Chương 45: Cánh Hoa Trong Gió Xuân

Khu vườn nằm sâu trong thung lũng, tách biệt khỏi ồn ào của thế giới. Nơi ấy, những cánh hoa nở rộ chỉ để rồi rơi xuống trong khoảnh khắc đẹp nhất. Người ta bảo khu vườn này chỉ mở ra với những ai mang trong lòng một vết thương chưa lành.

Chan đứng giữa vườn, gió xuân khẽ nâng mái tóc cậu, mang theo hương hoa thoang thoảng. Cậu từng là người yêu âm nhạc cuồng nhiệt, nhưng sau cú sốc mất mát, tiếng đàn guitar của cậu im lặng suốt hai năm. Trái tim cậu như một nhành hoa rụng, chẳng còn sức sống.

“Em lại trốn ở đây hả?” – giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.

Chan quay lại. Là Minghao – người nghệ sĩ múa đến từ một thành phố khác, người mà Chan chỉ tình cờ gặp vài ngày trước khi lạc vào khu vườn này. Anh luôn xuất hiện bất ngờ, như thể chính gió xuân đưa anh đến.

Chan khẽ cười nhạt:
“Em đâu còn gì để khoe với khu vườn này nữa, anh à. Hoa rơi rồi, đâu mọc lại được.”

Minghao bước chậm đến gần, đôi mắt anh như phản chiếu cả bầu trời.
“Cánh hoa rơi không phải là kết thúc. Nó rơi để gieo mầm cho một mùa mới.”

---

Những ngày sau, họ gặp nhau mỗi sáng khi ánh mặt trời vừa chạm tới cánh hoa. Minghao múa giữa vườn, từng động tác mềm mại như trò chuyện với gió. Chan lặng lẽ quan sát, đôi khi cầm guitar nhưng không dám gảy.

Một chiều, Minghao dừng lại, đưa tay về phía Chan.
“Em sợ gì?”

“Em sợ nếu gảy, em sẽ nhớ lại mọi thứ… những điều khiến em đau đến mức không thở nổi.” – Chan cúi đầu, giọng run.

Minghao không trả lời, chỉ nắm tay Chan, đặt nó lên ngực mình.
“Nghe đi. Trái tim anh vẫn đập, dù anh cũng từng vỡ vụn. Và nó đập không chỉ cho anh, mà cho cả em.”

Cảm giác ấm áp ấy khiến Chan bất giác run rẩy. Trong khoảnh khắc, cậu gảy một hợp âm – tiếng đàn vang lên như cánh hoa rơi đầu tiên của mùa xuân.

---

Từ hôm đó, Chan đàn, Minghao múa. Âm nhạc và điệu nhảy hòa quyện, khiến khu vườn bừng sức sống. Những cánh hoa rơi không còn u buồn, mà lấp lánh trong ánh nắng. Chan dần tìm lại tiếng cười, dám đối diện với nỗi đau.

Một buổi tối, khi trăng lên, Minghao dẫn Chan đến gốc cây cổ thụ giữa vườn. Ánh trăng soi xuống, những cánh hoa rơi quanh họ như mưa.

“Em biết không, Chan? Anh không chỉ đón hoa rơi, mà còn muốn đón cả em.”

Chan khẽ ngước lên, đôi mắt cậu ánh lên sự bối rối.
“Anh… đón em để làm gì?”

Minghao cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào môi cậu, dịu dàng như một lời hứa.
“Để yêu em. Để em biết, dù cánh hoa có rơi bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ là người đưa tay đón lấy.”

---

Đêm đó, giữa khu vườn tràn ngập hương hoa, hai người tìm thấy nhau. Chan rơi như cánh hoa trong gió xuân, và Minghao là bàn tay đỡ lấy cậu, giữ cậu lại giữa cuộc đời.

Khi trời sáng, Chan ôm guitar, giai điệu mới vang lên – lần này không còn buồn, mà tràn đầy sự tái sinh. Minghao đứng bên, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.

Và ở nơi chỉ có hoa và gió, một tình yêu mới đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #svt