Chương 32: Bản Giao Hưởng Bất Đối Xứng
Jun bước ra khỏi phòng tập với chiếc áo thấm đẫm mồ hôi. Ánh đèn sân khấu vừa tắt, nhưng trong đầu anh vẫn vang vọng nhịp trống mạnh mẽ từ buổi luyện tập vừa rồi. Thế giới của Jun luôn xoay quanh những chuyển động hoàn hảo, từng bước nhảy, từng nhịp thở đều phải chính xác như một bản nhạc. Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của một người đã làm nhịp điệu ấy lệch đi.
Minghao đứng dựa vào tường, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhưng khó giấu nổi sự quan tâm.
“Anh tập đến kiệt sức để làm gì vậy?” – Giọng cậu nhẹ, nhưng đầy sự trách móc.
Jun lau mồ hôi, mỉm cười nhạt:
“Anh chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo.”
Minghao bước tới, giữ chặt lấy tay Jun.
“Hoàn hảo không có nghĩa là tự hủy hoại mình.”
---
Hai người im lặng trong vài giây. Jun cố rút tay, nhưng Minghao không buông. Cậu nhìn thẳng vào mắt Jun, giọng nhỏ nhưng kiên quyết:
“Đừng đẩy em ra nữa. Em không chỉ là một kẻ đứng nhìn anh tự làm đau mình.”
Jun ngạc nhiên trước sự quyết liệt ấy. Anh vốn quen với Minghao điềm tĩnh, nhưng hôm nay, ánh mắt ấy rực cháy như một nhạc trưởng điều khiển cả dàn nhạc.
“Em quan tâm đến anh vậy sao?” – Jun khẽ hỏi.
“Không chỉ quan tâm. Em muốn điều khiển nhịp tim của anh, Jun à.” – Minghao đáp, từng chữ như một cú đánh vào lồng ngực Jun.
---
Tối hôm đó, họ cùng nhau ra bãi xe bỏ hoang – nơi Minghao thường tập các động tác đường phố. Tiếng nhạc hiphop vang lên, ánh đèn đường chập chờn. Jun đứng nhìn, say mê khi thấy Minghao di chuyển, từng động tác mềm mại nhưng sắc bén, như thể đang dẫn dắt mọi ánh nhìn.
“Anh đứng đó làm gì?” – Minghao dừng lại, đưa tay ra. – “Lại đây.”
Jun nắm lấy tay cậu, bị kéo vào giữa nhịp nhạc. Họ hòa vào nhau, một người dẫn, một người theo, nhưng rồi vai trò đổi ngược – Jun bất giác chiếm lấy tiết tấu, còn Minghao cười, để mặc mình bị cuốn đi.
“Thấy không? Khi ở cạnh em, anh không cần phải gồng lên.” – Minghao nói khẽ, hơi thở phả vào tai Jun.
---
Cơn mưa bất chợt trút xuống, nhưng cả hai vẫn không dừng. Tiếng trống, tiếng nhạc, tiếng tim hòa quyện với tiếng mưa. Jun nắm chặt eo Minghao, xoay cậu theo điệu nhạc, để mặc nước mưa chảy xuống gò má.
“Em… đúng là một maestro.” – Jun thì thầm. – “Em khiến anh lạc nhịp, nhưng anh lại thích điều đó.”
Minghao nhìn anh, môi cong lên:
“Vậy để em dẫn anh đến đoạn cao trào.”
Không cần thêm lời, họ kéo nhau vào một nụ hôn cháy bỏng giữa màn mưa, nụ hôn vừa dữ dội vừa dịu dàng, như hai nhạc cụ khác biệt nhưng hòa quyện trong cùng một bản giao hưởng.
---
Đêm đó, họ ngồi bên nhau dưới mái hiên, hơi thở vẫn còn gấp. Jun tựa đầu vào vai Minghao, cảm nhận sự yên bình len lỏi.
“Em biết không, trước đây anh luôn muốn mọi thứ theo đúng khuôn khổ.”
“Còn bây giờ?” – Minghao hỏi.
“Bây giờ, anh muốn phá vỡ nó – miễn là có em.”
Minghao mỉm cười, đưa tay siết chặt tay Jun:
“Vậy thì, hãy để em trở thành nhạc trưởng của trái tim anh.”
Jun bật cười khẽ, hôn nhẹ lên môi cậu. Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như lùi lại, chỉ còn hai người, cùng nhau tạo nên một bản giao hưởng bất đối xứng – nơi không có quy tắc, chỉ có cảm xúc dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip