Phần 6

Từ sau buổi đi chơi hôm ấy, bạn cắt hết mọi liên lạc với anh. 

-EM MAU RA ĐÂY ĐI! ANH SẼ CỨU EM ANH BIẾT NHIỀU THẦN LẮM! 

Tiếng nói to cùng cái đập cửa phá tan bầu không khí ảm đạm vốn có của dãy hành lang chung cư. Anh đứng ở đó đã 2 3 tháng nay rồi, anh cứ gào lên như thế đến nỗi bị bảo vệ khu dân cư đuổi đi vì quấy rối trật tự. Anh thất thần đi trên con đường lập lòa ánh đèn từ các cửa tiệm, hàng quán náo nhiệt. Dừng lại, nhìn vào cái công ty lớn đang hiện diện trước mặt.

-Em, họ sẽ biết em ở đâu chứ? 

Anh nói với gương mặt không một chút cảm xúc, một tiếng gọi từ phía sau khiến anh giật mình.

-Mizuki! 

Là Nanami và Tomoe cả hai đang trên đường đi về nhà. Anh quay đầu lại vẫy tay chào họ.

-Đáng lẽ giờ này cậu phải ở đền chứ? (Tomoe hỏi)

Tomoe và Nanami đi lại trước mặt anh nói.

-Ngôi đền vẫn ổn chứ, Mizuki? Dạo này công việc tôi khá bận nên có thể cuối tuần tôi đến nhé. (Nanami cười tươi nói)

-À! Mọi thứ vẫn ổn tôi vẫn dọn quét thường xuyên không có lười đâu nha!

Anh cười cười đưa tay lên gãi đầu.

-Cậu đến tìm ai sao? (Tomoe hỏi)

Câu hỏi như đánh thẳng vào tim anh, nụ cười trên môi tắt đi. Anh nắm lấy hai vai của Tomoe, không giấu nổi sự lo lắng.

-Cái cô cấp dưới mà tôi hay đi chung ấy! Anh anh biết cô ấy đang ở đâu đúng không?

-Cô....à, cô ấy nộp đơn nghỉ được mấy tháng nay rồi, cậu chắc cũng phải biết chứ. Anh và cô ta không phải là đang có quan hệ yêu đương sao? 

Tomoe nhìn anh với vẻ nghi hoặc, Nanami vỗ nhẹ vai anh.

-Có chuyện gì sao cứ kể chúng tôi nghe xem.

-----------------------------------

Cả ba đi vào một nhà hàng cạnh đó, Mizuki kể hết những chuyện giữa anh và bạn cho hai người còn lại. Mặt anh cuối xuống khi nói tới việc đã thấy tóc của bạn thưa dần hôm đi chơi, anh ít khi tiếp xúc với con người quá nhiều trừ Nanami nên cũng không rõ việc bị như thế là như nào. Tomoe trầm ngâm khoanh tay nhìn anh.

-Theo những gì tôi biết thì những chuyện như rụng tóc này có thể liên quan đến các bệnh như ung thư. Tomoe cô ấy có nói lí do nghỉ việc không? (Cô quay qua hỏi chồng mình) 

-Anh cũng có hỏi nhưng cô ta chỉ nói là phải chuyển nơi khác sinh sống, lúc cô ta đến nộp đơn cũng mặc rất nhiều quần áo dù chẳng phải mùa đông. 

Tomoe nhẹ nhàng nói với cô.

-Cậu thử đi tìm các bệnh viện trong thành phố xem. (Tomoe nói)

-Tôi cũng đã thử bay lượn vòng khắp nơi, mùi của cổ như tan biến không còn gì cả.

--------------------------------------

Bạn ngồi trong sân sau của bệnh viện, trên hàng ghế dài với cái mũ len đội đầu. Nhìn vào mặt trời đang dần lặn xuống, giữa khung cảnh yên bình ấy lòng bạn có chút nhói lên.

-Giờ này anh đang làm gì đấy? 

Bạn không tự chủ được mà thốt lên.

-Chị đang đợi bạn sao? 

Tiếng nói của một đứa bé thu hút sự chú ý của bạn, cô bé chật vật leo lên ngồi cạnh bạn, dù bạn có ý giúp nhưng bé muốn tự mình leo lên.

-Bạn chị không gặp chị được nữa rồi.

-Sao thế ạ? 

Cô bé ngơ ngác hỏi.

-Vì chị sẽ đi xa trong vòng 1 tuần nữa.

-Em cũng đi xa, nơi đó có cùng chỗ với chị không ạ?

Cô bé kéo cái mũ của mình xuống, tóc đã rụng gần hết. Nước mắt bạn không kiềm được mà rơi xuống, tay bạn sờ nhẹ lên cái má gầy gò ấy. Em ấy chỉ tầm 7 8 tuổi thôi mà, cuộc sống này khắc nghiệt đến thế này quả thật không lạ gì, chỉ là không bằng lòng. 

-Bác sĩ nói với mẹ em là em sẽ chết, mẹ khóc nhiều lắm. Là lỗi của em đúng không chị? 

Tay con bé bấu vào nhau bắt đầu sụt sùi, bạn ôm chầm con bé vào lòng.

-Không! Không phải là lỗi của ta, là do số phận này quá xui xẻo thôi.

-SAO EM LẠI TRỐN ANH! 

Tiếng hét to đến nỗi vang cả bệnh viện, là anh. Bạn mở to mắt nhìn về chàng trai đang chạy nhanh về mình. Tim bạn như ngưng một nhịp khi nhìn thấy anh.

-Chết, mắt mình mờ rồi. 

Bạn nói, tay quơ quơ về phía trước. Tựa người vào thành ghế thế giới dần tốt sầm lại, có lẽ đến đây là kết thúc rồi.

-CHỊ! CHỊ ƠI! (Tay cô bé lây mạnh bạn) 

Anh bế bạn lên, chạy vội vào tìm bác sĩ.

-CỨU NGƯỜI! CỨU NGƯỜI ĐI!

Buổi chiều hôm đó, trời quang mây tạnh không mưa hoàng hôn rất đẹp, bị phá vỡ toạc đi bởi tiếng la hét của một người con trai.

------------------------------------------

-Mưa đã 2 tuần rồi khi nào mới tạnh đây.

-Mệt ghê mưa gì quài thế.

Tiếng nói của người đi đường tấp nập than trách thời tiết quái ác này, tang lễ cũng đã xong xuôi. Một người đàn ông với cái choàng đen chùm đầu lẫn vào dòng người. Anh vút một cái bay đến một nơi đồng cỏ rộng lớn. Đứng trước cục đá to qua đầu, anh bị cản lại bởi hai người cao lớn.

-Ngươi là người của đền Mikage? Sao lại đến đây? (Một người hỏi)

-Cho ta xuống bên dưới Âm ty. (anh giọng lạnh lùng nói)

-Không được, nhân gian không được xuống cõi chết. 

-NẾU KHÔNG TA SẼ PHÁ HÒN ĐÁ! 

Anh nói lớn tạo ra một quả cầu khí lớn lốc xoáy cuồn cuộn đưa thẳng vào trọng tâm.

-Khoan! Ta sẽ cho ngươi xuống! Qua 6 tiếng phải có mặt trên đây rõ chưa!

Gió tan dần anh đi nhảy xuống, từng bước từng bước tiến đến ngôi đền chính. Nằm ở giữa vùng đất rộng lớn âm u lạnh lẽo, đầy sự chết chóc. 

-Izanami-sama, người của đền Mikage đến tìm người. (một con yêu quái cung kính nói)

-Sao ta không nghe ai báo về việc này cả. (Người sau tấm màn trúc ôn tồn nói)

-Tôi tới để tìm một linh hồn! (anh kích động)

-Rồi ngươi sẽ làm gì? Đó là thứ thuộc về nơi đây ngươi không thể làm gì được đâu. 

-Không được? KHÔNG ĐƯỢC CŨNG PHẢI ĐƯỢC! 

--------------------------------

-Tên đó đúng là điên rồi mà.

Tomoe hốt hoảng bắt máy bay đến chỗ đó, cả thiên giới và nhân gian các vị thần đang có cuộc họp gấp, một con rắn thần đã lục tung Âm ty để tìm linh hồn của một cô gái. Chân Tomoe dừng lại ở tảng đá.

-Tomoe? Lâu rồi ta không thấy ngươi.

Anh không để ý câu hỏi lao người về phía trước. Một bàn tay lớn chặn anh lại.

-Ngươi bây giờ không còn là yêu quái ngươi không được xuống.

-Chết tiệt! Cậu đang làm cái trò gì ở dưới đấy!! (anh hét to)

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip