Chương 3
Ta là Trác Tụng Hy, lần trước đã kể về việc ta vô tình phát hiện ra mẹ ta giả làm Càn Nguyên. Còn tiếp theo sẽ ra sao, để ta kể chi tiết cho mà nghe!
"Được rồi, được rồi, Đại Yêu, ngươi đến xem tiểu gia hỏa này có lai lịch thế nào." Văn Tiêu nói với Triệu Viễn Chu.
"Văn Tiêu tiểu thư, ta nào biết cái này chứ?" Triệu Viễn Chu cười hì hì đáp.
"Đường đường là Đại Yêu."
"Chỉ có vẻ ngoài."
"Chẳng biết gì."
"Quá tầm thường."
Bạch Cửu thúc thúc và những người khác như có một sự ăn ý nào đó, mỗi người một câu khiến mẹ ta cứng họng.
"Được được được, mấy người là thế đó hả?" Triệu Viễn Chu tức đến bật cười.
"Dù sao thì ngươi cũng là cuốn bách khoa toàn thư di động mà." Rõ ràng mẹ ta rất hài lòng với lời nói của sư phụ. Y giơ tay, rút một luồng yêu khí màu đỏ từ giữa trán, luồng yêu khí đó theo hướng tay y đi vào cơ thể ta.
Đây là hơi thở quen thuộc đã lâu của mẹ, ấm áp vô cùng. Nhìn vào đôi mắt của Triệu Viễn Chu, ta cảm giác như sắp say sưa trong đôi mắt sâu thẳm ấy.
Không lâu sau, Triệu Viễn Chu mỉm cười: "Lai lịch không nhỏ đâu, là một tiểu băng long. Bản tính hướng thiện, lời nói cũng đáng tin."
"Ngươi tên gì?" Anh Lỗi đi tới hỏi.
"Tụng Hy! Ta tên là Tụng Hy. Thuận Tụng Thời Kì, Thu Tuy Đông Hy." Ta vội vàng trả lời, "Cũng có thể gọi ta là Bình An, đó là tên gọi ở nhà của ta."
"Tụng Hy, thật là một cái tên hay." Ta nghe thấy mẹ ta cười nói. Rồi ta khẽ đỏ mặt.
Nghe sư phụ kể, vốn dĩ họ định đến Côn Luân Sơn Thần Miếu để hợp nhất Bạch Trạch Lệnh, nhưng lại gặp phải dịch bệnh ở thủy trấn Tư Nam, nên đành phải giải quyết vấn đề này trước rồi mới đi Đại Hoang.
Chúng ta dùng Sơn Hải Thốn Cảnh của Anh Lỗi thúc thúc để đến thủy trấn Tư Nam. Chỉ là thủy trấn Tư Nam này, lại không giống lắm trong ký ức của ta. Bạch Cửu thúc thúc và Anh Lỗi thúc thúc từng lén lút đưa ta xuống núi đến trấn này chơi, nơi đây non nước hữu tình, là một nơi dân cư hòa thuận, tấp nập. Nhưng giờ đây, lại cửa đóng then cài, đường phố tiêu điều. Thậm chí có nhà còn treo vải trắng, như đang tổ chức tang lễ vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
"Liệu có phải là dịch bệnh không?" Văn Tiêu đoán.
Bạch Cửu nghe lời Văn Tiêu, lục trong túi ra một bình sứ trắng, đổ ra mấy viên thuốc đưa cho mọi người. "Cẩn thận dịch bệnh, đây là thuốc ta nghiên cứu, phòng ngừa một chút sẽ không sao đâu." Ta ở gần cậu ấy nhất, mắt cũng tinh, không biết có phải ảo giác của ta không, viên thuốc mà Bạch Cửu thúc thúc đưa cho mẹ ta có màu sắc không giống lắm với viên của cha ta và Anh Lỗi thúc thúc. Mang theo chút nghi vấn này, nhanh chóng giật lấy viên thuốc từ tay mẹ ta định cho vào miệng.
Rồi ta thấy vẻ mặt bối rối của Bạch Cửu thúc thúc, nhưng cậu ấy nhanh chóng điều chỉnh lại. Chưa kịp nuốt viên thuốc, ta đã bị Triệu Viễn Chu đánh vào mu bàn tay. Ta bị mẹ ta đánh bất ngờ, viên thuốc rơi ra, nằm gọn trong lòng bàn tay mẹ ta.
Ta há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
"Đứa nhỏ này, vội vàng cái gì chứ." Triệu Viễn Chu nói vậy, rồi ném viên thuốc vào miệng, uống một ngụm ngọc cao mang theo bên mình.
"Bình An, đây là của ngươi, đừng tranh giành với Đại Yêu." Bạch Cửu thúc thúc lại đưa cho ta một viên thuốc. Nhìn khuôn mặt không hề có chút nghi ngờ nào của cậu ấy, ta nuốt xuống với đầy sự hoài nghi và cảm giác không đúng. Dù đây có là thuốc độc, ta cũng không sợ hãi, dù sao hồi nhỏ Bạch Cửu thúc thúc và sư phụ ngày nào cũng bắt ta ngâm thuốc, rèn cho ta khả năng bách độc bất xâm.
Ta không nghi ngờ nhân cách của Bạch Cửu thúc thúc, những điều tốt thúc ấy làm cho ta hồi nhỏ ta đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng viên đan dược màu sắc khác lạ kia, thực sự khiến ta không thể yên tâm.
Mẹ ơi, mẹ nhất định phải khỏe mạnh nhé.
Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu cùng nhau thúc giục Bạch Trạch Lệnh, điều tra rõ dịch bệnh này là do yêu thú gây ra. Theo sự chỉ dẫn của thần lực Bạch Trạch, chúng ta tìm đến nơi yêu khí nồng đậm nhất – Linh Tê Sơn Trang.
Mẹ ta đi đầu, tiếp theo là cha ta. Ta được sư phụ bảo vệ phía sau, sau đó là Anh Lỗi thúc thúc. Bỗng nhiên một trận cuồng phong ập tới, cuốn về phía chúng ta. Cha ta thấy vậy lập tức rút kiếm Vân Quang, một luồng kiếm quang màu xanh u ám lóe lên nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Cha ta có chút ngượng ngùng. Rồi mẹ ta lập tức cười nhạo hắn làm quá, thế là hai người lại cãi nhau. Đột nhiên phía sau lại cuộn lên một làn khói, lao thẳng về phía Bạch Cửu thúc thúc ở cuối đội. Cha ta nhận ra có điều không ổn liền vội vàng chạy tới.
"Tiểu Cửu!"
"Tiểu Trác!" Mẹ ta cũng đuổi theo.
Ba người họ cùng biến mất trong làn khói, ta định đuổi theo nhưng bị Bùi dì giữ lại. Cô ấy nói để tránh lạc, hãy đi sâu vào trong, lát nữa họ quay lại cũng biết chúng ta ở đâu.
Ta chỉ có thể đi theo sư phụ. Không ai nói một lời nào. Trên mặt Anh Lỗi thúc thúc đầy vẻ tự trách.
Một lúc lâu sau, ta mới thấy bóng dáng mẹ ta, sau lưng y là Bạch Cửu thúc thúc. Không có cha ta.
"Bạch Cửu chỉ là mồi nhử, mục đích thật sự của họ là Tiểu Trác." Triệu Viễn Chu lo lắng nói.
Trong căn nhà nhỏ phía trước truyền ra một tiếng động, Anh Lỗi là người đầu tiên đi kiểm tra, nhưng không thấy gì cả. "Quả nhiên." Bùi Tư Tịnh nói.
"Người không thể biến mất không dấu vết, luôn sẽ có dấu vết." Văn Tiêu nói. Triệu Viễn Chu phát hiện ra ba cỗ quan tài và cỗ ở giữa, phía trên có vết máu. Anh Lỗi cúi xuống ngửi, nhận ra đó là máu của tộc Băng Di. Bùi Tư Tịnh mở quan tài, rồi ta nghe thấy giọng mẹ ta có vẻ hăm hở: "Có muốn trải nghiệm cảm giác làm xác chết không?" Nói xong liền lật người nhảy vào quan tài.
Điều này khiến Bạch Cửu giật mình. "Ngươi làm gì vậy Đại Yêu!"
"Ngươi đưa Bạch Cửu theo đi, lỡ gặp Tiểu Trác, nếu nó bị thương, Tiểu Cửu cũng có thể chữa trị." Văn Tiêu nói.
Bạch Cửu thúc thúc phát ra tiếng kêu chói tai bên tai ta, bị mẹ ta nhấc bổng lên và nhét vào quan tài cùng. Thấy tấm ván quan tài sắp bị Anh Lỗi thúc thúc đóng lại, ta nhanh chóng nhảy vào và nằm sấp trên người mẹ ta. Chỉ cảm thấy xung quanh tối đen như mực, trong bóng tối, ta nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười bên môi của mẹ ta, như thể đã đoán trước được ta sẽ nhảy vào. Thị lực của yêu thú trong đêm cũng rất tốt. Ta nhìn thấy khẩu hình miệng của mẹ ta, y nói:
"Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip