Chương 47: Hành Trình Của Ánh Nắng
Mặt trời vừa lên khỏi đường chân trời, tỏa những tia sáng đầu tiên xuống sa mạc rộng lớn. Chan kéo balo lên vai, ngước nhìn khoảng không vô tận phía trước. Cậu đã rời khỏi nơi quen thuộc, quyết tâm tìm kiếm con đường của riêng mình, dù không biết đích đến ở đâu.
Trên sa mạc, từng hạt cát nóng bỏng như thử thách sự kiên nhẫn. Chan đi một mình, nhưng trong tim lại nghe thấy một giai điệu mơ hồ – tiếng gọi của tự do.
Cậu không biết rằng, từ xa, Woozi vẫn dõi theo. Woozi – người nghệ sĩ từng từ bỏ giấc mơ để chạy trốn khỏi ánh đèn sân khấu, giờ đây tìm thấy sự tò mò trong từng bước chân của Chan. Anh quyết định đồng hành, dù Chan chưa hề nhận ra.
---
Sa mạc – nơi thử thách lòng kiên định
Ngày đầu tiên, Chan bước đi giữa cát vàng bất tận. Nắng gắt, cổ họng khô rát, nhưng cậu vẫn tiếp tục. Cậu nhớ đến những lời người ta từng nói: “Mày chỉ là một đứa mơ mộng, không làm nên trò trống gì.”
Cơn gió thổi mạnh, mang theo tiếng cười chế nhạo trong ký ức. Chan cắn môi, bước nhanh hơn.
Bất ngờ, một bóng người xuất hiện phía trước. Woozi, với chiếc áo choàng nhẹ, đứng đó như đã chờ sẵn. Anh không nói gì, chỉ đưa cho Chan một bình nước.
“Anh là ai?” – Chan thở dốc.
“Anh chỉ là kẻ lữ hành, giống em.” – Woozi mỉm cười, giọng trầm ấm.
Chan uống nước, cảm nhận sự mát lành lan khắp cơ thể. Lần đầu tiên trong chuyến đi, cậu thấy mình không còn đơn độc.
---
Đại dương – nơi học cách buông bỏ sợ hãi
Rời sa mạc, họ đến một bờ biển trải dài vô tận. Chan đứng lặng trước những con sóng dữ dội.
“Em sợ biển à?” – Woozi hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự thấu hiểu.
Chan gật đầu:
“Em sợ bị cuốn đi. Sợ không kiểm soát được.”
Woozi đặt tay lên vai cậu:
“Đôi khi phải để mình bị cuốn đi, mới biết mình có thể nổi lên mạnh mẽ thế nào.”
Họ cùng nhảy xuống làn nước lạnh. Sóng vỗ, Chan chới với, nhưng Woozi luôn bên cạnh, nắm lấy tay cậu mỗi khi cậu tưởng mình chìm. Sau vài lần, Chan bật cười, nhận ra mình đã vượt qua nỗi sợ.
Đêm đó, họ nằm trên bờ biển, nghe tiếng sóng rì rào. Chan nhìn lên trời, hỏi khẽ:
“Anh không sợ gì à?”
Woozi đáp:
“Anh chỉ sợ một điều – là bỏ lỡ điều quý giá trước mắt.”
Chan quay sang, bắt gặp ánh mắt anh, trái tim khẽ rung động.
---
Bầu trời – nơi ước mơ được thắp sáng
Họ tiếp tục đi, cho đến khi đứng trên một vách núi cao nhìn ra bầu trời. Mây trắng bay lượn, gió thổi mạnh. Woozi đưa cho Chan một chiếc dù lượn.
“Anh nghiêm túc à?” – Chan mở to mắt.
Woozi cười:
“Nếu em muốn chạm vào ước mơ, phải dám nhảy.”
Chan do dự, nhưng khi Woozi nắm tay cậu, sự lo lắng tan biến. Họ lao xuống, đôi dù mở ra, gió nâng họ bay lên. Chan hét to, tiếng hét vang vọng trong không trung, hòa vào tiếng cười của Woozi.
Trên bầu trời, mọi thứ trở nên nhỏ bé, chỉ còn hai người và cảm giác tự do. Chan nhắm mắt, cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết.
---
Điểm đến – nơi hai trái tim gặp nhau
Cuối cùng, họ dừng lại ở một ngọn đồi phủ đầy hoa. Mặt trời lặn, nhuộm cả bầu trời màu cam rực rỡ. Chan ngồi xuống, thở dài hạnh phúc:
“Em đã đi qua sa mạc, vượt biển, bay trên trời… nhưng em vẫn chưa tìm thấy con đường.”
Woozi ngồi bên cạnh, khẽ cười:
“Con đường không ở đâu xa. Nó chính là nơi em cảm thấy mình thuộc về.”
Chan quay sang, nhìn sâu vào mắt anh. Khoảnh khắc ấy, cậu hiểu. Nơi cậu thuộc về… là bên cạnh Woozi.
Cậu khẽ thì thầm:
“Em tìm thấy rồi.”
Woozi ôm cậu vào lòng, ánh nắng cuối ngày phủ lên hai người, như một lời chúc phúc cho hành trình trưởng thành mà họ đã cùng nhau đi qua.
Và ở nơi ấy, dưới bầu trời nhuộm màu ước mơ, một câu chuyện mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip