và Samu đã từ chối đi cùng anh. Hôm ấy Samu thật sự rất rất lạnh, cậu chả muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp tí nào cả. Thế là Sumu đành đi một mình.
- Sumu, con có chắc là con đi một mình được không đó? Hay để mẹ kêu thằng Samu dậy đi với con nhé?
- Cần gì nó!? Dù sao thì con trai của mẹ cũng là con cả đó! Con lớn rồi mà? Nó là em con chứ đâu phải anh con, thiếu nó con đâu có chết. Thôi con đi nha mẹ.
- ừm. Cẩn thận nhé Sumu...
Bóng Sumu vừa khuất, bà liền cảm thấy bất an. Mỗi khi nó đi cùng Samu bà không như vậy.Linh tính của một người mẹ đã cảnh báo bà, Sumu sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng bà vẫn không tin 100% vào linh cảm của mình cho lắm, nên đã để Sumu đi.
- Cầu cho Sumu không gặp vấn đề gì, con mong thần linh hãy bảo vệ chở che cho con trai con...
Bà lẩm bẩm.
...
Lát sau Samu mò dậy vì đói, bước ra thì thấy mẹ cậu đang cầm điện thoại. Người run lẩy bẩy, mắt rưng rưng.
- Ủa mẹ? Có chuyện gì hả mẹ?
Bà thất thần, đi qua đi lại và lơ câu hỏi của Samu. Ngó qua ngó lại, không thấy Sumu đâu.
- Thằng Sumu đâu rồi mẹ? Sao con không thấy nó? Nãy hình như nó đi mua đồ ạ?
Bà nghe tên Sumu liền nhìn cậu, giọng run run nói
- A-Anh con...đi nãy giờ một tiếng rồi...Mẹ gọi hoài nhưng mà..nó không có bắt máy...
- Gì?? Chắc nó lại là cà ở đâu rồi ấy, mẹ bình tĩnh đi.
- Lúc đó đi mẹ đã có dự cảm không lành rồi...giờ sao đây..mẹ lo quá
- Để con đi tìm nó! Mẹ ở nhà đợi con tí.
- đừng Samu, bên ngoài thật sự rất lạnh. Nếu con ra ngoài, con sẽ bệnh đấy. Để mẹ-
Chưa kịp nói xong, điện thoại của Samu nhận được cuộc gọi. Là Atsumu gọi
Cậu bắt máy, đang tính chửi một tràn thì
- Cho hỏi có phải người quen của Miya Atsumu không ạ!?
Giọng nữ? Gì đây?? Sumu đi chơi với gái à?? (biết là ông anh hay đi chơi với những bạn nữ nhưng làm gì ham chơi đến mức quên về nhà thế này???)
- À ừm tôi là em trai của nó, xin hỏi cô là ai? Sao cô lại có điện thoại của nó?
- Cậu Atsumu bị tai nạn giao thông...
Nghe bốn từ 'tai nạn giao thông', mọi thứ xung quanh Samu bỗng ù đi. Cậu không nghe được âm thanh gì nữa ngoài cảm giác như vừa rơi xuống vực sâu thẫm trong cậu. Gì vậy? Atsumu? Bị tai nạn? Nhầm lẫn gì rồi...?
- cô có nhầm lẫn không ạ? Anh tôi...-
- tóc vàng, cao và học trường inarizaki đúng không?
-...
sao mà nhầm lẫn được, miêu tả trúng phóc cơ mà.
- Nó bây giờ đang ở đâu ạ!?
- Chúng tôi đã đưa cậu ấy tới bệnh viện JaP gần nhất ở đó, cậu nhanh tới đấy nhé!!
- vâng, tôi sẽ đến nhanh nhất có thể. Phiền cô trông nom thằng anh tôi giây lát, xin cảm ơn cô.
Kết thúc cuộc gọi, cậu mang tâm trạng nặng nề nói lại cho mẹ nghe. Hai người vội đến bệnh viện ngay lập tức.
...
Đến trước phòng cấp cứu, cậu gặp được ba người. Hai nam một nữ đang đứng ở đó, trên tay người phụ nữ có cầm điện thoại của Sumu. Cái móc khóa hình con cáo đó không lẫn vào đâu được. Trên áo cô ta có dính chút máu.
- Cô...cho tôi hỏi...ha..ha..Thằng con trai tôi...nó..nó sao rồi!?
- Cô với cậu đây bình tĩnh ạ, cậu Sumu đây bị xe tông trúng khi đang băng qua đường. Ba người bọn cháu thấy vậy mới đưa vào đây cấp cứu. Cậu Atsumu đây băng qua đường nhưng không chú ý...
Samu thầm rủa thằng anh ngu ngốc của mình, qua đường nhưng không chú ý xe là như thế nào hả Sumu???
Hai mẹ con ngồi ở dàn ghế trước cửa mà chờ đợi. Sau 15phút thì ba người tốt ẩn danh kia đi về và ngạc nhiên thay họ đã thanh toán tiền cấp cứu cho atsumu mặc dù chẳng biết anh là ai, chuyện này sau khi atsumu tỉnh dậy samu mới biết.
- Phải chi...con chịu dậy đi với nó thì sẽ không như vậy...
Samu thầm trách bản thân
- Không phải lỗi của con đâu...
Bà dịu dàng nắm tay cậu trấn an, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Thằng anh cậu mạng cũng lớn mà? Phải không?
30 phút
Rồi 40 phút
Cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, một bác sĩ đi ra. Bà Miya bật dậy chạy lại nắm tay bác sĩ
- C-Cho tôi hỏi con trai tôi như thế nào rồi thưa bác sĩ!? Nó- Nó có-
- Người nhà bình tĩnh ạ, cậu ấy chỉ chấn thương nhẹ và gãy tay trái thôi. Còn lại là vết thương ngoài da, nhìn cậu ấy bây giờ có hơi te tua nhưng hiện tại tình trạng đã ổn ạ.
Biết ngay mà, Sumu sao có thể chết được chứ? Mạng nó lớn lắm, có chết thì cũng chỉ lâm sàng thôi.
- May quá...tạ ơn bác sĩ đã cứu thằng con tôi...
Samu thở phào nhẹ nhõm, thằng anh cậu vẫn ở đó. Nó chưa biến mất, thật may mắn. Có lẽ thần tiên đã thật sự che chở cho nó.
- À cậu ấy sẽ được đưa vào phòng bệnh 102 để nghỉ ngơi, cậu trai tóc xám này có thể vào thăm. Cô là mẹ của cậu tóc vàng trong kia đúng không ạ? Cô theo y tá bên kia để đi mua thuốc và đóng tiền luôn ạ.
- à ừm được, Samu con vào với anh con đi.
- Dạ...
...
Bước vào phòng, Samu nhìn thấy thằng anh mình đang nằm ở đó. Nó muốn lao vào đấm cho vài phát vì cái tội bất cẩn và làm nó với mẹ lo lắng nhưng giờ nhìn Sumu te tua vậy nó không nỡ. Đành lấy ghế ngồi kế bên giường bệnh rồi alo Suna tới vậy.
Trong lúc chờ Suna tới, cậu im lặng gọt táo bên cạnh Sumu.
10 phút sau Suna đã có mặt
- Tao tới rồi
- Ừ
- thằng quỷ này đi mắt để trong mồm hay sao mà xe tông vậy?
Suna vừa nói vừa chụp lại cảnh Sumu bất tỉnh trên giường bệnh.
- Tao nghe bảo cái thằng của nợ này vừa qua đường vừa thả hồn theo mây mày ạ, riết rồi tao cũng thắc mắc sao lúc còn trong bụng mẹ tao không nhai nuốt nó luôn cho rồi đi.
- haha...
Suna cười cho có lệ thôi chứ nhìn bạn mình đầy vết thương như này lòng cậu cũng chả vui nổi. Lúc này cậu nhận được tin nhắn từ mẹ, bà bảo bà sẽ về nhà mang đồ lên cho ổng nên kêu Samu ở đấy trông ổng.
Lúc này Sumu mở mắt, mơ màng trước cảnh tượng trước mặt.
- hơ...ủa..? Samu? Suna? Hai bọn bâ-
- mày còn nhớ mày vừa làm ra chuyện gì không?
- C-Chuyện gì là chuyện gì..? Ui da..sao tự nhiên nhức nhức cái người...
- Tóm tắt lại thật ngắn gọn những việc mày vừa làm là mày bị xe đụng do qua đường không chú ý
Suna vừa nhai miếng táo vừa tường trình lại sự việc cho tên đầu vàng nghe.
- điều làm tao bất ngờ hơn nữa là mày đi mua đồ nhưng tao chả thấy đồ đâu, và mày băng qua đường làm mẹ gì? Không phải siêu thị ở gần nhà sao? Đi bộ một xí là ra, băng qua đường kiếm ông nội mày bên đó ha gì?
- ờ thì...
- Thì?
- Tao đi mua đồ...quên mang ví nên...phải băng qua đường rút tiền...
- ...
- mày ngu thật Atsumu ạ.
- Bà mẹ mày thằng đần độn, lại cái thói quên đồ!? Má nó, mày mau khỏe đi để tao còn đấm mày nữa thằng ngu, đấm cho mày chừa.
- Đừng có tác động vật lý lên tao mà...tao bị vầy không chơi bóng chuyền được là thiệt cho tao lắm đó!?
- Giờ này mày vẫn còn nghĩ tới bóng chuyền à thằng ngu?
Thấy hai anh em song sinh sắp đánh nhau tới nơi thì Suna lôi điện thoại ra chụp một tấm xong mới can.
- Hai thằng này bé mồm thôi, đang trong bệnh viện đấy. Làm phiền người ta đuổi hết ra ngoài lại bảo xui.
- Má mày!
Samu chửi thề một câu rồi im bặt, quay về với đống trái cây gọt chưa xong của mình.
- Táo hả, cho xin miếng.
- Tự lấy, tao bạn mày chứ đâu phải osin hầu hạ mày.
- Samu lấy giúp tao-
- Có đủ tứ chi không?
- n-nhưng mà tay trái của tao...!
- tay phải?
- Nhưng tao xém chết đó thằng quỷ! Chăm sóc tao xí mày chết hả??
Xong Sumu quay mặt qua hướng khác, không dòm thằng em của mình nữa.
Hết cách, Samu buông con dao gọt trái cây ra, lấy một miếng táo rồi lay người Sumu.
- Ê thằng gãy tay, mở mồm ra tao nhét táo vào cho nè.
Đệch, Sumu đã tổn thương! Nhưng miếng ăn là miếng nhục mà, cứ im im ăn trước đi, đâu mấy khi được thằng em gọt trái cây cho ăn? Sumu quay người lại, mở mồm đớp lấy miếng táo rồi giơ tay khen ngon. Samu cười khổ, lắc đầu rồi tiếp tục gọt.
Không lâu sau bà Miya tới, khỏi nói Sumu được nghe mẹ của mình bắn rap mượt ơi là mượt. Suna nắm bắt thời cơ, giơ điện thoại lên quay.
- C-Con biết lỗi rồi mà mẹ! Con trai mẹ giờ đang đau đớn lắm luôn á, mẹ còn chửi nữa!!
- Mẹ chửi cho mày nhớ, cái tật hay quên của mày mẹ tưởng hết rồi. Ai ngờ là Samu bao che giúp đỡ, mẹ hết nói nổi mày rồi Atsumu.
- Gì sao mẹ lôi con vô? Con liên quan gì nó đâu?
- Vậy đứa nào mỗi tối soạn đồ cho thằng vàng khè này?
Samu tạm thời câm nín. Còn Suna cười thầm trong bụng, cậu biết mình sắp tống tiền được cặp song sinh rồi.
Sau khi giáo huấn xong Sumu thì bà đứng dậy bảo có việc nên kêu Samu cùng với Suna ở lại đây chăm sóc Sumu giúp bà, ba người ngây ngốc ra không biết bà có việc gì.
20 phút sau bà quay lại với một đống giấy note có màu khác nhau
- Từ giờ để trị cái bệnh hay quên cho con, Samu và mẹ sẽ ghi note dán lên tường. Con phải đọc và ghi nhớ thông tin, cứ quên quài như vậy không ổn.
Từ đó trên tường nhà Miya xuất hiện vài tờ note màu dán lên đấy, đa số đều nhắc nhở Sumu, còn vài cái là nhắc Samu. Nhưng sau lần bị xe tông đó thì não Sumu bớt quên đi một chút nên không làm khổ Samu nữa. Nhưng Samu sau vụ Sumu gặp tai nạn xong là không thả thằng anh đi nhong nhong ngoài đường nữa. Khi nào ổng hết quên thì Samu mới yên tâm mà cho ổng đi.
Sau này khi cả hai không còn chơi bóng chuyền cùng nhau nữa, lâu lâu Sumu sẽ thấy vài tờ giấy màu ghi những thông tin cần nhớ được để trong túi của mình. Và anh chắc chắn rằng chủ nhân của mấy tờ note đó là Osamu.
__________________
P/s : lúc đầu tôi không có ý định cho đoạn Sumu bị tai nạn giao thông vào đâu, nhưng lâu lâu tạo kịch tính chút cũng không sao he? (Mặc dù nó dở kinh khủng khiếp nhưng nếu có gì không vừa mắt mời bạn liên hệ cho tôi để tôi sửa nha!)
___
bonus :
Có hôm người quên không phải là sumu, mà là samu. Có lần samu đã đi học với đôi dép mang trong nhà và cậu còn quên cả cặp.
số lượng chữ :
2430 từ
celine_
Tp.Hcm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip