CHƯƠNG 20: TÂM TƯ CẤT GIẤU


🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
_____________________________
  

Bởi vì một câu "Khương Ức do ông đây bảo kê" của Giang Cảnh Dương, ánh mắt các bạn học sinh trong trường nhìn Khương Ức đều có những ý tứ nói không nên lời.

Khương Ức biết bọn họ hiểu lầm, lúc trước cô sẽ liều mạng giải thích, nhưng dần dà cô biết cho dù có giải thích thì bọn họ cũng không tin cho nên cũng mặc kệ.

Hơn nữa cảm giác bị hiểu lầm như vậy, hình như cũng khá ngọt ngào.

Giang Cảnh Dương sống vui vẻ không được bao lâu đã bị cô giáo nhỏ Khương Ức đè ép học thêm, Giang Cảnh Dương hiểu bài nhanh, nghe giảng một chút liền hiểu, rất nhiều đề vật lý Khương Ức không biết làm đều là Giang Cảnh Dương giúp cô giải.

Trong bầu không khí căng thẳng và bận rộn, kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, Tân Điền Nhất Trung nghênh đón kỳ nghỉ đông thú vị.

Các bạn cùng lớp thu dọn hành lý về nhà, Khương Chi Tường lái xe đến đón Khương Ức và Giang Cảnh Dương. Trong xe, Khương Chi Tường nhắc tới chuyện về quê ăn Tết nguyên đán, Khương Ức nói: "Ngày mai con và Giang Cảnh Dương sẽ cùng nhau về quê ạ."

Khương Chi Tường gật đầu: "Như vậy cũng tốt, về sớm một chút vừa không phải chen chúc trong xe, vừa về chơi với ông bà nội nhiều hơn."

Nhận được sự đồng ý của Khương Chi Tường, Khương Ức đã thực hiện được ý đồ, mà Giang Cảnh Dương thì âm thầm sung sướng cả một đường.

*

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi Tường đưa Giang Cảnh Dương và Khương Ức đến bến xe, ông nói rằng bởi vì chuyện cửa hàng của mẹ Khương nên hai vợ chồng trước năm mới mới có thể trở về, dặn dò hai người trên đường chăm sóc lẫn nhau.

Tạm biệt Khương Chi Tường, hai người bước lên xe khách.

Lộ trình đi mất khoảng hai tiếng rưỡi, Khương Ức ghé đầu vào cửa sổ ngắm phong cảnh, bầu trời trong xanh thăm thẳm phản chiếu trong đôi mắt cô. Khương Ức hoảng hốt nhìn thấy ảnh phản chiếu đôi môi mình từ cửa sổ thủy tinh, nhớ lại đêm giao thừa ấy, cái nắm tay thật chặt, cái ôm ấm áp, cái chạm môi nhẹ nhàng của Giang Cảnh Dương như từng thướt phim xẹt qua trong đầu cô.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi ở một mình với Giang Cảnh Dương cô sẽ xấu hổ, trái tim đập liên hồi, gương mặt sẽ đỏ bừng.

Rõ ràng khi còn nhỏ hai người đánh đấm nhau mà lớn lên, cho dù là khi còn bé vì tò mò mà hôn môi cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.

Vì sao bây giờ mỗi lần nghĩ đến là cô bất giác nhíu mày, suy nghĩ càng bay càng xa, không khỏi hồi tưởng lại những khoảnh khắc khi còn bé với Giang Cảnh Dương.

Giang Cảnh Dương nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh không biết đang cau mày suy nghĩ cái gì, lấy tai nghe ra mở nhạc, nhét một cái vào tai cô, chờ Khương Ức nhìn qua, anh mím môi cười: "Ngủ một chút đi, đến nơi anh gọi em."

Khương Ức lúc đầu không cảm thấy buồn ngủ, một tay chống cằm vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh, nhưng ước chừng năm phút sau, cô rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa, lim dim mắt ngủ gà ngủ gật.

Xe chạy có chút xóc nảy, tay đang chống cằm của Khương Ức lắc lư, cái đầu nhỏ gục lên gục xuống, ngã tới ngã lui vì mất đi nơi chống đỡ.

Giang Cảnh Dương nhìn thấy cô mơ màng ngủ gục nhịn không được lấy điện thoại chụp lén một tấm, mắt thấy đầu cô sắp ngã xuống, anh nhanh một bước vươn tay đỡ lấy, nhẹ nhàng nâng mặt Khương Ức để cô tựa lưng vào ghế.

Bởi vì sợ cô ngồi không thoải mái nên Giang Cảnh Dương lại nhích vào trong một chút, dùng bả vai đỡ lấy cơ thể Khương Ức, để cô tựa vào vai mình thoải mái ngủ một đường.

Xe buýt chạy vào đường hầm, không gian đột nhiên chuyển sang sắc đen bàng bạc, ánh đèn vàng cam trong đường hầm chiếu lên khuôn mặt Khương Ức, làn da trắng nõn như sữa bò được chiếu rọi làm cho vẻ đẹp ôn nhu an tĩnh của cô càng thêm sự dịu dàng, điềm đạm.

Mái tóc đen xoã xuống thướt tha như những áng mây lững lờ, có vài sợi tóc con vươn trên da mặt, lúc cô ngủ say vẫn không che đậy được sự ưu sầu như mây mù bao quanh.

Ánh mắt Giang Cảnh Dương lướt qua hàng mi dài như cánh bướm của cô, sau đó nhìn xuống đôi môi phấn nộn, hô hấp dần trở nên căng thẳng, không tự chủ được giơ tay lên muốn sờ môi cô, nhưng khi còn cách 1 cm thì dừng lại, ngay sau đó hướng lên trên thong thả giúp cô vén tóc ra sau tai.

Anh chỉnh thấp âm lượng nhạc, đầu khẽ tựa vào đầu cô nhắm mắt ngủ say.

Vì vào kỳ nghỉ nên tình trạng kẹt xe gay gắt hơn, chuyến đi bị trì hoãn một giờ, chờ về đến nông thôn thì sắc trời đã chuyển sang màu đen nhàn nhạt.

*

Mộc Nhĩ Hương là một thành phố cổ lâu đời, ở đây còn lưu giữ lại những kiểu kiến trúc cổ của địa phương. Chính phủ quyết định giữ lại tòa thành cổ này, không tháo dỡ. Cho đến bây giờ, ông bà của Khương Ức cảm thấy không khí ở đây trong lành nên vẫn ở lại quê mà không chuyển đến thành phố.

Mỗi kỳ nghỉ Khương Ức và Giang Cảnh Dương đều trở về quê chơi với ông bà nội. Hai người từ bến xe trở về Mộc Nhĩ Hương, Giang Cảnh Dương đưa Khương Ức đến cửa nhà rồi rời đi.

Bà nội Khương vừa đi dạo trở về thấy thế, gọi anh lại: "Dương Dương à, cháu ở lại đây ăn cơm đi, trễ như vậy rồi."

Giang Cảnh Dương nở nụ cười: "Dạ không cần đâu bà nội, ngày mai con lại tới, ông nội ở nhà phỏng chừng cũng chờ đến sốt ruột rồi."

Bà nội nghe vậy mới không miễn cưỡng nữa, dặn dò anh đi  đường nhớ chú ý an toàn.

Khương Ức về quê được ông bà nội cưng chiều mấy ngày nên mập lên không ít, bởi vì mỗi ngày Giang Cảnh Dương đều bị ông nội Giang kéo đi câu cá cho nên sau khi về quê hai người căn bản không được gặp nhau.

Hôm nay, Khương Ức soi gương phát hiện mình hình như lại mập lên một kg, cô cắn răng choàng khăn quàng cổ, mặc áo khoác vào, đi ra ngoài trong thời tiết gió lạnh, cuối cùng làm ổ ở cửa tiệm "Hiệu sách yên tĩnh".

Ánh nắng chiều từ cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào trang sách đanh mở ra, dịu dàng mà không chói mắt, làm tăng thêm sự ấm áp, ôn hoà.

Khương Ức cầm quyển tiểu thuyết đứng dựa vào tường, đọc sách hồi lâu cô cảm thấy hơi mỏi ngẩng đầu xoa xoa gáy, lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy một thiếu niên đứng bên cạnh kệ sách phía trước, dáng đứng giống cô y đúc.

Chàng thiếu niên lộ ra một nụ cười quen mắt, khoé môi cong lên một độ cong tuyệt đẹp, đôi mắt đen nhánh như đá vỏ chai.

Giống như một bông sen ngàn năm mới nở rộ vươn mình đón lấy ánh mặt trời.

Khương Ức nhìn thấy anh, có chút ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"

Giang Cảnh Dương đi tới: "Thuận đường nha, tới đọc sách."

"Từ nhà cậu tới đây phải đi đường vòng rất xa."

Giang Cảnh Dương bị vạch trần cũng không e dè chút nào, lớn mật thừa nhận: "Ừm, vậy thì coi như anh cố ý đến thăm em, dù sao thì đây cũng là nguyên nhân chính."

Ánh mắt anh trầm tĩnh nhìn cô: "Em đẹp hơn sách."

Khương Ức nghe vậy ngẩn người, hai người bốn mắt nhìn nhau vài giây, sau đó ăn ý cùng cười ra tiếng.

Khương Ức lấy sách che nửa khuôn mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe, giọng nói rầu rĩ từ trong sách truyền ra, cố ý trêu chọc anh: "Nhưng tớ cảm thấy sách đẹp hơn cậu."

Giang Cảnh Dương nhướng mày, tiến về phía trước một bước, chặm cô ở vách tường, từng bước tới gần: "Em nói lại một lần nữa xem."

Khương Ức sợ không dám nói, thừa dịp anh không chú ý liền nhét sách vào ngực anh, khom lưng chạy trốn.

_ _

Tết năm nay đến khá sớm, cuối tháng 1 đã đến.

Quan hệ hai nhà Khương -Giang khá tốt, thường xuyên tụ họp lại cùng nhau đón năm mới. Trước bữa cơm tối giao thừa, vì Khương Ức không có việc gì để phụ nên ngồi một mình trên ghế trúc trước cửa nhà trêu chó.

Khương Ức đang lẩm bẩm với chú chó Tiểu Hoàng, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.

"Đùng"

Tiểu Hoàng bị dọa cụp đuôi chạy vào nhà, Khương Ức nhìn lại thì thấy trên bầu trời đêm tối đen nở rộ một đóa pháo hoa rực rỡ, âm thanh dần dần tiêu tán, sau khi nở rộ lại chậm rãi rơi xuống, từ tím ngã hồng rồi lại chuyển sang vàng và rơi xuống.

"Khương Ức."

Đoá pháo hoa đầu tiên bắn xong, Khương Ức chợt nghe thấy có người gọi tên mình, cô nhìn lại, là Giang Cảnh Dương đứng ở ngoài sân vẫy tay với cô.

Khương Ức đi đến mới phát hiện người vừa rồi đốt pháo hoa là ai.

Giang Cảnh Dương đứng bên cạnh mấy hộp pháo hoa, một tay cầm bật lửa một tay đút túi.

"Pháo hoa là cậu đốt sao?" Cô hỏi anh.

Giang Cảnh Dương gật đầu: "Không phải em thích ngắm pháo hoa sao, phải năn nỉ rất lâu ông nội mới cho phép anh đốt ở đây đó."

Nói đến đây, Giang Cảnh Dương có chút bất đắc dĩ cười rộ lên: "Nếu không phải bởi vì cái này, anh mới không thèm tu tâm dưỡng tánh đi câu cá cùng ông ấy."

Khương Ức nhất thời tỉnh ngộ, khó trách mấy ngày nay anh lại chịu đi câu cá cùng ông nội Giang, thì ra là bởi vì cái này.

Giang Cảnh Dương cầm bật lửa châm nhang xẹt đưa cho Khương Ức, khi cô đưa tay muốn nhận lấy, anh lại đưa nhang xẹt đến gần mặt cô, Khương Ức hoảng sợ lui về phía sau vài bước lớn.

Giang Cảnh Dương cũng sợ làm cô bị thương, khống chế lực đạo sau đó thu tay lại, thấy Khương Ức giống như đã hoảng sợ tột độ, ác ý cười to: "Ha ha ha Khương Ức, lá gan của em thật sự cần phải mập lên thêm."

Khương Ức híp mắt, nhìn nhang xẹt trong tay anh đã cháy hết, chạy đến phía sau nhảy lên ôm lấy cổ anh, uy hiếp: "Cậu ghét bỏ tớ rồi có phải hay không Giang Cảnh Dương?"

Rốt cục cũng chọc đến một mặt hung dữ của chú thỏ nhỏ, Giang Cảnh Dương cười càng to, khom lưng tùy ý cô nàng bạo lực ôm lấy mình: "Không dám ghét bỏ. Khương Ức, hỏi em một câu."

Khương Ức cũng giống như khi còn bé, dùng sức búng lỗ tai anh rồi mới buông ra.

Lần nữa nhận lấy nhang xẹt anh đưa, cô mới không nhanh không chậm trả lời: "Câu gì?"

"Có thích ai không?"

Nghe vậy, động tác quay tròn nhang xẹt trên tay Khương Ức dừng lại: "Ba nói hiện tại vẫn nên chăm chỉ học tập."

Giang Cảnh Dương đồng ý gật đầu: "Chú nói rất đúng."

Anh nhìn về phía cô, tiếp tục: "Tết năm nay em 17 tuổi rồi"

"Đúng rồi nha."

"Năm sau sẽ là 18."

"Đúng luôn."

"Đã trưởng thành."

"Anh đoán xem."

Đề tài ấm áp của hai người đến đây, Giang Cảnh Dương bắt đầu sắp xếp đống pháo hoa bừa bãi trên đất, Khương Ức cảm thấy vấn đề anh hỏi rất không thích hợp, chạy đến bên cạnh gặng hỏi: "Tại sao cậu hỏi tớ những vấn đề này?"

"Không có gì."

Anh lấy bật lửa ra, kéo Khương Ức đi xa một chút, trước khi chuẩn bị châm lửa, mang theo ý cười nói một câu: "Cho nàng xem giang sơn trẫm vì nàng mà giành lấy."

Dứt lời, sau khi châm lửa anh cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Khương Ức, hai người sóng vai ngửa mặt lên trời, pháo hoa vụt thẳng lên, những vòng tròn màu xanh lá cây cộng với màu vàng không ngừng tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối, đẹp không sao tả xiết, cực kỳ hoành tráng, pháo hoa liên tục bắn từ dưới lên trên, tàn pháo hoa như mưa sao băng xinh đẹp đang dần rơi xuống đất.

Cả quá trình Giang Cảnh Dương đều nhìn gương mặt lắp lánh sánh sao của Khương Ức, đôi mắt cô phản chiếu khung cảnh pháo hoa, khiến cho đôi mắt vốn đã xinh đẹp nay càng thêm mê người.

Trong tiếng pháo hoa ngập tràn, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, giọng nói yếu ớt nói: "Cô bé ngốc, em chạy qua chạy lại trong lòng anh hơn mười năm nay, là không tìm được đường ra sao?"

Khương Ức nghe thấy giọng nói liền quay đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Giang Cảnh Dương nhìn mình, cùng với một tiếng pháo hoa nổ lớn.

Anh lại mở miệng nói: "Bạn học Khương Ức, anh thích em."

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip