Chương 2


Jihyo buộc tóc đuôi ngựa thoạt trông rất khỏe mạnh, thoải mái, nhưng khí sắc hôm nay rất kém so với mọi hôm.

"Mẹ già, con đi học đây!", chụp lấy một cái bánh bao to, cô nhét vào miệng, giọng lúng búng không rõ.

Cô thích ăn bánh bao, nhưng ngoài bánh bao của Pohang[1] ra thì những loại bánh bao khác, cô vừa ngửi đã muốn ói.

[1] Bánh bao của Pohang luôn là bánh bao thịt.

Nhất định là "anh nuôi" nào đó, biết sở thích của cô, trước khi đến đã tiện đường rẽ ngang tiệm Pohang, mang đến cho cô vài cái.

Mẹ có rất nhiều tín đồ, vì tiền tài, vì bình an, thường xuyên nài nỉ nhận mẹ là "mẹ ruột". Nhưng "mẹ ruột" và "con nuôi" cũng rất cần duyên phận, duyên phận này phải xem tâm trạng của mẹ thế nào.

Sau khi trở thành con trai nuôi, không phải ai cũng thực hiện được suốt đời, thường thì mùng Một mỗi năm mới đều phải đến chúc Tết "mẹ", còn quà cáp thì phải đến mấy triệu won.

Mẹ chí ít cũng có mười mấy người con trai nuôi thành đạt, nên Jihyo tuy sống trong căn nhà rách nát, nhưng thực ra nhà cô rất giàu có.

Nhưng mẹ thường xuyên không để tình trạng giàu có này kéo dài, trên báo, trên tivi có chương trình nhân đạo gì, có người cần giúp đỡ thì mẹ luôn là người đầu tiên quyên góp tiền bạc.

Sự giàu có này kéo dài lâu thì sẽ khiến tuổi thọ bị tổn hại.

Một người anh nuôi bụng phệ, đang đưa con gái mình tới nhà cô, "Mẹ ơi, phiền mẹ xem giúp con gái con, nó sốt lâu lắm rồi, đi khám bao nhiêu bác sĩ mà vẫn không bớt sốt."

Jihyo đang ngậm bánh bao bước ra ngoài, không kìm được cũng liếc nhìn cô bé đó.

Trên trán cô bé, có mây đen.

Mẹ sờ trán cô bé, biết ngay, "Cô bé buổi tối tự học về nhà, ở vị trí phía Bắc, đã đụng nhầm một con quỷ, mới ra nông nỗi này."

Jihyo sờ vầng trán vẫn mát của mình, chột dạ.

Mẹ ngồi đối diện một đống gạo, niệm một câu chú, đốt một nén nhang, tiền giấy, sau đó dặn "anh nuôi" cầm gạo về nhà nấu cháo cho con gái ăn.

Nếu như bình thường thì cô bé hôm sau sẽ khỏi bệnh.

"Jihyo, em đi học à?", một vị khách quen thường đến cũng chào cô.

"Vâng ạ, bye bye mọi người", cô vội chuồn đi.

Mới sáng sớm, lầu một của căn nhà đã chen chúc, chật chội.

Nghe giọng cô, mẹ ngồi trong đám đông quay lại, chỉ nhìn một cái theo bóng cô, hàng lông mày bà nhíu chặt.

Con bé này, lại...

Chuyển một chuyến xe bus nữa, cô đã đến trường học.

Cô là học sinh lớp Mười hai của một trường trung học trọng điểm, ba tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp, không khí lúc này rất căng thẳng.

Chỉ có cô, vẫn thoải mái nhẹ nhàng.

Thành tích học của cô rất tốt, những môn cần học thuộc chắc chắn là sở trường của cô.

Nhân duyên của cô cũng rất tốt, vì người ta thường mượn vở của cô, cô chưa từng ích kỷ mà từ chối.

Đây thực sự là chuyện lạ ở lớp Mười hai luôn tranh giành nhau này, có bạn học nói xấu sau lưng, cười nhạo cô là ngốc nghếch, có người mỉa mai cô đã được chọn là học sinh tuyển thẳng vào Đại học quốc tế rồi nên mới nghĩa khí như thế.

Mặc cho bao lời bàn tán, cô vẫn nghe qua rồi thôi, lần sau gặp bạn vẫn cười hi hi ha ha, bị cười nhạo là cô gái ngốc cũng chẳng sao. Có lẽ chính vì cá tính đó mà bắt đầu từ lớp Mười một, cô đã luôn được chọn làm lớp trưởng.

Đang định đứng lên thu vở bài tập thì có gì đó ném vào lưng cô.

Cô cúi đầu nhìn, trên đất là một viên giấy vo tròn bé xíu.

Cô nhặt lên, mở ra.

"Chiều nay có rảnh không? Tan học xong đi uống gì nhé." Ai ném cho cô? Cô nghi hoặc nhìn ngó xung quanh.

Nhìn góc này, hình như là...

Gary đang làm bài tập, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, không cảm xúc.

Cô rùng mình mấy giây.

Không thể nào, không thể nào!

Xoa xoa da gà nổi đầy cánh tay, cô lại nhìn xung quanh, mọi người đang rất bình thường, trông như vô cùng vội vàng, bận rộn.

Rốt cuộc là ai nhỉ?

Không phải hướng kia, vậy thì...

Cô len lén... quay đầu sang bốn mươi lăm độ góc trái.

Baek Min Huk đúng lúc đó ngước lên, ánh mắt chạm đúng mắt cô, cậu nở nụ cười với cô.

Tim cô, bỗng đập dồn dập, loạn xạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip