Long Fic [Mobster for rent] Rent 14 - JIYONG, THE RENTED BOYFRIEND - PART II

Sandara's POV


Tôi nằm ườn trên ghế sofa khi nhìn ra một hướng vô định. Có quá nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi.


Chúng tôi hiện đã quay lại phòng của Jiyong sau khi thu dọn hành lý của tôi. Tôi quyết định sang phòng của anh ấy bởi nếu tôi vẫn ở lại phòng cùng một chàng trai khác khi bạn trai của tôi đã ở đây thì mọi chuyện sẽ thật hoang đường. Nó sẽ khiến mọi người nghi ngờ nếu tôi làm vậy.


Dù sao thì Donghae không có ở phòng lúc đấy. Khi tôi nhắn tin hỏi cậu ấy đang ở đâu, cậu ấy chỉ nhắn lại một tin ngắn bảo rằng đang ở ngoài. Khi tôi báo rằng tôi sẽ qua phòng Jiyong ngủ, sau đấy cậu ấy còn không nhắn tin lại.


Đây là phản ứng tôi mong muốn từ cậu ấy. Đáng lẽ tôi nên thấy vui mừng. Nhưng, tại sao tôi lại có cảm giác rằng chúng tôi sẽ dần xa nhau hơn? Một tháng sau buổi tiệc làm quen thường niên của công ty sẽ là bước chia tay của tôi và Jiyong, liệu tôi và Donghae có thể bắt đầu lại từ đầu? Liệu cậu ấy có nhìn tôi khác đi khi biết rằng có ai đó có thể mang tôi đi bất cứ lúc nào?


Tôi có thể thuê Jiyong một lần nữa không? Khoan đã...cái ý nghĩ đấy ở đâu ra chứ?


"Hey, cô nàng lập dị", tôi ngẩng mặt nhìn anh ấy với vẻ mặt như chết rồi.


"Em luôn mặc loại quần lót của bà già sao?", anh ấy hỏi khi đong đưa một chiếc quần lót của tôi trên ngón tay của anh ấy! FCKKKKK!!!!! KHônggggggggggg!!!!


"KWON JIYONG!!!!!", tiếng thét kinh hãi thoát ra từ miệng tôi khi tôi rượt theo anh ấy với vận tốc ánh sáng! Anh ấy chạy ra sau ghế sofa và cầm một chiếc áo lót của tôi trên tay còn lại. GAAHHH!!!


"Và cỡ áo ngực của em thì...wow. Chúng nhỏ vậy thật sao?", anh ấy xem xét đống đồ lót rồi nhìn tôi trêu chọc. ÔI CHÚA ƠI!!!! Tôi đang cố gắng không rơi vào một cơn nhồi máu cơ tim bởi xấu hổ khi đuổi theo anh ấy. WAAHHH!!!


"Tôi nghĩ em chỉ cần dùng khăn tay để che ngực em lại. Tôi cược rằng không ai nhận ra nó cả."


"TRẢ CHÚNG ĐÂY!!!!", tôi hoảng hốt thét lên. Ôi chúa ơi, nếu đó là đống đồ lót tôi đã dùng rồi, thì tôi sẽ chết! TÔI SẼ CHẾT! Nhưng tôi sẽ giết anh ấy trước!


"Đoán xem tôi lấy chúng ở đâu ra. Từ túi đồ cần đem giặt của em!", anh ấy tuyên bố.


Tôi cược rằng mặt tôi đang trắng bệch ra. Tôi đang quá khiếp hãi không gì có thể tả được. Tôi đứng lại và nhìn anh ấy không thể tin được.


"Chỉ đùa thôiiiiiiiiiiiiiiii..."


Sự điên tiết bực dọc bắt đầu dâng lên trong tôi. Tên khốn này! ARGGHHH!!! Một ngày nào đó, tôi sẽ đá đít anh ta sang dải thiên hà khác.


Tôi sải bước về phía anh ấy và cướp lại đống đồ lót trong tay anh ấy. Anh ấy cười như một tên điên khi né tránh những nắm đấm của tôi.


"TÔI.GHÉT.ANH", tôi tuyên bố và tránh xa anh ấy ra. Tôi lấy quần áo trong vali và quyết định đi tắm để gột rửa những âm mưu giết người đã ám ảnh tôi từ khi tôi gặp Jiyong. Tôi không thể tưởng tượng được có loại người khốn nạn như anh ta tồn tại trên thế gian này!


Tôi quá phân tâm bởi cơn tức giận mà không thể tận hưởng sự thư giãn mà bồn tắm mát-xa và đám xà phòng bọt đem lại. Tôi điên tiết kì cọ người khi nguyền rủa Jiyong qua kẽ răng.


Tôi phải thừa nhận rằng, sau khi cãi cọ với Jiyong, tôi cảm thấy tâm trạng khá hơn. Nó khiến tôi không nghĩ về đám rắc rối tôi đang phải đối diện nữa. Đôi khi anh ấy là một tên khốn khá thú vị. Vô tâm và bất cần nhưng rất biết quan tâm bảo vệ. Nghiêm túc nhưng bông lơn. Một tên khốn.


Tôi vô thức cười khi tôi lau khô người và mặc bộ pijama màu hồng vào. Anh chàng đó rất biết cách khiến tôi phát điên. Tôi chắc rằng đêm nay cũng không ngoại lệ. Tôi phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho những trò chọc phá không ngừng và những câu đùa quyến rũ nóng bỏng của anh ấy...Có phải tôi vừa nói là quyến rũ nóng bỏng không?! Ý tôi là những câu đùa khó chịu.


Tôi mở cửa ra và vi-o-la, tên khốn đó đang nhơn nhơn ngồi trên cạnh giường.


"Bất ngờ không, trinh nữ."


Lạiiiiiii thế rồi....


Tôi trợn mắt lên và phớt lờ anh ấy khi tôi đi về phía chiếc gương. Anh ấy đang hút hết niềm vui của tôi, thiệt tình.


"Tôi sẽ đi tắm, cô nàng lập dị ạ. Đừng có mà lục lọi đồ đạc của tôi đấy. Em có thể sẽ tìm thấy cái gì đó mà trái tim trinh nữ của em không thể chịu được," anh ấy nói và nháy mắt với tôi. Tôi giả bộ nôn ọe trước lời đó khi anh ấy vừa cười vừa đi vào phòng tắm. Anh ấy thật sự sẽ không bao giờ thấy chán khi trêu đùa về sự trinh tiết của tôi, phải không? Anh ấy hẳn nghĩ rằng trinh nữ là những người ăn lông ở lỗ không biết cách dùng lửa nữa.


Tôi đang định đi ra phòng khách để xem TV thì tôi nhìn thấy điện thoại của mình. Tôi quyết định nhắn tin cho Donghae và hỏi xem cậu ấy đã về phòng của chúng tôi chưa.


Tôi bật TV trong khi liên tục kiểm tra xem có tin nhắn trả lời của cậu ấy không. Tôi muốn gọi cho cậu ấy nhưng tôi biết chuyện sẽ rất khó xử bởi vậy tôi quyết định không làm.


*thở dàiiiiii


Tôi đã làm gì chứ?


Tôi lướt mắt nhìn quanh căn phòng. Tôi vớ lấy điều khiển hệ thống điện tử trong căn phòng và bắt đầu nghịch với đám bóng đèn. Có rất nhiều hệ thống chiếu sáng khác nhau trong căn phòng nhưng tôi quyết định dùng ánh đèn vàng nhạt để phản chiếu cái tâm trạng ủ ê của tôi hiện tại. Tôi ấn vài nút khác và một bản nhạc bắt đầu vang lên từ hệ thống loa gắn trên trần. Whoaahhh!!! Màn che của cửa kính cũng có thể điều khiển từ xa. Man, sự xa hoa sang trọng này là thứ tôi chưa từng mơ rằng mình có thể trải qua.


Tôi đang vui vẻ nghịch ngợm cái điều khiển thì tôi thấy một chiếc túi đen bên cạnh giường. Tôi cược rằng nó là của Jiyong. Tôi nhíu mày khi nhìn nó, và một sáng kiến tuyệt vời hiện lên trong đầu tôi!


Tôi chạy lại phía đấy, ngồi bệt xuống sàn nhà và mở nó ra trong khi mỉm cười như một con điên. Tôi háo hức lục bên trong túi đồ của anh ấy. Mặt tôi xụ xuống khi tôi thấy chỉ có vài bộ quần áo bên trong. Tôi vẫn tiếp tục lục lọi cho tới khi...


<*THỞ GẤP!!!!!>


Quần lót của Jiyong!!!!!


Đen. Xám. Trắng. Tôi trợn tròn mắt nhìn từng cái một. Tim tôi bắt đầu đập điên cuồng khi tay tôi chạm vào đám vải che đậy cho...phần cơ thể thú vị của anh ấy. Hoặc, theo như cách anh ấy gọi nó, vũ khí hủy diệt của anh ấy. GAHH!!!!


Tôi biết tôi không nên làm việc này nhưng sự cám dỗ đó là thật khó để cưỡng lại! Tôi gỡ một chiếc ra và nhấc nó lên. Fufufufufufu, vậy đây là đồ lót của anh ấy, hả?


"Chúng không phải size của em đâu."


KYYYYYAAAHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!


Ôi chúa ơi! ÔI CHÚA ƠI!


Jiyong đang đứng tựa vào cửa phòng tắm với mỗi một chiếc khăn quấn quanh eo anh ấy, mái tóc ướt của anh ấy đang nhỏ nước. An ấy bắt đầu đi về phía tồi. Tôi vẫn còn đang trong cơn sửng sốt, cầu nguyện một cách yên lặng - 'Thánh thượng ơi, làm ơn hãy chiếm lấy em luôn đi!'


"Trinh nữ dê già."


GAAHHH!!! Tôi sắp hồn lìa khỏi xác vì sự xỉ nhục này.


"Em chỉ trả đũa những gì anh làm ban nãy", tôi nói với giọng the thé.


"Em có thể lấy chiếc màu trắng nếu em thích," anh ấy nhếch mép cười tôi và vớ lấy chiếc quần lót màu đen trong túi. Tôi há hốc mồm sợ hãi khi tôi phát hiện ra anh ấy hiện đang không mặc gì dưới cái khăn tắm kia! *tôi chảy máu cam rồiiiiiiiiiiiii ~ ~


Tôi chính thức chết rồi. Chỉ còn linh hồn của tôi đang nói thôi.


Tôi nhìn trân trân vào mông anh ấy khi anh ấy đi ngược lại phòng tắm một lần nữa. Ôi chúa ơi, tôi không thể rời mắt khỏi cặp mông quyến rũ đó!


"Ồ, em muốn tôi mặc đồ lót luôn tại đây sao?", anh ấy bắt đầu gỡ chiếc khăn tắm ở eo ra khiến tôi kinh hồn thét lên và quay lưng lại với anh ấy. Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay khi vẫn ngồi bệt trên sàn nhà, từ từ tan chảy ra vì xấu hổ.


"Xong rồi", anh ấy nói. Tôi đứng dậy và quay lại phía anh ấy định bắt đầu một cuộc chiến khác giữa chúng tôi thì mọi suy nghĩ trong đầu tôi biến sạch ngay khi tôi nhìn thấy anh ấy hiên ngang đứng đó với mỗi một chiếc quần lót trên người!


"ÔI CHÚA ƠI, MẶC QUẦN VÀO NGAY!!!", tôi ngay lập tức quay người đi một lần nữa trong khi tiếng cười sảng khoái của anh ấy vang khắp căn phòng.


Chết tiệt! Tôi đã nhìn thấy nó! Cái chỗ phồng tướng lên đấy! Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán tôi khi tôi bắt đầu nhớ lại hình dáng của nó. Ottokae! Chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?! Có lẽ tốt hơn là tôi nên qua ngủ với Donghae.


"Jiyong, em sẽ qua ngủ ở phòng của Donghae tối n-", tôi thoảng thốt kêu lên khi Jiyong chộp lấy tay tôi và quay tôi ngược lại để nhìn anh ấy, tia nhìn sắc lạnh của anh ấy khiến tôi phải lui bước vì sợ hãi.


"Đừng có mà nghĩ đến việc đó, đồ lập dị. Em sẽ khiến tôi trở thành kẻ tồi tệ với vai trò bạn trai em," anh ấy rít lên.


"A-Arasso", tôi nói và anh ấy ngay lập tức buông tay tôi ra. Anh ấy đang rất coi cái công việc bạn trai này hết sức nghiêm túc, phải không?


Anh ấy nhấc chiếc túi trên sàn lên và lục lọi bên trong nó. Anh ấy đã quấn chiếc khăn tắm lại quanh eo.


"Tiện đây, lát nữa Tiffany sẽ ghé qua một chút", anh ấy đột nhiên nói. Lông mày của tôi suýt thì bắn ngược lên trần nhà.


"CÁI GÌ?! TẠI SAO?!", giọng tôi cao lên ngay lập tức. Chỉ một lời nhắc về người phụ nữ đó đã đủ khiến tôi phát điên lên rồi.


Anh ấy lơ đễnh liếc qua tôi một cái rồi tiếp tục việc anh ấy đang làm.


"Khi cô ấy biết tôi đang ở trên phòng gác mái, cô ấy hỏi liệu cô ấy có thể ghé qua để xem qua nội thất căn phòng không, bởi cô ấy đang có kế hoạch trang trí lại nhà ở."


"Và anh tin vào điều đó sao? Cô ta là một b!tch từ địa ngục trồi lên, đừng có nói chuyện với cô ta," tôi cắm cảu lầm bầm.


"Tôi chỉ đồng ý vì tôi nghĩ cô ấy là bạn em."


"Cô ta không phải bạn tôi, tôi chỉ vừa mới gặp cô ta ngày hôm nay! Rõ ràng là cô ta đang ve vãn anh!", tôi bực mình the thé cất giọng. Tôi đang hành hạ cổ họng mình vì hét lên quá nhiều.


Gahhd!! Tôi ghét cô ta. Sao cô ta có thể tự nhiên ve vãn Jiyong khi biết rằng tôi là bạn gái anh ấy chứ? Và tên khốn này còn đồng lõa với cô ta. Tôi cược rằng anh ta làm vậy vì bộ ngực khủng của cô ta! Tôi nhìn xuống bộ ngực xẹp lép của mình và khinh bỉ cái bộ dạng đáng thương của nó. Chết tiệt, tôi giống như một chiếc pancake nằm trên đĩa vì cái bộ ngực xẹp lép này.


Jiyong đặt túi của anh ấy sang một bên. Có vẻ như anh ấy không tìm được thứ anh ấy cần.


"Tôi quên mang theo quần dài rồi, có lẽ tôi sẽ ngủ với mỗi cái quần lót thôi. Không phải em quá may mắn sao?"


"Vậy cứ mặc quần jeans của anh vào", tôi lạnh lùng nói.


"Không."


Tôi đang định phản đối thì chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.


"Tôi cược đó là Tiffany", anh ấy nói và nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc.


"Mặc đồ vào," tôi nạt anh ấy.


"Em sẽ làm gì nếu tôi mặc mỗi cái quần lót ra mở cửa?", anh ấy nhếch mép cười với tôi đầy quỷ quyệt.


"Jiyong, đừng để tôi bị ô danh," tôi đe dọa anh ấy, nhưng anh ấy bắt đầu đi về phía cửa, vừa đi vừa tháo cái khăn tắm ra!! GAAHHH!!!!


"KWON JIYONG!!", tôi kinh hãi thét lên khi tôi chạy theo anh ấy để nhặt cái khăn tắm lên! Anh ấy đã sẵn sàng mở cửa ra nên tôi phải lao về phía đó như một vận động viên olympic để quàng cái khăn lại quanh eo anh ấy. Tôi phải nắm chặt 2 đầu của chiếc khăn bởi anh ấy để tôi cài nó lại một cách chắc chắn.


"C-Chào," Tiffany chào khi tò mò nhìn chúng tôi. Rồi cô ta chăm chăm nhìn vào phần bụng dưới của Jiyong và có vẻ rất ấn tượng với những gì cô ta đang được chiêm ngưỡng.


"C-Có phải tôi đến không đúng lúc không?", cô ta hỏi.


"Đúng vậy!", tôi nói.


"Không sao, cứ vào đi. Tôi sẽ đi thay đồ", Jiyong mở cửa mời cô ta vào. Tiffany chỉ gật đầu và cười nhạt nhẽo với tôi.

"Cứ tự nhiên tham quan xung quanh nhé", anh ấy nói thêm khi mời cô ta vào phòng khách. Tôi hẳn đang trông giống một con điên bởi tôi cứ đi theo anh ấy để giữ chặt cái khăn tắm ở eo anh ấy. Và tên khốn này có vẻ đang rất thích thú vì việc đó! Thay vì đi thẳng vào phòng ngủ để thay đồ thì anh ấy cứ đi qua hết chỗ này chỗ nọ, kéo tôi đi theo cùng.


Sh!t! Sau vụ này, tôi thề tôi sẽ đá bay anh ta lên tầng khí quyển!


Rồi cuối cùng Jiyong cũng đi về phía phòng ngủ, lấy quần áo của anh ấy và đi vào phòng tắm. Tôi thở dài nhẹ nhõm. Tiffany đang nhìn ngó xung quanh, hết sức ấn tượng bởi vẻ sang trọng của căn phòng.


"Tôi mừng vì cô không lấy làm phiền khi tôi lên đây, Dara. Tôi chỉ muốn xem qua cách trang trí của một phòng gác mái như thế nào", Tiffany đột nhiên nói khi nhìn tôi với một cái vẻ khó chịu ẩn giấu trong mắt cô ta.


"Đúng vậy, lúc nãy Jiyong đã hỏi ý kiến tôi và tôi đã đồng ý bởi cô là bạn của Donghae", tôi trả lời. Nói dối thôi.


Rồi tôi cứ đứng yên ở một góc, chẳng buồn cố gắng nói chuyện thêm với cô ta làm gì. Khi Jiyong bước ra khỏi phòng tắm, đã mặc đầy đủ quần jeans và một chiếc sơ mi trắng lại, mắt cô ta ngay lập tức sáng rực lên. Cô ta dòm theo anh ấy cái kiểu ngay lập tức muốn một cuộc mây mưa nồng nàn và nóng bỏng với anh ấy vậy. GAAHHH!!! Tôi sẽ giết cô ta!


Tôi đang ở tình thế báo động cao khi Tiffany tìm cách có được sự chú ý của Jiyong. Tôi cứ đi loanh quanh theo họ như một oan hồn, điều mà rõ ràng đang khiến Tiffany phát điên lên. Jiyong thì cứ liếc tôi hết lần này đến lần khác và nhếch mép cười như thể anh ấy đang rất thích thú trước vẻ mặt khó chịu của tôi. Tôi sẽ chặt anh ta ra thành từng khúc, tên khốn nàyyyyy!!!!


Cuối cùng thì tôi cũng thấy mệt khi cứ luẩn quẩn quanh họ và cảm thấy mình thật ngu ngốc, nên tôi quyết định ngồi lại ghế sofa khi Jiyong dẫn Tiffany ra xem ngoài phía ban công.


*thở dàiiiiiiiiii


Tôi thật sự không thể hiểu được tên khốn này. Tôi ngồi bĩu môi mân mê vạt áo của mình và nhận ra mình đang mặc một bộ pijama rất trẻ con. Là một bộ pijama áo và quần màu hồng với hình in gấu teddy. Tôi nhìn Tiffany và thấy sự khác biệt quá lớn giữa hai chúng tôi. Cô ta (khá là đau xót phải thừa nhận rằng) rất quyến rũ và nữ tính. Tôi không có những đường cong cơ thể như cô ta. Đó có phải lý do Jiyong quan tâm đến cô ta không?


Tôi lại thấy một cơn nhức nhối trong tim nhưng tôi đoán rằng đó là cái tôi của tôi đang lên tiếng. Tôi liếc nhìn về phía hai người đang trò chuyện ngoài ban công và quyết định ra ngoài một chút. Tôi sẽ chỉ ra ngoài hành lang để lấy một chút không khí thôi. Tôi chắc rằng mình sẽ không đi lạc đâu mà.


===================================================


Lông mày của GD nhăn tít lại khi hắn không thấy cô ấy ngồi ở ghế sofa nữa. Hắn ngay lập tức đi vào trong và đảo mắt nhìn quanh.


"Dara?", hắn gọi.


"Có lẽ cô ấy ra ngoài một chút chăng", Tiffany nói khi khẽ vuốt cánh tay hắn.


FCK!, hắn nghĩ. Cô ấy không thể ra ngoài khi đang mặc mỗi bộ pijama được! Đúng vậy, vài vị khách ở khách sạn vẫn hay mặc đồ ngủ đi ra ngoài nhưng Dara KHÔNG nên làm như vậy! Hắn ngay lập tức đi về phía cửa, hoàn toàn bỏ mặc Tiffany.


Khi GD không thấy bóng dáng của cô ấy ở hành lang phía trước phòng hắn, tim hắn bắt đầu đập nhanh một cách đau đớn. Chỉ mới nghĩ về việc cô ấy đang ở trong thang máy hoặc đang đi xung quanh khách sạn với hàng đống gã đàn ông khác ngắm nhìn cái dáng vẻ nhỏ nhắn của cô ấy trong cái bộ pijama mỏng như giấy đó đã khiến hắn phát điên lên rồi.


CÔ ẤY ĐANG Ở CHỖ CHẾT TIỆT NÀO CHỨ?!


Hắn thấy một người của hắn đang ẩn nấp tại một góc hành lang và gọi gã lại.


"Vâng thưa Nhị ca?"


"Báo cho toàn đội đi tìm Dara và ngay lập tức báo cáo vị trí của cô ấy", hắn ra lệnh.


Người của hắn ngay lập tức tuân lệnh và chỉ vài phút sao, một người của hắn đã báo cáo ngược lại.


"Nhị ca, cô ấy đang khu vui chơi của khách sạn."


Hắn ngay lập tức đi tới đó. Một tràng nguyền rủa tục tĩu thoát ra từ mồm hắn khi hắn thấy Dara đang đứng giữa một đám mấy gã quái đản rõ ràng là đang chết mê cái vẻ dễ thương của cô ấy khi cô ấy đang xụ mặt thất vọng và bĩu môi.


"Anh làm ơn đi mà! Để tôi mua nó đi! Tôi sẽ trả giá gấp đôi!", cô ấy nói khi chắp cả hai tay lại vào nhìn cái thứ đồ chơi bằng bông một gã đang cầm với vẻ thèm thuồng.


"Cái này không để bán, cô gái ạ."


GD lệnh cho người hắn tản ra khi hắn đi về phía cô ấy.


"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!", cô ấy mặc cả.


"Bất cứ điều gì ư?", đám đàn ông đó khúc khích cười và chúng trao đổi vài ánh mắt ẩn ý, khiến máu GD sục sôi lên. Hắn chắn chắn sẽ phá hủy tất cả mọi thú nếu đám đần độn đó dám đụng vào cô ấy hoặc nói điều gì đó có hàm ý bẩn thỉu bên trong.


"Dara, đi thôi", hắn gọi và kéo cô khỏi đám đàn ông. Hắn quàng tay quanh người cô đầy vẻ chiếm hữu và bắt đầu bước đi, kéo cô theo cùng.


"Tony Tony Chopper!!!", cô mè nheo và ngước mắt nhìn hắn khi chỉ về phía con hươu nhồi bông với cái mũi xanh đội nón hồng. Hắn chỉ nhăn mặt, không hiểu cô ấy muốn nói gì. Dara đứng lại và cố vùng thoát.


"Nếu tôi phải bế em lên phòng để mang em ra khỏi đây, em biết là tôi sẽ làm. Em đang mặc mỗi một bộ pijama, Dara", hắn nghiêm giọng nói.


"Em muốn nó. Đó là phiên bản nhồi bông giới hạn của Tony Tony Chopper trong anime 'One Piece'. Em chỉ thương lượng với anh ta bán nó cho em thôi mà. Làm ơn đi", cô tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn và bĩu môi ra. Điều đó khiến hắn phải vận hết nội công để không lao tới cưỡng đoạt môi cô ấy bởi cô ấy hiện đang trông hết sức đáng yêu.


"Tôi hứa với em, em sẽ có nó. Bây giờ thì đi thôi", hắn nhẹ nhàng nói. Mắt cô mở to háo hức khi hắn nói vậy, khiến hắn phải cười lớn.


"A-Anh vừa nói đùa đúng không?", vẻ thất vọng không giấu giếm hiện lên trên mặt cô khi cô nghĩ rằng GD chỉ đùa giỡn khi hứa sẽ lấy thứ đồ bông đó cho cô.


"Không, tôi không đùa, em đúng là cô nàng lập dị ngốc nghếch. Tôi sẽ lấy nó cho em, tôi hứa", hắn véo mũi cô và cô ngay lập tức nhảy nhót và reo hò vì vui mừng.


"Dara, đừng có quá dễ thương trước mặt mọi người", hắn nhíu mày và ném ánh nhìn nguy hiểm đến tất cả đám đàn ông ở khu vực xung quanh đang nhìn chằm chằm vào cô.


"Nhanh lên, nói chuyện với anh ta đi!", cô thúc giục, phớt lờ điều hắn nói. Đám mấy gã quái đản kia vẫn đang tò mò nhìn họ, và đang chờ Dara quay lại để mặc cả tiếp về thứ đồ bông.


"Quay về phòng đã. Tôi sẽ lấy nó sau", GD nói, mặc kệ cô phản đối.


Rồi hắn phẩy tay về phía người của hắn, kẻ đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ suốt từ khi nãy. Hắn gật đầu và chúng ngay lập tức biết phải làm gì.


=========================================





Sandara's POV


Tôi đang đi đi lại lại trước cửa trong khi chờ Jiyong. Anh ấy đã ra ngoài được một lúc sau khi nghiêm khắc dặn dò tôi không được đi loanh quanh trong khi đang mặc pijama. Tôi không chắc lắm nó có vấn đề gì nhưng đó là điều cuối cùng tôi thấy lo lắng lúc này. Anh ấy phải lấy được Tony Tony Chopper! Tôi muốn thứ đồ bông đó kinh khủng, tôi sẵn sàng bán cả linh hồn để có được nó.


Nó sẽ là một trong đám con của tôi! Tôi đã ngay lập tức nghĩ đến cảnh nó được đặt trên giá đồ bằng kính của tôi. Tôi không thể chờ để kể cho Donghae!


Omo... Tôi chạy về phía phòng ngủ và kiểm tra xem có tin nhắn của cậu ấy không. Không có gì cả. Cậu ấy không trả lời. Tôi cắn môi lo lắng. Đây là lần đầu tiên Donghae không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi biết cậu ấy đã đọc nó bởi cậu ấy luôn dính chặt với điện thoại của mình bởi lý do công việc.


Tôi thả người xuống giường và chống cằm nhìn chằm chằm chiếc điện thoại. Tôi có nên gọi cho cậu ấy không nhỉ?


Ngay lúc đó, cửa ra vào kêu lên và Jiyong đi vào. Tôi ngay lập tức bỏ rơi điện thoại của mình và ném nó lên bàn cạnh giường. Tôi đứng dậy và đang định chạy lại phía Jiyong nhưng anh ấy đã vào đến phòng ngủ với một vẻ mặt khó đoán.

Ôi không. Đừng nói với tôi là anh ấy đã không thể thuyết phục người đàn ông đó để lại Tony Tony Chopper cho nhé.


Tôi nhìn anh ấy rồi tìm cách nhìn ra sau lưng anh ấy bởi anh ấy đang giấu hai tay đằng sau. Nhưng mỗi khi tôi cố nhìn lén ra sau thì anh ấy lại xoay người, chắn tầm nhìn của tôi không để lộ ra cái thứ anh ấy đang giấu.


"Jiyonnnnngggg.....~ ~", tôi dậm chân tức tối. Sự háo hức đang dần giết chết tôi rồi. Anh ấy có lấy được Tony Tony Chopper hay không?


Khi anh ấy cuối cùng cũng đưa tay ra, đang cầm con hươu bông có cái mũi xanh đội nón đỏ trong tay, tôi thét lên vui sướng! Tôi giật thứ đồ bông khỏi tay anh ấy và nhảy vào lòng anh ấy, quàng tay xung quanh cổ anh ấy. Khi tôi nhận ra điều mình đang làm, tôi ngay lập tức thả ra và ngồi xuống thành giường xem xét báu vật mới của tôi.


Tôi đã có Tony Tony Chopper!! Tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này!


"Đồ lập dị", anh ấy nói khi nhếch mép cười. Tôi chỉ thè lưỡi ra trêu anh ấy.


"Sao anh có được nó? Người đó bảo là nó không phải để bán", tôi hỏi.


"Tôi rất giỏi trong việc thuyết phục người khác."


"Em nợ anh bao nhiêu?"


"Không gì cả."


"Vậy anh muốn em trả ơn cái gì?", tôi hỏi. Tôi đã sẵn sàng chịu đựng một trận trêu chọc hay hàng loạt các yêu cầu của anh ấy, bởi anh ấy vẫn là một tên khốn mà thôi.


"Đừng có biến mất khỏi tôi một lần nữa", anh ấy đơn giản nói.


Chà, điều đó là...không thể ngờ tới. Và quá ngọt ngào. Tôi cắn môi để ngăn nụ cười đang toét ra trên khuôn mặt. Tôi chỉ gật đầu trả lời rồi lại nhìn xuống thứ đồ bông. Tôi không thể nhìn thẳng vào anh ấy, KYAAHHHH!!!! Trái tim tôi bắt đầu loạn nhịp vì vài lý do mơ hồ nào đó.


Rồi anh ấy đứng lên và đi ra ngoài phòng khách. Tôi đặt Tony Tony Chopper sang một bên và đi theo anh ấy. Rồi anh ấy cởi áo và nằm xuống ghế sofa khi tôi đứng gần đấy nhìn theo.


"Sao?", anh ấy hỏi.


"Anh định ngủ ở đấy sao?"


"Đúng vậy. Em có thể sẽ lại so sánh tôi với Donghae vì vậy để không phải nghe cằn nhằn, tôi sẽ ngủ ở đây", anh ấy thản nhiên nói.


Tôi phồng má lên và ngồi xuống ghế sofa khi anh ấy vẫn đang nằm đó. Rồi anh ấy đặt chân phải lên đùi tôi, kẹp tôi ở giữa hai chân anh ấy. Tôi khẽ rung đùi khiến chân anh ấy nảy lên trên đùi tôi, đồng thời mát-xa nó.


"Jiyong, đừng ngủ. Em chưa buồn ngủ chút nào cả", tôi than vãn.


Anh ấy cười khẽ và nhìn tôi chằm chằm. Tôi không thể nhớ được nó bắt đầu lúc nào nhưng khi tôi chú ý thì tôi đã quá thoải mái thể hiện chính bản thân tôi trước mặt Jiyong mà không cần bận tâm anh ấy nghĩ gì về tôi. Có lẽ bởi vì anh ấy đã nhìn thấy tôi trong tình cảnh tồi tệ nhất rồi? Hoặc có lẽ vì anh ấy có vẻ không quan tâm rằng tôi có nổi khùng lên hay dỗi vặt? Tôi cũng không chắc nữa.


"Arasso. Có một hộp sô-cô-la ở bàn đằng kia. Em tự đi lấy đi", anh ấy nói.


Tôi nhìn cái hộp trên bàn café của khách sạn và mở nó ra. Trong đó thậm chí có một chai vang nữa.


"Đó là sô-cô-la có rượu bên trong. Em có thể sẽ say nếu ăn quá nhiều", anh ấy nhắc tôi. Nhưng nó đã trôi ra khỏi tai tôi rồi bởi tôi rất thích sô-cô-la! Tôi bắt đầu nhồi chúng vào mồm từng miếng một.


"Dara, ăn chậm thôi."


"Anh muốn vài miếng không?", tôi đưa cho anh ấy một mẩu sô-cô-la và anh ấy mở miệng ra chờ đợi. Tôi cẩn thận đặt miếng sô-cô-la vào trong trước khi anh ấy...GAAHHH!! Tôi biết anh ấy sẽ làm thế mà!! Anh ấy cắn ngón tay tôi và không chịu nhả ra!


"Jiyong!", tôi điên tiết hét lên và đánh vào cánh tay anh ấy. Anh ấy cười và cuối cùng cũng chịu nhả ngón tay tôi ra.


"Buổi hội thảo của em thế nào?", anh ấy hỏi.


Ôi chúa ơi, tôi bắt đầu phủ đầu anh ấy bằng những câu chuyện về Murloc và Orc, cũng như những sinh vật khác trong cái hệ sinh thái đó. Tôi cảm thấy như một gánh nặng đã được gỡ bỏ khi tôi kể lại về cái buổi hội thảo đó. Anh ấy lắng nghe chăm chú và cười với tôi. Ahhh, tôi thích cái cảm giác thoải mái này. Anh ấy mở chai vang và chúng tôi bắt đầu uống trong khi trò chuyện suốt đêm.


"Khoan đã, em phải đi..đánh răng trước khi ngủ", tôi lè nhè và thấy hơi chóng mặt. Tôi nghĩ rượu vang và đám rượu bên trong sô-cô-la đã hạ gục tôi rồi. Tôi đứng dậy và căn phòng bắt đầu quay cuồng.


"Em say rồi. Tôi sẽ đi cùng em", tôi nghe Jiyong nói khi anh ấy bế bổng tôi lên đi về phía phòng tắm. Chúng tôi đánh răng cùng với nhau. Tôi cứ cười khúc khích không thể nhịn được khi nhìn vào gương.


"Chúng ta giống như vợ chồng vậy!", tôi hào hứng nói khi miệng tôi vẫn đang đầy bọt xà phòng. Uh-oh. TÔI say rồi.


Đánh răng xong, anh ấy lại bế tôi lên như một cô dâu và đưa tôi vào giường. Tôi vẫn nhìn anh ấy chăm chú suốt quãng thời gian đó.


"Ngủ ngon", anh ấy nói và rời đi. Vậy thôi ư? Tại sao anh ấy bỗng nhiên tỏ ra xa cách vậy? Anh ấy thậm chí không đòi ngủ bên cạnh tôi nữa. Có phải vì tôi đã so sánh anh ấy với Donghae không?


"Jiyong, anh có thể ngủ ở đây. Cái giường quá lớn nên chúng ta có thể nằm ở hai đầu khác nhau", tôi đề nghị. Đừng có hiểu nhầm, dù sao thì đây cũng là phòng của anh ấy mà. Anh ấy nhếch mép cười với tôi và mắt tôi suýt nữa thì rớt tròng khi thấy anh ấy định cởi quần dài ra.


"Okay. Tôi sẽ chỉ mặc mỗi quần lót để ngủ thôi, Vũ khí không thở được", anh ấy nói và tụt quần xuống.


"ÔICHÚAƠIMẶCNGAYQUẦNLẠITÊNKHỐNNÀY!!!", tôi hét lên khi lấy tay che mặt. Tôi đã ngà ngà say rồi và cái hình ảnh anh ấy gần như trần truồng không có chút ích lợi nào cho cái cảm giác ấm áp đang xuyên suốt mạch máu của tôi. Gaahh! Tôi thấy lo ngại cho tương lai của cái màng trinh của tôi mỗi khi tôi ở gần anh ấy.


"Được rồi. Nhưng tôi sẽ không kéo khóa đâu", anh ấy nói và lại kéo quần lên rồi trèo lên giường. Anh ấy thật sự nằm sang phía bên kia giường, cách xa tôi. Chuyện này thật sự rất kì lạ. Chính xác là tôi đã nói gì về anh ấy và Donghae nhỉ? Với những gì tôi nhớ được, tôi chỉ nói rằng Donghae là một chàng trai hoàn hảo mà thôi.


Gì cũng được. Tôi quay lưng lại với anh ấy và cố gắng ngủ.


"Ngủ ngon", anh ấy nói.


"Ngủ ngon", tôi trả lời mà không quay lại nhìn.


.


..


...


....


TÔI KHÔNG NGỦ ĐƯỢC!!!!


Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng và tim tôi đập mạnh bởi tác dụng của rượu nhưng tôi vẫn không thể ngủ được. Tôi tự hỏi không hiểu tên khốn đấy đã ngủ chưa.


Tôi nhắm mắt lại và giả vờ xoay người. Tôi nằm nghiêng một bên, đối diện với anh ấy và khẽ hé một mắt ra nhìn. Anh ấy đang nằm đo, có vẻ đã ngủ rồi. Tôi mở cả hai mắt ra và ngắm anh ấy. Hơi thở điều hòa của anh ấy và vẻ bất động cho tôi biết anh ấy thật sự đã ngủ rồi. Nhưng tôi sẽ không để lỡ cơ hội này.


Tôi lại nhắm mắt lại, lăn về phía anh ấy và hé một mắt ra nhìn một lần nữa. Tôi đã gần ngay cạnh anh ấy sau khi thu hẹp khoảng cách của hai chúng tôi. Anh ấy thật sự ngủ rồi!


Tôi lướt ánh mắt trên khuôn mặt anh ấy...và trên cơ thể anh ấy. Chúa ơi, tại sao tôi lại trở nên một người đáng ghê tởm mỗi khi tôi ở bên cạnh anh ấy vậy?!


Ánh mắt tôi hạ cánh tại cái vũ khí hủy diệt đáng tự hào của anh ấy. OMG! Anh ấy thật sự không kéo khóa quần lại! Tôi có thể thấy cái quần lót màu đen của anh ấy và...và...và...cái chỗ phồng lên đầy ấn tượng đó KYYYYAAAAAHHHHH!!!!!!


Tôi đưa tay ôm mặt khi tôi nhìn nó đầy thán phục. Tôi không nhận ra là tôi đã ngồi hẳn dậy và chồm sang phía anh ấy như một con kền kền. Tôi hẳn đang trông rất điên rồ khi tôi đang mở to mắt nhìn cái phần đó. Chỉ có mỗi một cái quần lót đen đang ngăn cách tôi được nhìn Vũ khí của anh ấy bằng xương bằng thịt.


<*NUỐT NƯỚC BỌT>


Ôi chúa ơi ôi chúa ơi ôi chúa ơi... Ở đây bỗng dưng nóng quá.


Jiyong giống như một Jinchuuriki vậy! Anh ấy có một con quái vật bên trong quần mà nó cần phải bị phong ấn bởi một jutsu để bảo vệ thế giới khỏi hỗn mang! (Note: jinchuuriki/jutsu: thuật ngữ trong anime Naruto)


Ánh mắt tôi rơi lên đôi môi của anh ấy. Nó trông thật mềm mại và ngon lành và...khiêu gợi.


Chắc hẳn đó là do chất cồn bởi mọi khả năng kiềm chế của tôi đã bị vứt hết ra ngoài cửa sổ rồi. Tôi ngả người về phía trước, ham muốn được thưởng thức cái thứ ngọt ngào đó. Tim tôi bỗng thắt đau một cái khi nhận thức bỗng quay lại với tôi. Tôi đang làm gì đây? Jiyong chỉ là bạn trai cho thuê của tôi thôi mà.


Môi tôi chỉ còn cách môi anh ấy một inch nữa thôi nhưng tôi không hôn anh ấy. Điều này là sai trái. Tôi nhìn lên và cứng người khi thấy anh ấy cũng đang nhìn tôi. Tôi bỗng thở dồn dập khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.


"Oooopppa", tôi kêu khẽ với giọng nghèn nghẹn.


Anh ấy đẩy tôi xuống giường và chồm lên trên người tôi. Tim tôi đang đập điên cuồng và trí óc tôi đã đóng mọi suy nghĩ logic lại.


"Tôi đang cố kiềm chế bản thân, Dara", anh ấy nói với giọng khàn khàn.


Tôi nuốt khó nhọc. Mắt anh ấy như đang bốc cháy với điều gì đó mà tôi không định nghĩa được."


"Và cái không khí gợi tình giữa hai chúng ta suốt từ ban nãy", anh ấy thì thầm vào tai tôi và cắn dái tai tôi. Tôi cong người lên khi cố đẩy anh ấy ra.


"Chúng ta có nên làm chút gì với nó không nhi?", cái giọng ngân nga quyến rũ của anh ấy khiến tôi hoàn toàn mất hết lý trí.


==================================================


"Đại ca, đám sát thủ chúng ta thuê đã thành công loại bỏ vài thanh viên của Tứ Cửu Tử (thành viên chính thức của Tam Hoàng) tại chi nhánh Thượng Hải."


"Tốt, ta sẽ báo sự tiến triển mới này lên Thủ lĩnh Đồng Minh của chúng ta. Tiếp theo hãy gửi vài tay súng thuê được tấn công đám Tứ Cửu Tử tại chi nhánh Seoul."


==


Sơn Chủ ngồi yên trên ghế của lão khi nhìn ra ngoài trời đêm.


"Báo cho Phó Sơn Chủ bay đến Trung Quốc và tổ chức điều tra. Và thu xếp lịch gặp gỡ với những người đứng đầu của Yakuza và gia đình Mafia. Ta cần nói chuyện với họ về những chuyện điên rồ này", lão ra lệnh.


Người của lão cúi đầu và rời văn phòng.


Sơn Chủ thở dài nặng nhọc và nhìn vào đống ảnh của GD và Dara bị chụp lén mỗi khi họ ở bên nhau.


"Cuộc chơi sắp phải kết thúc rồi", lão thì thầm khi nhìn chằm chằm vào họ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: